Chương 24. Sự hối hận muộn màng?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng của cô Park Yeong.

"Cô gọi con?"

"Ah, Jimin đến rồi, vào đây vào đây!" Cô cười cười kêu Jimin đến chỗ mình.

Cậu nghe lời đi đến rồi ngồi xuống đối diện với cô, Park Yeong ngắm nhìn Jimin, ngắm từng chi tiết trên khuôn mặt cậu, điều đó khiến cậu ngại ngùng.

"Mặt con có dính gì ạ?"

Cô phì cười "Không đâu con, chỉ là...con đẹp quá"

Gương mặt lẫn đôi mắt cô khi nhìn cậu có vẻ u buồn lẫn sự hoài niệm. Khi ngắm kỹ gương mặt cậu như vậy, cô thầm cảm thán gen nhà cậu, ba và mẹ cậu ai cũng đẹp lại cho ra đời một thiên thần nữa.

Mỗi lần nghĩ đến ba mẹ cậu thì cô lại tự trách mình... giá như mà khi đó cô có tiếng nói trong gia đình thì có lẽ gia đình cậu sẽ không đi lâu như vậy, cô cũng sẽ không nhớ người cháu trai của mình nhiều đến như thế.

"Cô...sao cô khóc vậy?"

"Ủa, ah...cô xin lỗi, haha..." Cô cười, vụng về lau đi những giọt nước mắt không rõ đã rơi từ khi nào.

"Cô có thứ này muốn tặng cho con!" Cô lấy ra một sợi dây chuyền rồi đưa nó cho cậu.

Jimin khi nhìn sợi dây chuyền liền nhận ra nó, cậu đã thấy nó được đeo trên cổ của mẹ mình. "Cô...đây hình như rất giống..."

Cô nhìn cậu, nở nụ cười dịu dàng "Đúng rồi, sợi dây chuyền mẹ con đeo cũng là do cô tặng"

Cậu cậu thoáng ngạc nhiên sau đó vui vẻ, nhận lấy nó "Cảm ơn cô, sợi dây chuyền rất đẹp, và con luôn muốn có nó!" Cậu nhìn cô, cười đến sắp híp cả mắt.

Yeong cười, nhìn dáng vẻ lúc này của cậu khiến Yeong lại nhớ tới Lee Jungwon, người em dâu cô xem như em ruột. Nhớ hồi đó khi tặng sợi dây chuyền cho Jungwon cũng bày ra dáng vẻ như thế.

"Cho cô ôm con một chút được không?"

"Dạ được chứ ạ!"

Cậu đến gần Yeong hơn, cô ôm cậu, nhắm mắt cảm nhận đến từng giây phút. Cô rất nhớ cậu, người cháu cô luôn mong muốn gặp lại. Hồi trước, lúc mà cậu còn nhỏ xíu, cô cứ sang phòng rồi bế cậu, dường như ngày nào không bế Jimin là cô ăn không ngon ngủ không yên. Park Yeong lại rơi nước mắt khi nhớ về quá khứ và cả niềm vui khi được gặp lại cậu, cứ ngỡ sẽ không còn cơ hội.

Lát sau.

"Được rồi, cảm ơn con, bà nội đang chờ con đó, hãy sang đó đi"

"Dạ...vậy con đi nhé!"

"Ừm" Yeong mỉm cười gật đầu với cậu.

Sau đó Jimin rời khỏi phòng Yeong, cô thầm hạnh phúc bởi đứa cháu nhỏ bé đáng yêu ngày nào của cô nay đã lớn và trở thành một cậu trai đẹp đến như vậy.

Cậu lật đật đi sang phòng bà nội của mình, trước khi đi vào Jimin đã đeo sợi dây chuyện Park Yeong vừa tặng khi nãy.

"Bà..." Jimin không biết vì sao mà bản thân cảm thấy hơi rụt rè trước người bà của mình, giống như cậu khi đối diện với ba vậy, phía sau hai người dường như có một thế lực nào đó khiến người ta phải e dè.

"Vào đây đi con..."

"Dạ con xin phép..."

Sau khi đã xuống ngồi đối diện với bà, Jimin khá ngạc nhiên, lúc này cậu mới thật sự tin đây là bà nội của mình bởi mặt bà trông giống mặt của ba cậu lắm.

Bà nội của cậu như Park Yeong vậy, bà ấy ngắm nhìn từng đường nét trên khuôn mặt cậu. Giống lắm...giống với người phụ nữ ấy, người phụ nữ bị bà làm cho tổn thương rất nhiều lần.

"Lee Jungwon và Park Hajun vẫn khỏe hả con?"

"Dạ, ba mẹ vẫn khỏe lắm ạ!"

"Chắc hẳn...Hajun không kể gì về họ hàng cho con nghe đâu đúng không?" Nói xong, mà khẽ mỉm cười, một nụ cười không hề chứa cái gì gọi là vui cả. Lòng bà như thắt lại khi hỏi câu đó.

Cậu khá chột dạ, chuyện đó là sự thật mà, thế là cậu đáp:

"Dạ..dạ đúng ạ..." Cậu vừa đáp vừa cúi đầu ngại ngùng.

"Đừng thấy ngại vì điều đó nhé, có lẽ điều đó xứng đáng con à..."

"Dạ?!" Cậu ngước lên nhìn thẳng vào mặt người bà của mình.

"Ừm...ta sẽ kể con nghe, có lẽ con sẽ giận ta nhưng mà Jimin...ta rất hối hận về điều đó, ta đã có những năm tháng rất tồi tệ!"

Vào khoảng 22 năm trước, Lee Jungwon được gã vào nhà họ Park. Ba cùa cậu là Park Hajun hết mực yêu thương cô, sủng cô lên đến tận trời mây. Nhưng bà cậu Yang Dongkyo đã không chấp nhận Lee Jungwon bởi gia thế của cô quá tầm thường, vốn không xứng với Park Hajun của bà. Hằng ngày gây khó dễ cho cô, khiến cô chịu nhiều uất ức, ấy thế mà...cô không kể lễ với chồng một tiếng nào, âm thầm mà chịu đựng.

Kyeo Taehong, cũng một tay giúp sức cho bà chà đạp Lee Jungwon lúc ấy. Kể đến đây, đôi mắt bà đã ngấn lệ.

Ân hận

Thật sự rất ân hận khi nghĩ đến những gì mình đã làm với người con dâu và những gì Jungwon đã đáp lại.

Park Yeong chị ruột của Hajun, từ khi Jungwon về cô đối sử với Jungwon như chị em ruột, Jungwon cũng rất hay tìm Yeong để tâm sự, giải tỏa uất ức. Yeong thương cô lắm.

Khi nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ Jimin, bà lại nở một nụ cười chua chát, Yang Dongkyo biết đó là của con gái mình tặng cho cháu mình, rồi tự nhiên không định trước mà Dongkyo nói về Yeong cho cậu nghe : Park Yeong từ nhỏ đã bị ba mình đối xử không công bằng với hai người em trai, cô ấy như một đứa con ngoài kế hoạch. Thế mà cô vẫn thế, bản tính dịu dàng hiền hậu và vẻ ngoài luôn vui tươi vẫn không thay đổi, có cái...bà biết Yeong bên trong đã tổn thương rất nhiều.

Jimin ban đầu nghe chuyện cảm thấy rất phẫn nộ còn định bỏ về ngay luôn cho xong, nhưng đã có một thế lực to lớn nào đó khiến cậu kiên nhẫn ngồi lại nghe hết câu chuyện. Cậu thương mẹ rất nhiều, rất rất nhiều, vậy mà quá khứ mẹ cậu lại phải gánh chịu nhiều việc đau khổ như vậy. Cả cô Yeong nữa, dù mới gặp lại, nhưng trong thâm tâm cậu đã sớm thương yêu người cô này.

Nhưng rồi...sự giận dữ đã dần dịu xuống khi cậu thấy nước mắt của Yang Dongkyo rơi xuống ngày càng nhiều.

"Bà hối hận lắm...rất hối hận, ta luôn muốn tìm cơ hội xin lỗi mẹ con, nhưng Hajun đã sớm chặn liên lạc từ ta..."

Bà nói thì cứ nói, nước mắt rơi thì cứ rơi, giọng chỉ là hơi nghẹn một chút. Có lẽ sống nhiều năm, trải qua quá nhiều chuyện mới khiến bà như vậy.

Jimin đầu óc rối nùi, không biết mở miệng nói như thế nào thì cậu nghe tiếng gọi nhỏ ngoài cửa.

"Park Jimin..."

Dì Yeong!

Lát sau, Jimin đứng ở ngoài hiên nhà cùng Yeong. Yeong sụt sùi vài tiếng sau khi đã lau đi nước mắt nước mũi của mình. Thật ra cô đã cố tình đứng ngoài phòng Dongkyo nghe hết từ đầu tới giờ.

Đây có lẽ là lần đầu tiên cô ấy nghe mẹ mình nói về mình như vậy, vả cả...bộ dạng lẫn giọng nói ân hận ấy lần đầu tiên Yeong chứng kiến. Trước kia bà luôn là một Lão phu nhân mà người người mến mộ, khí phách không thua bất kì ai, ấy thế mà một người như bà cũng bày ra bộ dạng này.


"Bà ấy đối xử với con dâu như cách mà mẹ chồng của bà đã đối xử với bà đó con à..." Yeong nói, mắt thì nhìn ra phía cổng.

"Đây là lần đầu tiên cô thấy bà ấy hành động như vậy, trước kia cô cũng giận lắm nhưng Jimin à...chẳng qua quá nhiều chuyện xảy đến khiến bà ấy trở nên như vậy!"

"Ha...đúng là kẻ tổn thương lại đi tổn thương người khác!"

"Nhưng Jimin...mấy năm qua...có lẽ rất khó khăn với bà ấy, bà ấy chỉ có một mình con là cháu trai thôi...xin con đừng hận bà được không?..." ấy không còn thời gian nhiều đâu con...bao nhiêu năm qua đã là một hình phạt lớn cho bà con rồi...

"Cô...con..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net