CHAP 60 : Kẻ chiến thắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Chàng lấy tư cách gì đòi chết cùng thiếp. Ngay cả việc tin thiếp chàng còn không làm được. " Nàng chưa bao đem bản thân ra so sánh với đất nước của hắn. Nàng biết đất nước quan trọng hơn nàng mà.

" Nếu nàng không thể đứng dậy ta sẽ nằm xuống cùng nàng. Ta nhất định sẽ tin nàng mà. Dù sau *ta cũng chỉ là vua thôi "

(*): Câu này hơi mâu thuẫn tí nhưng ý Jaemin nói chỉ là vua có nghĩa là chỉ có thể sống hết mình vì đất nước, bảo vệ đất nước thôi. Không thể quan tâm tới chuyện nào khác ngoài đất nước.

" Chàng không sai ít nhất với bách tính Sliva. Đừng liên quan tới nhau sẽ không khiến ai phải đau nữa " Nàng lần này thật sự gạt tay hắn ra mà bước vào trong nhà.

Một cách tàn nhẫn.

Hắn chỉ có thể đứng đờ đẫn người ra, hắn đâu thể chuộc lại sai lầm của mình. Hắn là kẻ chiến thắng cuối cùng nhưng lại cô đơn trên đỉnh cao không người.

Hắn đã có được vương vị mà bản thân tham vọng, có được nàng ,được lo cho bách tính. Nhưng giờ đây hắn có gì hoàn toàn cô độc chỉ còn người đệ đệ duy nhất ,còn các huynh đệ khác người thì mất mạng, người thì rời bỏ hoàng cung như Haechan và Jisung để sống tại một vùng khác.

_______________

Hôm ấy là ngày nàng và Jisung thành thân, không rượu hoa không nhạc du dương. Chỉ có cả hai với y phục cưới ngồi cùng nhau nhâm nhi trà với ánh trăng sáng.

" Đây là con của Jaemin huynh sao ? "

" Ừm "

" Mắt của nàng thì sao rồi, bệnh của nàng đại phu nói sao ? " Jisung đặt tay mình bao phủ lên mu bàn tay nàng.

" Đại phu nói mắt ta có thể mù loà, ngài ấy nói ta sinh đứa trẻ này ra có thể cũng không thể sống lâu vì căn bệnh. " Nàng cười xoay sang nhìn Jisung

" Ta có thể làm phụ thân của đứa bé sao ? "

" Đương nhiên chúng ta không thể sống như vợ chồng nhưng ít nhất xin hãy xem đứa trẻ này là con mình và bảo vệ nó giúp ta nhé " Nàng bật cười nhìn cậu, cứ như thuở bé vậy nụ cười hồn nhiên lại xuất hiện trên mặt nàng một lần nữa sau thời gian vô cùng lâu.

Nàng chưa bao giờ hối hận những việc đã làm ở kiếp này, chưa từng hối hận khi yêu hắn. Nhưng nếu có thể bắt đầu lại một lần nữa nàng sẽ không chọn yêu hắn nữa.

Nàng giá như năm ấy nàng đồng ý rời khỏi hoàng cung khi được Minhyung ban ước, hoặc ít nhất thì nàng đồng ý lời đề nghị thành thân với Jisung. Mối tình ấy sẽ không như nàng và Jaemin sẽ không ai phải chết cả.

Chỉ có hắn và ngôi vương thôi.

Còn lại chỉ là sự cô độc của hắn.

" Đương nhiên rồi, ta không thể với nha đầu ngươi thì ít nhất đứa trẻ này có thể gọi ta một tiếng phụ thân " Cậu bật cười đưa tay xoa bụng nàng rồi áp tai lên nghe.

Cả hai cười nói vui vẻ còn nói chuyện khá tự nhiên đó là giây phút bình yên và hạnh phúc biết bao.

Nhưng nào ai ngờ nam nhân đứng từ xa đã trông thấy, hắn căm phẫn. Hắn không thể tha thứ cho nàng và Jisung, hắn sẽ không quan tâm nàng nữa.

Nhưng đâu ai biết rằng nàng đã phải trải qua những điều gì để có thể từ bỏ hắn, lòng của nàng đã hướng về trong quá khứ và nếu có thứ gọi là sau này thì nàng vẫn sẽ luôn hướng về hắn.

____________________

Mỗi ngày sức khoẻ của nàng dần kiệt cạn, cộng thêm đứa trẻ trong bụng mà nàng lại như cái xác không hồn nằm vật vã trên giường. Lúc ấy chỉ có người đã yêu nàng từ đầu tới cuối ở cạnh chăm lo cho nàng.

Nàng không biết mình đã làm đúng hay sai khi đã đồng ý thành thân với phu quân của muội muội mình, nhưng trước giờ nàng hoàn toàn an tâm về những gì Jisung làm. Dù cho nó đúng hay sai .

Cậu là người duy nhất dám từ bỏ hoàng vị, từ bỏ vị trí hoàng tử vì mình. Cùng nàng sống cuộc sống như một người bình thường, thậm chí nàng còn là gánh nặng của cậu. Nhưng dù vậy nàng cũng chưa bao giờ nghe một lời than phiền của cậu.

" Jisung à...." Nàng nghe thấy tiếng động liền mơ hồ hỏi có phải là cậu không.

" Nàng đau sao? " Cậu vừa trở về sau lệnh đi sang nước khác của hắn ban, thấy nàng nằm trên giường nhăn nhó liền chạy tới nắm lấy tay nàng.

" Ta... không còn thấy gì nữa " Nàng vẫn hướng về cậu nhưng nàng không còn thấy cậu nữa.

" Không sao có ta ở đây rồi, ta lo cho nàng mà. " Cậu dường như không còn bất ngờ trước chuyện này lí do là vì đại phu đã chẩn đoán trước vì thị giác của nàng bị ảnh hưởng sau những cơn tra tấn khủng khiếp khi ấy. Nàng mới bị cách đây không lâu, nhưng chính nàng cũng không biết bởi vì nàng còn bị cả mất trí tạm thời, không thể nhớ những gì đã xảy ra trong một khoảng thời gian.

" Jisung à ..." Nàng bỗng nhiên bật khóc, đôi mắt bỗng ửng đỏ lên gương mặt cũng dần xanh xao hơn.

" Đại phu...đại phu đâu " Jisung thấy tay nàng nắm chặt tay mình thì sợ hãi hốt hoảng gọi.

" Mời hoàng tử ra ngoài có lẽ phu nhân đang sắp sinh rồi " Vài nô tì bước vào thấy liền đẩy cậu ra kéo màn lại .

.....

" Mẫu thân à nữ nhi là nữ tử của mẫu thân, mẫu thân phải thật hạnh phúc với phụ thân Jisung nha " Một câu nói bất chợt hiện ra trong đầu nàng

Tiếng la hét dữ dội ở bên trong căn nhà khiến Jisung chỉ có thể sốt ruột lo lắng.

Cho đến khi tiếng la hét ấy dứt hẳn đổi lại tiếng oà khóc của một đứa trẻ vang lên. Cậu nhanh chóng chạy vào .

Cậu thấy trên tay nô tì kia là đứa trẻ và nàng nằm vô hồn trên giường với đầy máu.

Cậu nhanh chóng chạy tới bế lấy đứa trẻ đến cạnh giường cho nàng xem còn đặt nhẹ lên trán nàng một nụ hôn.

" Nàng nhìn nè đây là nữ tử của nàng. Hi vọng nó sẽ xem ta là phụ thân của nó " Cậu cười hạnh phúc nhìn.

" Người có thể đáp ứng một yêu cầu của ta được không ? " Nàng tuy không còn nhìn thấy nhưng tay nàng vẫn run rẩy mò lấy tay cậu cất tiếng hỏi.

" Được nàng nói đi "

" Hãy để đứa trẻ này tránh xa hoàng cung và chăm sóc nó thay ta được không ? "

" Đương nhiên vì ta yêu nàng mà "

Nàng nở nụ cười mãn nguyện rồi ngất đi vì mệt mỏi.

__________________

Ngày hôm ấy nàng giao đứa trẻ cho các nô tì chăm sóc, cậu thì đi chiến chinh bên ngoài theo lệnh. Nàng tự mình đi ra phía sau nhà cho đến khi nàng nhận ra mình đâm trúng một người.

" Jisung sao ? Chàng về nhanh vậy sao ? " Nàng đưa tay lên sờ mặt người đó.

Đáp lại nàng là tiếng thở dài, người đó cũng nắm chặt cổ tay nàng. Cho đến khi biết nàng không nhìn thấy được thì giọt nước mắt của hắn rơi xuống, không tự chủ được mà ôm châm lấy nàng.

" Jisung làm sao vậy ? Mệt mỏi lắm sao ? " Nàng đứng yên không động cho hắn tựa vào vai mình.

" Ta xin lỗi vì đã khiến nàng thành thế này " Giọng nói trầm ấm của hắn vang lên đánh thức nàng, nàng nhanh tay đẩy hắn ra

" Sao lại đến đây ? "

" Nàng không thể nhìn thấy là do ta...ta xin lỗi "

" Hm... thiếp đã nói rồi chưa bao giờ thiếp không hướng về chàng, nhưng chỉ giây phút này thiếp không thể hướng về chàng được. Có lẽ đây là giây phút gần cuối đời của thiếp. Chúng ta có lẽ vẫn nên trở về đúng với thân phận " Nàng cười nhẹ đôi tay ấm áp nắm chặt lại từ chối sự đụng chạm của hắn.

" Cho ta...làm lại được không ? Nàng không muốn gặp ta nữa sao ? Nàng trước giờ chưa từng tha thứ cho ta sao ? " Những câu hỏi của hắn đặt ra liên tục nàng dừng một khoảng thì mới trả lời được.

" Thiếp lúc nào cũng muốn gặp chàng, thậm chí thiếp có hàng ngàn lí do để gặp chàng, nhưng thiếp chỉ thiếu danh phận. Thiếp lúc nào cũng tha thứ cho chàng nhưng chỉ lần này..." Giọng nói nghẹn ngào của nàng khiến cảm xúc hắn tuôn trào.

" Ta..."

" Chẳng phải chính chàng đã kết liễu Yang Yang đấy sao ? Vậy thì bây giờ chàng có thể làm với thiếp " Nàng có thể không thể nhìn thấy nước mắt hắn rơi xuống.

Nàng không hề rung động trước hắn lần nữa chẳng qua là nàng chưa từng hết yêu hắn.

" Sau tất cả thì thiếp chỉ yêu một người làm mình tổn thương, thiếp chỉ nhớ một người đã rời xa mình mãi mãi. Thiếp không còn là Yi nữa, cho đến cuối cùng thì giữa chúng ta vẫn không có thứ được gọi là tình yêu. "

" Được nếu nàng đã tuyệt tình đến như vậy thì ta đặt dấu chấm hết vậy. "
Hắn để lại cho nàng ân tình xưa và rời đi trước sự đau lòng của nàng.

Đến cuối cùng hắn cũng là người buông lời tạm biệt.

_________________

Một chút lỗi kĩ thuật hôm qua, do mãi mê viết mà tui ấn lộn nút đăng huhu.

....

#maiflop


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC