Về chị Ý - người viết những con chữ biết nói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu tiên, em nhớ chị nhiều.

Lâu lâu em vẫn qua nhà chị và đọc lại Viễn Dương, Nàng, Hoa trên vùng hoang mạc, Mơ và La Habana. Em thật sự yêu những con chữ chị viết.

Em chưa từng có kiên nhẫn đọc hết tập thơ của ai ngoài của em và của chị, còn nhớ Dưới bóng trăng.

Từng câu từ của chị nó đúng cái gout của em, cứ làm em chìm đắm, mơ mộng và phiêu lãng cất bước dạo chơi ở mỗi nơi chị viết về.

Có lẽ câu chuyện làm em thấy bức bối nhất là La Habana, một câu chuyện mà chị Ý trải đời đã viết nên. Thật lòng, em rất ghét cái kiểu Trita vị tha năm lần bảy lượt như vậy với người yêu của mình, nhưng trong mỗi cô gái, thật sự có những người yếu mềm đến nỗi sẽ luôn luôn chấp nhận đợi chờ. Dù cho "Tình của cô cạn, như người ta uống cạn Mojito của cô, tình cô cạn, như cái cách cuộc đời rút cạn thứ cảm tình thuần khiết nhất."

Nếu, nếu một ngày Wattpad biến mất, em cũng không tìm được chị, thì cũng là lúc một loại bình yên trong em biến mất. Vì văn thơ của chị là một trong những an yên của em.

Tuyệt biết bao vào một ngày trời xanh rượi mát, em ngồi ở cạnh cửa sổ, uống trà xanh hoa lài và đọc Mơ.

Rồi khi Giáng Sinh, không có người yêu để cùng nhau nắm tay ngoài phố, em sẽ cuộn mình trong chăn và mở Nàng, tưởng tượng mình là một cô gái Di-gan phóng khoáng yêu đương, kế bên là một món uống gì đó nóng hổi nghi ngút khói, hay là bia cũng được.

Khi cần động lực để tiến về phía trước em sẽ tìm Viễn dương, để biết trước mắt mình là một chân trời mới mẻ cần khám phá, không được bỏ cuộc, nếu không cuộc sống sẽ thật lãng phí.

Nói làm sao tả hết về sự tuyệt vời trong văn chương của chị Ý mang lại cho em.

Cuối cùng, em nhớ chị Dom_li 🌹

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net