Chương 46. Gặp lại em!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vậy là những chuỗi ngày cấp ba tại Hàn Quốc của cậu đến đây là kết thúc, tạm thời gửi kỷ niệm lại nơi đây nhờ cất giữ, Jimin quay về New York để tiếp tục hành trình. Chỉ mong một điều, khi cậu hoàn thành những năm đại học, cậu có thế gặp lại người thầy của năm nay.

*    *    *

Bốn năm sau.

Vài tuần sau khi về New York, cậu không còn liên lạc với Min Yoongi được nữa, nhưng bản thân cậu cũng không thể làm gì, cậu thầm nghĩ có lẽ anh bận, hay gặp vấn đề gì đó, rồi anh sẽ liên lạc lại với cậu thôi.

Nhưng đã bốn năm rồi, cậu không còn nói chuyện với anh bốn năm rồi. Jimin nhớ anh lắm, thật muốn được gặp anh. Không biết anh có quên cậu hay không, nhưng cậu thì không, Jimin nhớ anh rất nhiều.

Tuy vậy...cậu biết thêm về anh, gần đây, tin tức về người kế thừa tập đoàn M rất được nhiều người quan tâm. Và người đó không ai khác, chính là anh, Min Yoongi. Không nói chuyện được với anh, nhưng cậu có thể xem anh qua màng ảnh tivi. Bao nhiêu đó có lẽ đủ rồi.

"Mai em dự lễ tốt nghiệp rồi, thầy sẽ đến chứ?" Cậu nhìn vào tấm ảnh ngày cùng anh đến Namsan vào bốn năm trước, đôi mắt buồn bã hết sức, chứa nỗi buồn, chứa cả nỗi nhớ anh.

Đương nhiên là không rồi, anh sẽ không đến, cậu biết rõ điều đó mà, một thời gian dài như vậy rồi, liệu rằng anh cũng đã có hạnh phúc riêng của mình.

Ngày hôm sau. Lễ tốt nghiệp đã kết thúc, cậu cũng đã thay bộ lễ phục ra rồi. Trên tay bây giờ chỉ cầm bằng tốt nghiệp thôi.

"Jimin, hôm nay là lễ tốt nghiệp, sao nhìn cậu ủ rủ thế?"

"Tớ...không có gì đâu Kaytlyn, tớ ổn mà?"

"Nhìn chẳng giống chút nào!"

"Huh? Bên ngoài đó có gì vậy?"

Kaytlyn chỉ về hướng cổng trường. Phía đó có vẻ rất ồn ào và họ đang chú ý về ai đó. Jimin cũng thấy rồi, nhưng không thể thấy mặt.

"Vậy Kaytlyn định sẽ làm gì sau khi tốt nghiệp?" Cậu hỏi.

"Tớ hả? Cậu đây có thể cho tớ một vị trí nhân viên trong tập đoàn cậu sắp thừa kế không vậy?" Cô cười.

Jimin bật cười, sau đó đáp : "Nếu cậu muốn!"

Lát sau, cậu ra đến cổng, nhìn xung quanh vẫn chưa thấy xe đến đón, cậu nghĩ có lẽ hôm nay trễ một chút. Jimin sẽ đứng đó đợi.

Cậu cũng đứng gần chiếc xe của người đó, cứ cảm thấy bản thân đang bị dòm ngó, thấy khó chịu nên cậu quyết định quay lại nhìn, thì ra...đó là người được mọi người chú ý nãy giờ mà.

Là người Châu Á.

Cậu chắc chắn.

Bởi vì...

"...Min Yoongi..."

Người kia mỉm cười, đôi mắt triều mến nhìn con người đáng yêu, xinh đẹp kia đang ngạc nhiên khi thấy mình.

"Lâu ngày không gặp, kêu luôn họ tên tôi ha!"

Cậu không nói nhiều, trực tiếp chạy đến ôm chầm lấy anh, đây là Min Yoongi mà. Là thầy của cậu nè, đây là người mà cậu hằng nhớ đây mà! Thật sự đây là anh sao?

"Thầy...thật sự là thầy sao?!"

"Sao? Không muốn đây là tôi à?"

"Không...không phải..."

Hạnh phúc quá, anh thật sự đến, đến một cách bất ngờ. Jimin vùi mặt vào bờ vai của anh, thút thít như một đứa trẻ. Anh ôm lấy cậu, nhắm mắt lại rồi tận hưởng cảm giác có cậu ở bên, một cảm giác anh đã luôn mong nhớ. Anh nhớ đứa trẻ này.
.
.
.

Dùng khăn tay lau đi nước mắt cho cậu xong, lúc này cậu mới để ý ngoại hình của anh, bây giờ anh trông còn đẹp trai hơn trước, giờ anh hoàn toàn là một người đàn ông thành đạt, anh cũng đã nhuộm tóc, anh nhuộm một màu xám bạch kim.

Anh mở cửa xe sau rồi lấy ra một bó hoa hồng sau đó đưa cho cậu.

"Thầy tặng em hả?"

"Không, đóa hoa hồng này tôi bán với giá một đời ở bên tôi, em mua không?"

"..."

"Hửm?"

"Mua! Đương nhiên là mua rồi!" Cậu cầm lấy đóa hoa ấy.

"Mua rồi nhé, không hoàn trả đâu!"

"Vâng! Nhất trí mua mà ạ!"

Anh cười, một lần nữa ôm cậu vào lòng, hôn vào tóc cậu rồi sẵn tiện hít thật sâu vào mùi tóc thơm thơm của cậu, anh nhớ mùi tóc của cậu, mùi hương này cậu vẫn không đổi, cứ hít vào lại cảm thấy thoải mái.

"Anh yêu em!"

"Em cũng vậy, yêu anh rất nhiều...rất nhiều...!"

Cửa xe bên ghế lái phụ được Jimin mở ra, nằm trên ghế không ai khác mà là chú mèo ba tư, Yuin!

"Yuin!!" Ngay lập tức Jimin bế nó lên, nhẹ nhàng nâng niu chú mèo trong tay. Rồi cậu ngồi vào ghế lái phụ, vẫn âu yếm bé mèo ngày nào vẫn còn nhỏ xíu nay đã lớn rồi.

"Meow...!" Yuin không lạ lẫm cậu mà còn rất thoải mái khi được cậu ôm, có lẽ nó còn nhớ cậu, người đặt tên cho nó.

"Về nhà em nhé, ba mẹ tôi cũng đang ở đó"

"...Hả?! Dạ?"

Anh phì cười "Hỏi cưới!"

Một lần nữa đầu cậu bốc khói, cưới? Cưới luôn sao? Ừ thì cậu yêu anh lắm, nhưng mà...nhưng mà sao đột ngột vậy?
.
.
.
.
"Kìa...bọn trẻ về rồi!" Min Yoondae nói sau khi thấy anh và cậu đứng ngoài phòng khách.

"A, Jimin và Yoongi về rồi! Vào đây ngồi đi hai con!" Lee Jungwon cười cười.

"Vâng ạ!"

"Vâng!"

Yoongi thì ngồi cạnh ba mẹ anh, còn Jimin thì ngồi cạnh ba mẹ cậu, đối diện với hai người lớn bên kia khiến cậu hồi hộp và có chút ngại ngùng.

"Anh Park này, tôi thì cũng không mong đợi nhiều về thằng Yoongi đâu, nó từ nhỏ đã thích cãi lời tôi rồi, nhiều lần mai mối nhưng nó nhất quyết là không chịu, nhưng khi Jimin xuất hiện, thằng bé dường như biến nó thành một người khác, nó còn quyết định thừa kế M để xứng với Jimin nhà anh!"

Min Yoondae nhìn Hajun và nói, nãy giờ ông nói khá nhiều, chủ yếu là muốn Hajun gả Jimin cho Yoongi thôi, cả Woo Yeon cũng vậy, mẹ anh với mẹ cậu thật ra là bạn thân, Yeon rất hiểu tính Jungwon, Yeon biết Jungwon rất thương con, nên khá khó để muốn bà ấy gả Jimin cho con trai mình.

"Không phải là tôi không đồng ý, nhưng mà...tôi chỉ có mỗi Jimin thôi, vậy nên tôi phải cho nó thật hạnh phúc!" Hajun nói.

"Aha...ai mà chả vậy anh nhỉ? Yoongi nhà tôi không giống như mấy thiếu gia ăn chơi khác đâu" Yoondae lại khẳng định.

"Yoongi, con ra ngoài đi" Bà nói nhỏ với anh.

Anh gật đầu sau đó đứng dậy cúi người với mọi người sau đó rời khỏi phòng khách, Jimin sau đó cũng ngoan ngoãn xin phép rồi rời đi.

Ngoài khuôn viên của căn biệt thự lớn. Jimin âm thầm đi ra, không mất quá lâu để nhìn thấy Min Yoongi đang ngồi trên băng ghế dài. Có điều, anh đang làm gì đấy?!

"Yoongi, anh hút thuốc sao?"

Mới rít được một hơi thì đã thấy cậu ra đây.

"Bao lâu rồi?"

"Từ khi em đi"

"Sao anh lại hút thuốc, nó có tốt cho sức khỏe đâu?!"

Anh phì cười, dập tắt điếu thuốc rồi một tay kéo cậu đến đứng trước mặt mình, sau đó là hai tay nắm lấy hai bàn tay cậu.

"Vì nhớ em quá"

"Nói dối!"

"Không nói dối đâu, sau này có em bên cạnh, tôi hứa sẽ không hút nữa!"

"Ơ?!"

Chỉ một cái nháy mắt, anh đã kéo cậu vào lòng, để cậu ngồi lên đùi mình, một tay vòng qua eo, một tay thì đặt lên đùi cậu. Lúc này không biết vì thế lực nào khiến cậu từ từ cúi xuống gần mặt anh hơn, môi cũng gần môi.

Và rồi...cái gọi là "nụ hôn đầu tiên" cũng xảy đến. Ban đầu anh nhẹ nhàng hôn lên môi cậu, rồi sau đó là từ từ luồn lưỡi của mình vào khoang miệng của cậu, "khám phá" xong rồi mới quấn lấy lưỡi của cậu một đợt, bỗng nhiên anh cắn nhẹ vào lưỡi khiến cậu bất ngờ. Tuy vậy cậu vẫn tiếp tục, vì lúc này cậu đã thực sự chìm vào sự đê mê của nụ hôn mang lại, đôi mắt chỉ mở hờ hững, cái cắn lưỡi lúc nãy càng khiến cậu kích thích hơn.

Hơi thở có chút gấp gáp, mặt cậu đã đỏ hết cả rồi, vừa hôn cậu vừa phải tranh thủ nuốt vào thứ "mật ngọt" mà cả hai đã trao. Rồi anh cắn mút môi dưới cậu làm nó hơi xưng lên. Tay anh nhẹ nhàng lướt từ đùi lên đến phần mông tròn, tay ôm eo lúc này cũng siết chặt hơn một chút. Nhưng...anh chợt nhận ra mình đang ở nhà chồng chưa cưới!

Ừm...không những tóc cậu thơm, da cậu trắng mịn, gương mặt cậu xinh đẹp đáng yêu, mà khoang miệng cậu còn ngọt ngào như thế. Lúc này, anh mạnh dạng khẳng định "cái gì" của cậu cũng "ngon"!

"Haa...ha..." Cậu nhìn anh, cố gắng điều chỉnh hơi thở lại.

Yoongi nhìn gương mặt đã đỏ ửng của cậu, vẻ mặt ngượng ngùng này làm anh thầm hứa với bản thân sau khi cưới được cậu phải "hôn" một đợt cho hoành tráng mới được!

👩🏻‍💻: Các cậu thấy sao 🤸🏻‍♀️=)))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net