#31.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thưa thầy, lớp trưởng có mặt ạ!" Quả đầu xù như bánh mì tôm ăn liền loi nhoi trồi lên, giơ tay chào kiểu quân đội.
"Vậy là lớp đủ rồi phải không? Các em ổn định chỗ ngồi, hạn chế di chuyển..."
"Thưa thầy." Tôi tháo earphones, giơ thẳng tay. Em muốn đổi chỗ, em muốn đổi chỗ, em muốn đổi chỗ, thầy ơiiii.
Ổng nhìn lướt qua tôi, ý vị thâm trường thông báo:
"Chúng ta chuẩn bị xuất phát trong mấy phút nữa." Ngoảnh mặt quay đi không do dự.
Tôi thở dài nhét earphones vào tai, quay trở lại công cuộc đếm lá ngoài cửa kính. Biết ngay ổng sẽ thù mình mà...
"Minh, mày... Ế? Sao, sao, sao cô ta ở đây???!" Đầu Xù gào lên, nhanh như cắt bám lấy tay Phan Minh núp sau cậu ta.
Biết vậy phải mang cái headphone. Earphones không chọi lại được cái lũ to mồm này. Tôi tiếp tục đếm lá, vờ như chẳng liên quan đến mình. Mà đúng chả liên quan thật, cứ kệ họ nói chuyện đi.

Phan Minh trả lời gì đó, âm lượng bình thường nên bị tiếng nhạc của tôi át mất. Xong, cậu ta ngồi xuống. Chậc, làm ăn chả theo kịch bản gì là nào? Đáng lẽ ra phải cun ngầu đổi chỗ, huy động bàn dân thiên hạ xa lánh tôi mới đúng.
Tôi muốn ngồi một mình!

Well, okay, tôi thừa nhận có hơi awkward khi ngồi đây. Bạn cứ thử thẳng tay đấm thằng X rồi về nhà thấy forum trường bay đầy nghi vấn 'Vì sao anh X võ nghệ đầy thân bị đấm mà không đánh trả?', xong hôm sau bất ngờ ngồi cạnh nó đi xem có tự tin nổi không. Tôi sợ ăn đòn, ok?
Tôi cúi đầu, giả vờ đang chọn bài hát,  khóe mắt đánh giá tình hình. Đầu Xù nhìn tôi, rồi nhìn Phan Minh, rồi lại nhìn xuống khoảng ghế trống giữa tôi và bạn cậu ta. Cuối cùng, run rẩy, ngồi xuống đấy.
Tôi: !!!
Đùa à? Bộ hết chỗ rồi sao?
Thế quái nào lại quay lại cảnh cá mòi đóng hộp như học lò thế này. Không thể chịu đựng được nữa, tôi phải trốn về! Tôi đứng phắt dậy. Nhưng vướng Đầu Xù nên không ra được!
*beep*
Tin nhắn mới trong nhóm chat.
HA: 'Mày định chạy?! *iconmàidao*'
M: 'Anh dám trốn là em dám mách mẹ anh!!! *iconmàidao*'
Nhìn ra cửa sổ, bọn nó đang trợn mắt giương nanh múa vuốt với tôi. Đe dọa, trắng trợn đe dọa! Giả sử giờ trốn chuyến này mà không bị mẫu hậu ở nhà tìm được rồi ăn tươi, tỷ lệ khả thi là bao nhiêu phần trăm? Mình còn có chỗ nào mẹ không biết để đi giả chết không?
Tôi thở hắt ra, rất không có cốt khí ngồi trở lại.
HA: 'Ngoan~ *iconxoađầu*'
M: '*iconcườinherăng*'
A: '... '
Tôi câm nín chịu đựng đả kích từ ngôn ngữ của lũ bạn thân (ai nấy lo) và ánh mắt bất thiện từ bên cạnh. Đầu Xù nhích nhích mông dán sát về phía bên kia như kiểu sợ tôi ăn thịt cậu ta không bằng.
Tránh xa tôi ra hẳn năm mét đi! Hừ!

Rất nhanh, xe bắt đầu chạy.

***
Sau khi xe chạy được một giờ hai mươi tư phút bốn mươi bảy giây, tôi thể nghiệm sâu sắc cái gọi là 'nói đến mồm không ăn da non'.
Hải Anh, Myl, anh sai rồi! Anh sẽ không bao giờ bảo các cưng lắm mồm nữa...

Đầu Xù, cậu ta 'buôn bán' đủ các thể loại chuyện từ hôm qua ăn gì đến phim nào đang chiếu, từ đã có bảng đáp án chuẩn môn gì đến đội bóng nào phong độ năm nay ra sao, từ Dota đến Liên Minh Huyền Thoại, từ Dương Ngọc Thái đến Sơn Tùng... 'Khách hàng' trải từ thằng ngồi cạnh đến con bé tít ghế đầu, bác lái xe cũng không tha. Tôi đã tắt nhạc từ phút thứ hai mươi sau khi Đầu Xù ngồi xuống. Có loa thùng may ra mới đọ được với cậu ta. Lần trước đi chơi game với đám Hải Thiên, Phan Minh, bạn xung kích, ... có thấy nói nhiều thế đâu nhỉ? Hay do tôi không để ý cậu ta mấy?
Mà còn may là chưa đả động gì đến tôi, ơn giời. Chắc tại tôi đeo earphones. Cũng có thể là tại ấn tượng lần trước ở lò luyện thi quá sâu khiến cậu ta sợ tôi. Nói mới nhớ, không biết bạn cậu ta, cái người bị tôi bóp yết hầu ấy, có bóng ma tâm lý không nhỉ? Hừ, có mới tốt, ai bảo làm đứt cái vòng gỗ của tôi.

Mà, bao giờ thì tôi lấy lại được cái vòng? Trông có vẻ chị gái Vân Linh chẳng có ý định tự giác đưa vật quy chủ.
Tôi nheo mắt nhìn cô nàng xinh nhất trường đang tươi cười nói chuyện với mấy người xung quanh. Cô ta quỳ trên ghế, quay hẳn người lại, hai tay tỳ trên phần lưng dựa. Đám bạn bên cạnh ngước đầu nhìn cô. Okay fine, killer bees and the queen.
Đợi đã, ánh mắt kia…

"Lần, lần này cậu lại định, định làm gì Linh?"
Đầu Xù nhìn tôi đầy cảnh giác, nép sát vào người Phan Minh. Dù đã cố tỏ vẻ mạnh mẽ, không khó để nhận ra cậu ta đang run.
Làm gì là làm gì? Tôi chưa đụng ngón tay nào vào nàng nhé. Thật không hiểu nổi mấy người này, có chứng vọng tưởng bị hại hết cả lũ à. Tôi thờ ơ quay đầu coi như không nghe thấy. Thói quen đeo earphones kể cả khi không nghe nhạc thực sự giúp tôi rất nhiều.
"Này!"
Ai tên 'này' lên tiếng đi kìa.
"Nhật An!"
Gió điều hòa to ghê vậy á, mình chả nghe gì hết.

Đột nhiên dây earphones của tôi bị giật mạnh bạo khỏi tai.
Shiet!!! Không phải dây dởm mấy chục nghìn một cái đâu nhá, hoàn hoàn chỉnh chỉnh ba trăm đô đấy ok?! Là Subjekt Ruffian Skull Limitted Edditon màu Black Nickel của hãng Tech N9ne đấy ok?! Là tai nghe mà tôi thích nhất từ trước đến giờ, bình thường quăng mạnh cũng không nỡ đâu ok?!!
Quan trọng nhất, đó là của Hải Thiên tặng. Để mua được em nó nghe đồn hắn mất không ít công sức. Có lần tôi (chẳng may) làm mất cái midi ring (bé xíu và không đáng tiền mà hắn thuận tay mua cho ở cái season festival nào đấy) thế là con giời xị mặt cả tháng liền, tôi không tưởng nổi nếu em này có 'mệnh hệ' gì thì hắn sẽ ăn vạ như nào nữa.
"Có chuyện quái gì với cậu vậy?!"
Tôi trợn mắt, gắt. Những người lân cận hoặc đang ngủ hơi khó chịu trở mình, hoặc liếc mắt đến chỗ tôi trách móc.
Đầu Xù há miệng rồi lại ngậm vào.  Cậu ta quay đầu tìm kiếm sự ủng hộ. Phan Minh có vẻ đã ngủ, nhưng người làm đứt vòng gỗ của tôi thì không. Cậu ta ngồi cạnh cửa sổ bên kia của dãy ghế cuối, nhìn chòng chọc vào tôi kiểu 'Hộ giá công chúa!' trong mấy phim cung đình cổ đại, kém điều chĩa đao vào tôi hô lớn 'Thích khách to gan!' nữa thôi. Tôi quyết định, từ giờ sẽ gọi cậu ta là Cận Vệ.

"Cậu nhìn cô ấy như vậy để làm gì?"
Cận Vệ mặt lạnh hơn tiền phun ra một câu.
"Hơ, thế cậu nhìn tôi như vậy để làm gì?" Tôi nhướn mày.
Đầu Xù trợn mắt, vung tay nói với Cận Vệ:
"Đừng để ý đến cô ta!"
Hiển nhiên cậu ta quên mất lúc này tay mình đang cầm một đầu earphones của tôi. Cái vung tay ấy thẳng tắp hất sợi dây quất vào mặt tôi, còn earpiece kim loại hình đầu lâu theo quán tính nện mạnh vào cửa sổ kính.

"Cạch! Rắc."
'Cạch!' là tiếng chói tai của kim loại và thủy tinh va đập. 'Rắc.' là tiếng vang thanh thúy và nhỏ nhẹ nối tiếp sau đó đi cùng với hình ảnh mặt kính - lấy điểm va đập làm trung tâm - nứt rạn ra như mạng nhện.
Và đương nhiên chuỗi sự việc không thể tính là im ắng này làm sao yên bình trôi qua trước mắt mọi người trong xe.  Gương mặt vốn trắng bệch kiểu thiếu phơi nắng của thầy chủ nhiệm lớp Hóa nháy mắt trông hơi hơi có họ hàng với Bao Đại Nhân, như muốn băm tôi ra làm nhân nem ngay lập tức.
"Nguyễn Nhật An!"

Tuyệt thật!
Khó chịu nho nhỏ khi bước nhầm lên xe này chính là họ chỉ đợi tôi 'sẩy chân' để quay ra cười vào mặt tôi một cái - ai bảo tôi 'làm gì' hót gái cấp trường lớp người ta.
"Thầy ơi, lập bản tường trình."
"Báo cáo nhà trường thầy ơi!"
Hoặc nhân tiện đạp thêm cái nữa.
"Có." Tôi đứng dậy.
"Tôi sẽ báo cáo việc này lên nhà trường. Còn em sẽ phải chịu trách nhiệm về tổn hại tài sản với nhà xe khi quay về." Thầy bước dọc theo lối đi, dừng lại trước mặt tôi.
"Thưa thầy em không…"
"Em cố ý vô tình gì tôi không cần biết. Không tôn trọng kỷ luật và cộng đồng, phá hoại tài sản, em định chối?"
"Em xin…"
"Xin xỏ vô ích. Việc này chắc chắn phải lập biên bản tường trình với nhà trường. "
"Không thưa thầy, em…"
"Em là một mớ rắc rối. Đã không biết lỗi cũng đừng lí do lí trấu với tôi. Lần trước cũng thế, lần này cũng vậy. Em làm vỡ kính, bồi thường là chuyện đương nhiên. Không lẽ em muốn nhà trường bỏ ra khoản tiền này?"
"Xin thầy làm ơn để em có quyền tự do nói hết một câu mà không bị ngắt lời được chứ ạ?" Tôi nhíu mày. Rõ thần kinh. Không nói thì bảo 'không làm mà cũng không biết thanh minh', nói thì cứ bị nhảy vào họng ngồi.  Thật chẳng muốn mở mồm với cái ông tiêu chuẩn kép bảo thủ chuyên quyền này một chữ nào.
Cũng nhận ra mình hơi bất lịch sự, ông thầy 'à' một tiếng nhỏ, mặt căng cứng. Có vẻ bị tôi nói toạc ra nên xấu hổ.
Kệ, tôi đây cố tình đấy.

"Đây không phải vấn đề tiền bạc hay xin xỏ gì. Thầy lập biên bản là chuyện phải làm. Có điều đối tượng viết bản tường trình với thầy không phải em."
"Ý em là gì?"
"Nói đến phá hoại tài sản thì em có thể nói cũng là người bị hại." Không phải nói điêu nhá, nếu earphones của tôi mà 'made in China' thì chắc giờ đầu lâu méo xệch rồi.
Đầu Xù đứng lên:
"Thưa thầy, là em giật tai nghe của bạn làm nó bắn vào cửa kính. Em sẽ viết bản tường trình và bồi thường thiệt hại ạ."
Coi như cậu ta cũng không đến nỗi tệ lắm.
Thầy chủ nhiệm ngượng ra mặt, đằng hắng giọng rồi cái gì cũng không nói, quay người định lượn. Nào có cái gì dễ dàng thế?
"Thưa thầy, có phải thầy có điều muốn nói với em không ạ?"
"Khụ… Ừm à, được rồi ngồi xuống đi, chuyện này khi trở về giải quyết."
Xách đít quay lên đầu xe.
Thế đấy, hai tiếng 'xin lỗi' nó khó khăn thế cơ à? Chẳng lẽ giáo viên sai rồi thì không cần xin lỗi?
Tôi thực sự dị ứng với loại người lúc nào cũng cứng nhắc, khắt khe, luật lệ phép tắc treo trên đầu lưỡi nhưng cuối cùng luôn luôn bỏ quên áp dụng nó lên chính mình.

Mang theo một bụng ức chế, tôi nhắn tin cho kẻ đang tham gia trại hè cách Việt Nam ba múi giờ:
'Ở Aus giáo viên có bao giờ nói xin lỗi học sinh không?'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net