Chương 39. Trông cháu giúp thầy!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thoáng đó mà gần đến thi cuối kì rồi, thời gian này Jimin rất ít đi đâu vào ngày nghỉ và dường như là không ló đầu ra ngoài, cậu hẳn là từ chối lời mời đi chơi của hội bạn.

Chà...năm nay Jimin quyết tâm lắm à nghen. Còn nhớ cái lúc mà cậu ở New York, cậu quậy lắm, lúc đó còn nghĩ là đi học cho có thôi, không cần thi thì ba cậu vẫn đưa cậu lên cấp ba được, nào ngờ vừa lên được lớp mười thì bị ba cậu đưa sang đây.

Ấy vậy mà năm nay, "may mắn" cậu gặp được Min Yoongi, không rõ khi nào mà cậu quyết tâm đến như vậy, chắc do bị anh kèm quá nhỉ? Đôi khi cậu cũng thầm nghi ngờ, không biết Yoongi có phải là "gián điệp" hay không.

Nhưng cậu vẫn là cậu, sẽ không bao giờ yêu bộ môn Toán và Khoa học. Và bây giờ, nó khiến cậu phải vò đầu bứt tóc vì bài tập quá khó.

Tiếng chuông cửa reo lên, cậu bực bội đi ra mở cửa, động tác đó diễn ra khá mạnh. Cũng trễ rồi mà ai còn nhấn chuông nhà cậu ấy nhỉ?

"Ai?!"

Cậu ngó qua ngó lại, thầm chửi thề vài câu, đã đang mệt mỏi bởi mấy cái bài tập rồi, vậy mà ai còn trêu cậu nữa hả?

"Anh là Jimin đúng không?"

Giọng nói nhỏ cất lên, nghe qua là biết con nít rồi, Jimin nghe xong liền cúi xuống ngay thì thấy một cậu bé đang ngước nhìn mình.

"Nhóc là ai vậy?" Cậu nhíu mày.

"Ơ...anh xinh đẹp quên bé rồi hả? Bé là Ho Gook Cheon nè!" Nhóc con với đôi mắt to tròn long lanh nhìn cậu, mong muốn cậu nhớ ra mình.

Park Jimin cũng đang cố nhớ ra đây này, thiệt tình! Đang lay hoay với mấy cái bài tập nhứt đầu muốn chết rồi, bây giờ lại phải cố nhớ ra người quen. Cơ mà nhìn thằng nhỏ này cũng quen lắm!

"Cheon!"

"Cậu Yoongi, anh ấy quên con rồi!"

Cheon nhỏ mếu máo, rõ là nhóc luôn muốn được gặp Jimin mà, vậy mà khi gặp lại thì cậu đã quên Cheon rồi.

Mày thấy ghét muốn chết, ai thèm nhớ! "Thôi nào, Jimin sẽ nhớ ra con thôi, đừng buồn nhé!"

Min Yoongi "ngọt ngào" nói với Cheon và bế Gook Cheon lên, lúc này mới nhìn sang Jimin.

"Em nhớ nó không? Nó là thằng ranh con gọi cho em vào mùng một tết đấy!"

"...A dạ em nhớ rồi! Là nhóc đanh đá phốt thầy đây mà ha ha..." Cậu cười, cuối cùng cũng nhớ ra.

"..." Yoongi im lặng

Rồi anh để bé cháu vào lòng cậu theo ý nó, để cậu có thể bế nó.

"Hưm...ta vào nhà em nói chuyện nhé?" Cậu nhìn anh.

"Ừm"

Sau đó cả ba vào nhà cậu, Jimin lấy nước và một đĩa bánh kem ra cho Cheon, cho bé ngồi ăn, còn cậu thì nói chuyện với anh.

"Hình như em không thấy ba mẹ của Cheon"

"Ừm, ba mẹ nó đi công tác ở Úc, rồi đem nó sang đây nhờ tôi trông"

"Dạ...thì ra là vậy"

Nói tới khiến anh mệt mỏi hết sức, rõ là anh không muốn trông trẻ đâu. Tất cả là tại mẹ anh, rõ là họ sẽ không nhờ anh trông Cheon nếu mẹ anh không nói :

"Em cứ giao Gook Cheon cho Yoongi trông, nó cũng không bận mấy đâu, vậy nên em đừng sợ phiền, chứ mà để thằng nhỏ một mình thì không có tốt!" Woo Yeon cười cười.

"Thật ạ? Nếu vậy thì em phải nhờ Yoongi rồi!"

Quay trở lại hiện tại.

"Vậy nếu thầy đi dạy...thì sẽ đưa nó theo ạ?"

"Đúng rồi"

Park Jimin nghe xong thì thầm vui trong lòng. Vậy thì ngon cmnr, trước kia thầy chỉ có một mình, thoắt ẩn thoắt hiện khiến cậu chẳng tung hoành được, bây giờ dạy xong thì thầy phải coi cháu, thuận lời cho cậu rồi! Chắc phải rủ Taehyung trốn tiết Mỹ Thuật để ăn mừng thôi!

"Hưm...trường của anh Jimin cũng có giờ giải lao đúng ạ?"

"Đúng rồi em!" Cậu nói sau khi đã lau đi phần kem của bánh dính trên má Cheon.

"Vậy vào giờ đó anh dẫn em đi chơi nha!"

Cậu nghe xong thì đứng hình vài giây, chưa kịp load xong thì cậu nói tiếp theo cất lên.

"Thằng nhỏ có vẻ thích em lắm, theo lời nó nói đi, rảnh rỗi thì trông nó giúp thầy nhé"

Yoongi nhẹ cười. Phải rồi, có ai nhờ người ta mà cái mặt như cục đá lạnh đâu, phải trông có tình cảm một chút chứ.

Cậu gượng cười "Dạ dạ...em sẽ trông nó giúp thầy nha...hơ hơ..."

"Ơ! Anh Jimin đừng có gọi em là nó nha, gọi bằng gì đó đáng yêu đi!"

"A a anh biết rồi bé Cheon đáng yêuuu!" Vui lắm ời nha! Ha...ha...

Ngày hôm sau.

Hôm nay, trên xe của Min Yoongi xuất hiện thêm một gương mặt mới, đó là Ho Gook Cheon, và Jimin phải ra ghế sau ngồi chung với nhóc Ho.

Tại ngôi trường thân quen. Khi anh, cậu, và Cheon đi trên sân trường đã gây không ít sự chú ý của mọi người.

Lớp 12A1.

"Ê Jimin, thằng nhóc đó là ai vậy?"

"Cháu của thầy Min" Cậu trả lời y bằng một thái độ chẳng còn gì chán nản hơn.

"Sao nhìn mày mệt mỏi vậy?" Y cười.

Rồi cậu kể hết mọi chuyện cho y nghe.

Giờ giải lao. Cậu tự giác đến văn phòng tìm Cheon, quả nhiên là bé ở đó, khi thấy cậu, Cheon liền chạy tới ôm Jimin.

"Anh Jiminnnn!"

"Rồi rồi, Cheon đói không?"

"Dạ có..."

"Đi, anh dẫn Cheon đến căn tin nha, ở đó có món ngon đó!"

"Dạ!" Cheon gật đầu sau đó ngoan ngoãn nắm tay cậu, cho cậu dắt đến căn tin của trường.

Không lâu sau, Cheon đã có phần ăn. Cậu ngồi đối diện, chống cằm nhìn Cheon ăn, bỗng chốc nở nụ cười, nhìn bé cháu của Yoongi dễ thương quá, xem hai cái má phúng phính kia kìa, thật muốn véo cho đã mà!

Mà ngắm một hồi lại thấy nó giống Min Yoongi, anh cũng có hai cái má mịn màng và trắng như bánh bao, một chút đáng yêu và thật nhiều sự đẹp trai.

Bỗng nhiên Jung Kai từ khi nào đã xuất hiện ở bàn của Cheon và Jimin, Kai ngồi xuống cạnh cậu, hỏi :

"Ai vậy Jimin?"

"Là cháu của thầy Min ạ"

"Cháu của tiền bối Yoongi sao? Cậu cháu khác nhau một trời một vực ha, nhìn bé này dễ thương hơn nhiều!"

Kai lại giới thiệu mình cho Cheon biết.

"Chào bạn nhỏ, thầy tên Jung Kai!"

"Chào thầy ạ, con tên Ho Gook Cheon!"

Jung Kai cười cười, và rồi ngồi đó nói chuyện với Jimin một chút rồi rời đi.






"Chán em thật! Chạy thì chạy vừa thôi, để té ra như vậy mới chịu hả?!"

Kim Taehyung nhăn nhó mặt mày, kéo tay Jungkook vào căn tin.

"Nhưng mà chạy chậm thì sao mà đạt!" Jungkook khó chịu nói lại.

"Namjoon dạy thể dục lớp em đúng không?"

"D...dạ đúng rồi, chi vậy?"

"Anh sẽ nói chuyện với Namjoon"

"Ơ cần thiết đâu ạ!?"

"Cần!"

Jungkook im lặng. Chỉ có vậy mà khiến Taehyung cọc sao? Lúc y vui, em có thể cọc với y được, còn lúc y cọc, em cũng phải rụt rè.

"Ơ anh Jimin!"

Em "đánh lạc hướng" bằng cách phát hiện và gọi Jimin, y cũng vì đó mà nhìn qua, thì ra Jimin cũng đang ở trong căn tin với cháu của Yoongi.

"Kookie? ...Tay chân em bị gì mà trầy xước nhiều vậy?!" Cậu ngạc nhiên nhìn em.

"Ơm...em..."

"Thế mà ẻm còn bảo là không có gì đấy! Xem chịu nổi ẻm không?!"

Thấy Jungkook đứng cúi mặt, Jimin phì cười. Y vì lo cho em mà trở nên như vậy đấy mà.

"Rồi hai người đi đâu vậy?" Cậu hỏi.

"Cô bác sĩ trên phòng y tế đâu mất rồi nên phải dẫn Jungkook vào đây mua băng cá nhân nè!"

"À..."

"Jungkook ah!"

"Huh?! Chào anh Jimin, chào anh Taehyung ạ!"

Taehyung và Jimin chào lại cô.

"Haeun!"

"Tớ nghe cậu bị té, trên phòng y tế giờ không có ai, nếu cậu không ngại thì đến đó tớ giúp cậu sơ cứu!"

Chưa kịp để Jungkook trả lời, Taehyung đã nhanh chóng đáp lại.

"Đi thôi, Haeun khéo hơn anh, lên phòng y tế cho em ấy giúp em đi!"

Cũng không chờ em đồng ý, y kéo tay em đi luôn, Haeun cũng rời đi ngay sau đó.

Cậu cười bất lực, đúng là những con người đang yêu!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net