#28.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh rốt cuộc là ai?!"
"Lâm." Anh ta mỉm cười, bâng quơ và khó đoán. Lông mi khép hờ che giấu sắc thái trong đôi mắt. Anh ta cúi đầu. Ba phần tư khuôn mặt rơi vào vùng tối mờ mờ. Ngón trỏ gầy gầy với những khớp xương nổi rõ ràng miết nhẹ trên thành cốc sứ. Không tiếng động. Đầu ngón tay anh ta có một vết chai, tôi từng nhìn thấy. Vị trí đó, có lẽ hình thành do thường xuyên cầm dao phẫu thuật.
Tôi rùng mình. Lúc trước khi tôi hỏi về hứng thú với giải phẫu, anh ta nói 'không còn' chứ không phải 'không có'. Có lẽ tôi chẳng hiểu một chút gì về anh ta như tôi vẫn tưởng. Cơn lạnh kéo dài từ lòng bàn chân đến sau gáy. Cánh tay chìa ra ngoài ban công của tôi run lẩy bẩy. Tôi siết chặt những ngón tay, cảm giác được mồ hôi đang toát ra sau lưng. Bí bách. Khó thở. Tôi há miệng. Không khí tràn vào phổi. Vẫn khó thở. Tôi nghĩ mình cần hỏi anh ta, vì thế lại mở miệng. Im lặng. Tôi nhận thấy tôi không thể phát ra được thanh âm nào.

Sợ là cảm giác tự nhiên khó lòng ức chế nhất.

Tôi, sẽ không sao chứ?

"Ờ... Nhật An này, em sợ anh?"

Ôi quỷ thần thiên địa ơi, đương nhiên rồi!!!
Tôi, cô gái chân yếu tay mềm không thích vận động, trừ cái mồm thì chả có đòn phản kích nào có vẻ dùng được. Anh ta, tuy chưa có bằng nhưng chắc chắn đã được đào tạo chuyên sâu về y học và thể lực không tồi, tâm lý bất bình thường. Tôi có thể không sợ sao???

"Anh muốn gì?!" Tôi hít sâu một hơi, gắt. Trời biết tôi ghét trò kéo dài thời gian tra tấn thần kinh này thế nào!

Lâm trợn mắt. Phá lên cười. Trầm trầm, nghe rất dễ chịu.

Đệch, không phải lúc cảm nhận tiếng cười anh ta, Nhật An!

Được rồi, trước đó mình nghĩ gì nhỉ? À, đang nghĩ mình là 'con mồi' thứ mấy của anh ta. Nếu có (những) người khác trước mình, hình như chẳng có ai nghi ngờ đến anh ta thì phải. Như thế thật thì liệu có khi nào mình cũng mất tích bất minh không?

Dừng! Dừng ngay! Điều mày cần nghĩ bây giờ là tìm cách thoát thân chứ không phải suy nghĩ tiêu cực! Be optimistic, ok?!

Okay... Cửa ở kia, chếch về bên trái sau lưng anh ta, khép hờ. Cơ hội để tôi chạy ngang qua người anh ta ra đến cửa và đóng nó lại từ bên ngoài mà không bị bắt là bao nhiêu?

Nhật An, mày biết mày chạy 'nhanh' như nào mà.

...Được rồi, cách khác. Dưới lòng đường có nhiều người qua lại. Kêu cứu cũng khả thi đấy chứ nhỉ?

Không nhớ Bystander effect? Huống hồ, trông mày giống như đang hưởng thụ hơn là bị đe dọa tính mạng.

... Okay, còn một cách thôi. Nhảy!
Dù sao chỉ ở tầng hai thôi mà.

"Anh không phải serial killer."
Gì?
"Em đọc hơi nhiều tiểu thuyết trinh thám rồi đấy." Lâm quay đầu nhìn ra bên ngoài.
Trời bắt đầu tối. Chỉ còn vài mẩu ánh sáng chớp lên từ sau mấy dãy nhà cao tầng. Nửa mặt nghiêng an tĩnh, trông anh ta đượm một vẻ man mác rất... Hà Nội.

Đột ngột, Lâm đứng lên đi đến tủ bếp.
"Ờ... muốn ăn không?" Anh ta giơ lên hai thứ, phong bánh quy Oreo và lọ bơ lạc.
Đợi đã, tôi chắc mình không nhìn nhầm, nhưng mà... Oreo? Bơ lạc??
"... Anh tính ăn hai cái đó chung?"
"Ờ, ngon mà."
Tức là đã thử, và thấy ngon. Lại còn ăn khi đang uống cà phê? Cái khẩu vị quái dị gì đây??? Lạy chúa, oreo đã 'kết hôn' với sữa, biết không?

Bất giác nỗi sợ hãi bay biến. Vẫn là lão Lâm dở hơi quái đản đấy thôi. Là tôi suy nghĩ quá cực đoan rồi.

"Quay trở lại vấn đề, sao anh biết em mất vòng?"
"Ờ, vì Tóc Nâu đeo cái vòng gỗ. Lúc đầu anh tưởng là một trong hai cô bạn Myl hoặc Hải Anh em kể, song thằng nhóc Nam gọi cô bé bằng tên khác và anh nhớ ra cái vòng đó người khác sờ một cái em cũng không cho chứ đừng nói mượn đeo."
Tóc Nâu là chỉ Vân Linh. Tôi âm thầm bổ sung trong đầu.
"Sao anh chắc chắn cái vòng Vân Linh đeo là của em?"
"Đồ thủ công, mỗi hạt gỗ tiện tròn bằng tay và khắc chìm một chữ 'Tâm' hán tự, dây nối bện từ sợi vỏ gỗ dâu tằm, đúng chứ?" Lão Lâm chậm rãi nhấp một ngụm cà phê, gật gù. "Tuyệt phẩm, mỗi nét khắc đều rất mượt, hạt gỗ tròn đều đặn."

Còn là cái duy nhất trên đời. Tôi âm thầm bổ sung lần nữa.
Tuy rằng xác thực cái vòng của tôi là độc nhất vô nhị nhưng nhìn lướt qua cũng chẳng có gì khác biệt nổi bật, hiếm người nhận ra có chữ khắc chìm hay dây nối làm từ vỏ gỗ. Hơn nữa Lâm là kiểu bất cần, anh ta chẳng bao giờ chú mục ai quá ba mươi giây. Với từng ấy thời gian có thể quan sát rõ ràng đến thế sao?
Tôi im lặng đợi anh ta hoàn thành câu chuyện.

"Hai đứa nói gì đó liên quan đến kế hoạch. Anh nghĩ anh thấy cụm từ 'du lịch dã ngoại'. Có nhắc đến 'bảo thằng Phương tiếp tục duy trì hai bên' 'Myl và Hải Anh' gì gì. Tiếp nữa là nhắc đến em, Minh nào đó. Phần sau anh không thấy rõ ràng lắm nhưng có vẻ kế hoạch của tụi nhỏ không phải bí mật tổ chức sinh nhật cho em đâu." Lão Lâm cầm quai cốc, đưa qua lại dưới mũi vài vòng rồi nhấp một ngụm. Thong thả như mấy ông già đã nghỉ hưu.

Hiểu rồi, vì thế tôi được gọi tới đây.
Nhìn đi! Người ta tốt tính chưa, lo nghĩ cho mày chưa, phong độ đàn anh chưa! Mày xem có thấy xấu hổ không Nhật An?
Tôi bưng tách cà phê che lấp cảm giác ngượng ngập.
"...hmm, cảm ơn nhắc nhở. Có điều, 'thấy'?" Không phải 'nghe thấy' sao? Họ nói chuyện, âm thanh mà.
"Ờ, khẩu ngữ. Hai đứa đứng ngoài cửa kính."
Đọc khẩu ngữ, sao tôi lại không thấy ngạc nhiên nhỉ. Nhìn qua còn nhận rõ cái vòng của tôi như thế đủ thấy trình độ 'soi' biến thái của anh ta rồi, đọc khẩu ngữ đã là cái mèo gì.

Trời tối hẳn, tôi rời 'Lạc', đi bộ về nhà. Đèn đường đã lên hết, những điểm sáng nối nhau chạy dọc theo viền vỉa hè. Xe cộ vẫn đông như kiến.
Quãng đường khá xa. Cũng tốt, tôi cần suy nghĩ kĩ hơn về chuyện này.
Đùng một cái biết hình như mình bị tính kế, dính vào một cái kế hoạch chết tiệt nào đấy. Cảm giác không nắm chắc này thật mẹ nó khó chịu!

Vân Linh, Nam, Phương, Hải Anh, Myl, tôi, Minh.

Vân Linh, sở hữu 'hào quang vạn trượng trắng trong thuần khiết' của nữ chính ngôn tình (a.k.a bạch liên hoa), là đối tượng để các bạn nam tự 'thẩm' mỗi tối.

Nam, một hotboy trong trường. Không tiếp xúc nhiều, tôi chỉ biết cậu ta rất ngạo mạn, tương đối thâm trầm.

Phương, một cái tên bình thường nhưng là nam và đi cùng hai cái tên Myl, Hải Anh thì chỉ có tên khốn bắt cá hai tay kia rồi. Vừa theo đuổi Hải Anh vừa 'thả thính' câu Myl.

Hải Anh, quen biết rộng, xinh xắn đáng yêu nhưng không phải hotteen, bị Phương 'cầm cưa' cả năm nay.

Myl, thông thạo võ thuật, phóng khoáng thoải mái, có điều mắt thực sự có vấn đề mới thích tên khốn Phương.

Minh, dính đến Vân Linh thì hẳn là Phan Minh đi, hotboy thân thiện kiêm hộ hoa sứ giả của bạn Vân Linh. Khả năng cao bản chất bên trong cũng là một tên khốn khác.

Tôi, nhạt đến không thể nhạt hơn, theo tôi nhớ thì tôi chưa từng chủ động khiêu khích bất cứ thằng nào con nào.

Okay, thậm chí những người được nhắc đến dường như chẳng liên quan đến nhau lắm...

Đợi đã, nếu như Vân Linh thích Phan Minh và cô ta coi tôi như một mối đe dọa? Điều này có thể giải thích lý do tôi bị kéo vào. Nhưng Minh, cậu ta không phải là thử đùa cợt tôi à, theo lý mà nói thì cậu ta sẽ không giấu Vân Linh. Họ rất thân mà. Không thuyết phục cho lắm.

Chưa hết. Nam - Vân Linh - Minh chắc là quen biết nhau, dù sao cùng trong hội hotteen. Phương tuy không trong hội nhưng cũng quen biết rộng rãi. Có thể họ đều biết nhau. Chuyện Phương bắt cá hai tay coi như họ biết, nhưng lấy tư cách gì để đưa ra yêu cầu Phương 'tiếp tục duy trì hai bên'?
Trừ khi cả chuyện tình tay ba này cũng là một phần trong 'kế hoạch'.

Vậy thì có phải hơi quá mức? Phương bắt đầu 'thả thính' từ tận cả năm trước.
Và tôi đóng vai trò gì ở đây???

Tôi không thể đoán được mục tiêu hay xâu chuỗi được quá trình.
Quá mù mờ.
Tôi có bỏ quên điều gì đó không?

Baum: không hiểu sao bạn không trả lời cmt được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net