#29.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quang cảnh xa lạ và kinh nghiệm quen thuộc đưa đến cùng một thông tin không mấy tốt đẹp: lạc đường!

Trước khi kịp nhận ra bản thân đang làm cái quỷ gì, tôi thấy mình đang gọi Myl.

Thời gian bào mòn lý do, chỉ để lại một thứ dai dẳng chết tiệt gọi là thói quen.

Ba nhịp chuông. Đã lỡ thời điểm hoàng kim để ngắt cuộc gọi trước khi tổng đài mạng ghi lịch sử vào máy bên kia.
"A lô?" Giọng Myl vọng đến từ đầu kia điện thoại.
Chết tiệt! Tôi rủa. Sao nó lúc nào cũng bắt máy nhanh như vậy?

Ngón cái bấm hai lần mới trúng nút kết thúc màu đỏ. Sao á? Đương nhiên là vì tôi không muốn nghe thấy những câu kiểu: 'Chúng ta còn gì chưa nói xong?' rồi. Dù rằng loại câu này giống phong cách của tôi hơn. Nếu một trong hai đứa, Myl hoặc Hải Anh, gọi cho tôi trước khả năng cao tôi sẽ độp ngay mấy câu như vậy mà không suy nghĩ.

Ôi, đồ mù đường chết tiệt! Chắc mày còn nhớ chiến tranh lạnh đang diễn ra, rất có thể đã ở vào giai đoạn sẽ không bao giờ nhìn mặt nhau nữa. Trong lúc 'chiến sự' nghiêm trọng thế này, gọi cho nó có khác gì tôi muốn xuống nước hay gì đó đại loại thế chứ. Mà thực tế là tôi không hề! Những câu tôi đã nói có thể không được tốt đẹp và lãng mạn cho lắm nhưng tôi tin việc cắt đứt ảo tưởng thiếu nữ hường phấn của nó là cần thiết, trước khi điều tồi tệ nào đó có thể xảy ra.

Okay, tôi sĩ diện, được chưa!
Và giờ Quý cô Sĩ Diện này phải đi đường nào để về nhà đây?
Đôi khi tôi tự hỏi làm thế quái nào mình có thể sống sót mười bảy năm có lẻ đi lại trong thành phố đông đúc và chằng chịt này.
Phản xạ ghi nhớ đường xá của tôi không được tốt, cộng thêm đi đường thường xuyên suy nghĩ vớ vẩn, số lần lạc đã không nhớ nổi mà đếm nữa. À, phải, tôi vẫn sống vì có cái gọi là 'đội cứu hộ chuyên nghiệp' tồn tại. Gồm bố mẹ tôi, Hải Thiên, rồi thì Myl, thỉnh thoảng cả Hải Anh và mẹ nó nữa nếu cùng đường.
Nói thật, không phải tôi chưa từng thử tự tìm đường, chỉ là mỗi lần được tìm thấy thì tôi đều ở nơi không thể gọi là gần với chỗ cần đến.

Tôi nhớ lần nghiêm trọng nhất là khi mới vào cấp ba, lớp được học tiết ngoại khóa đầu tiên. Vì địa điểm ngay nội thành nên giáo viên yêu cầu tự túc tập hợp. Bố mẹ tôi không rảnh đưa, Hải Thiên lại vừa xuất ngoại nên tôi chỉ có thể một mình lần mò và đương nhiên, vinh quang lạc đường. Quên mang điện thoại, không cầm tiền, không biết đường về, không nhớ số của ai, hỏi đường lại càng lạc thêm.
Cuối cùng, khi trời sắp tối mịt và tôi đang chuẩn bị gõ cửa nhà dân nhờ xúc tôi đến đồn công an một đêm, thì, Myl mò ra tôi. Nghe đồn là ở đâu đó phía đông thành phố, gần ngoại thành. Nhìn thấy tôi nó xuống xe đấm một cái bẹp dúm hòm thư góp ý của tổ dân phố nhà người ta làm tôi sợ đến không dám ho he. Xong nó bật khóc ngon lành ngay được, vừa ôm tôi vừa lảm nhảm lần sau đi đâu cũng phải mang điện thoại, lạc thì gọi cho nó, nó đến ngay lập tức. Rồi tất bật gọi điện thông báo cho hầm bà lằng một đống người từ bố mẹ tôi đến cô chủ nhiệm rồi thầy giám thị, hiệu trưởng, hiệu phó. Không lâu sau Hải Anh cũng đến, mắt đỏ hoe, chắc vừa khóc xong, ôm chầm lấy tôi. Tôi chỉ biết đơ ra, thiếu điều hỏi 'Hai bạn là ai?'.
Không thể trách tôi, bạn cấp hai tôi còn không nhớ hết nói chi cái lớp cấp ba mới học được vài ngày. Lại nói, tôi không hoạt bát, càng không phải dạng người gặp người thích hoa gặp hoa nở, tôi với hai đứa nó lúc ấy không khác người lạ là mấy. Thế mà chúng nó nhiệt tình như bạn chí cốt, thật không biết phải làm sao.
Về nhà đương nhiên bị quạt tơi bời. Nhưng hậu quả không dừng ở đấy.

Vừa chân ướt chân ráo vào trường đã nổi danh một trận náo nhiệt đến tận ban giám hiệu, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết cái mác 'kẻ gây rối' của tôi to như nào. Có thể là phụ huynh làm công tác tư tưởng cho con em rằng đừng có dính vào tôi, cũng có thể tại cái tội phá buổi ngoại khóa đầu năm đáng lẽ rất vui của các bạn khiến các thể loại ngoại khóa hiện có bị hủy bỏ hẳn, thế nên quãng ngày sau đó của tôi có chút khác thường: locker bị cạy, đồ đạc trong đó đột nhiên 'mọc chân' đi vào thùng rác, tiếng xì xào thường không tốt đẹp xung quanh, 'vô tình' bị đẩy, có thay đổi bất ngờ và ban cán sự lớp 'quên' thông báo với tôi linh tinh các thứ.
Nói đơn giản, tôi bị cô lập.
Tuy nhiên tôi nghĩ tình hình thực tế cũng không đến nỗi tệ như kiểu phim học đường. Có thể là do đây là Việt Nam, học sinh còn tương đối sợ vía giáo viên; hoặc do tôi có khả năng thích ứng hoàn cảnh tương đối tốt. Một, tôi quen bị động, không có nhu cầu kết bạn. Hai, tôi lười, đồ mang đến trường luôn tối giản và tốt nhất cần là với tay lấy được luôn, cho nên locker gần như bỏ hoang. Họa chăng có để đồ cũng là thứ không quan trọng, dù sao tôi không tin tưởng cái ổ khóa bé tẹo dặt dẹo đấy tí nào. Ba, chức năng tự động làm mờ của mắt cộng thêm tai thường xuyên điếc có chọn lọc luôn phối hợp hỗ trợ rất đắc lực và kịp thời trong công cuộc bán bơ của tôi từ bé giờ.
Tóm lại cô lập không mấy ảnh hưởng với tâm hồn vốn không được 'tinh tế' cho lắm của tôi. Ngược lại, tôi vô cùng hưởng thụ cảm giác đi đường cấm có phải chen, vào canteen hai bên dạt ra một đường xông tới không cần chờ, và một cơ số các ưu đãi khác. So, I don't give a f*ck.
À khoan, vẫn có thay đổi ngoại lệ tôi không thể không care. Myl với Hải Anh. Chúng nó chen vào cuộc sống bình thản của tôi một cách âm thầm và 'phủ sóng' ở mọi lúc mọi nơi có thể. Ví dụ như chờ tôi ở cổng trường, thông báo thay đổi đột xuất cho tôi, giúp tôi dọn dẹp locker, thay ổ khóa mới, ăn trưa cùng tôi vân vân mây mây. Lúc đầu tôi thề chỉ hận không có ai xuất hiện 'đóng gói' chúng nó mang đi. Hay ít nhất thì làm thế nào dán mồm chúng nó lại. Thực sự rất phiền! Dần dần quen rồi lại thấy bình thường. Thậm chí thỉnh thoảng tôi cũng bị 'lây' sự ồn ào của hai đứa. Chậc, không thể coi thường khả năng đồng hóa (và bị đồng hóa) của con người.

Rất nhiều loại cảm tình là từ thói quen mà ra.
Từ không quen đến biết, thân, hiểu nhau là rất nhiều sự tình xảy ra ở giữa, bồi dưỡng từng chút một. Tình bạn của chúng tôi không có gì đặc biệt, chỉ toàn là chuyện vặt vãnh. Hải Anh ghét Toán giờ nào cũng ngủ, gần thi mới điên cuồng gào mày ơi tao không biết làm bài này, mày ơi tao không biết làm bài kia aaaa. Myl một chữ Hóa cắn đôi không biết, phát âm tên các chất như đọc ngôn ngữ sao Hỏa. Hợp tác quay bài trong giờ Sử. Lén lút viết giấy buôn xuyên lục địa sau lưng giáo viên. Myl không biết nấu cơm, Hải Anh ghét rửa bát. Đi ăn kem hôm trời lạnh âm mấy độ. Kéo nhau đi ngắm biển đêm. Hải Anh suốt ngày năn nỉ ỉ ôi rủ rê xem phim kinh dị xong khi xem thì toàn níu lấy người khác, mắt nhắm tịt. Giờ ăn trưa Myl trèo tường ra ngoài mua trà sữa rồi bị mắc váy vào cành cây thế là tôi phải run cầm cập trèo lên gỡ giúp nó trong khi Hải Anh đứng dưới dáo dác canh thầy giám thị. Làm giri chocolate tặng nhau mà làm xong cái bếp cũng lanh tanh bành luôn. Một đứa tỉnh ngủ giữa đêm nhá máy phá hai đứa còn lại. Myl chưa có bằng mà dám phóng xe máy đến đón tôi. Cãi cọ nhiều và luôn kết thúc bằng Hải Anh hoặc Myl hoặc cả hai làm lành với tôi...
Đáng tiếc bây giờ nhắc lại chỉ có thể dùng hai chữ 'đã từng'. Lần này khác, tôi nghĩ chúng tôi sẽ dừng ở đây.

Lại nói, hình như tôi chưa bao giờ xuống nước trong tất cả các cuộc tranh cãi. Tôi rất ngại đôi co, phần lớn là trực tiếp 'bán bơ', khó chịu lắm thì nói một hai câu. Chiến tranh lạnh càng đỡ việc, không phải chỉ là thi xem đứa nào im hơn, bán nhiều bơ hơn thôi sao. Tôi ghét nhất trò dỗi như thế. Giận? Ok bao giờ hết chúng ta nói chuyện tiếp. Dỗi? Tự dỗi một mình đi nhé, tôi không có hơi đi theo dỗ đâu.
Ha, nghe như mình là một con khốn ích kỉ chỉ biết đến cảm nhận của bản thân vậy.
Mà hình như đúng vậy thật. Tôi chỉ có ba đứa bạn, cả ba không phải phóng khoáng hay nhiệt tình thì cũng là hoạt bát, vô tư. Tôi ngược lại, tương đối hờ hững, thái độ với mọi chuyện đều tùy cảm tính.Chúng tôi chơi được với nhau không phải là hợp tính mà bởi vì chúng nó chiều theo tôi. Tôi thì lại quen điều đó đến mức coi như chuyện đương nhiên.

Có một loại cảm xúc muốn cho mình một cái tát.
A, nhưng mà giờ nói xin lỗi có ích gì không?
Tôi nghĩ có lẽ mình nên mở GPS tìm xem vị trí hiện tại ở đâu rồi gọi một cái taxi về nhà, ngủ một giấc cho quên hết mọi chuyện đi là xong. Ngày mai tôi lại là Nhật An bán bơ chuyên nghiệp. Mấy cái cảm xúc ủy mị này không phải kiểu của tôi.

"Ê!"
Tôi trợn mắt nhìn con Myl cách mét rưỡi trước mắt thẳng đường chim bay.
"Còn nhớ mang điện thoại, có tiến bộ!" Cười.
Tôi đần ra nhìn xuống tay, màn hình vẫn ở khung danh sách cuộc gọi gần đây. Mười lăm phút từ lúc kết thúc cuộc gọi với nó.
Gần ba năm trước, Myl cài GPS vào máy tôi, đồng bộ với máy nó và Hải Anh. Để tiện cho việc 'giải cứu' con mù đường này đây. Nó nói: 'Lạc cứ gọi em. Trong vòng hai mươi phút em sẽ đến cứu anh, nếu tắc đường thì không chắc, có lẽ khoảng ba mươi.' Ba năm, nó chưa một lần thất hứa.
"Con nhợn Hải Anh này!" Myl nói, giơ điện thoại trong tay lên, chọn loa ngoài. "Gì mày?"
Giọng Hải Anh vọng ra đầy bất mãn:
"Lâu la lề mề quá đấy, nhanh sang nhà tao xem phim maaa~~~ Cả đêm nay không đứa nào được ngủ!"

Đột nhiên cảm thấy chuyện cãi cọ lần này là lần dở hơi dẫn dờ nhất trong tất cả mọi lần.
Tôi tự động lấy mũ bảo hiểm đang treo, leo lên sau xe, bám lấy Myl trước khi nó cosplay Fast & Furious.
Giống như tảng đá vẫn đè ở ngực 'viu~' cái bay mất tiêu, không khí bỗng trong lành và dễ thở hơn n lần. Tôi nhắm mắt, hít một hơi đầy phổi. Không cần phải nhìn mặt nó, tôi cũng biết nó đang cười. Đương nhiên, trong gương chiếu hậu, mồm tôi cũng đang ngoác ra đến tận mang tai.
Và chúng tôi 'bay' về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net