Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3.

Chuyện Huang Renjun không ký tiếp hợp đồng đến tai tất cả các thành viên chỉ một tiếng trước khi thông tin được đưa lên các mặt báo.

Mà lúc này, nhân vật chính của tranh cãi đã yên vị trên khoang máy bay vắng người, lặng lẽ nhắm mắt.

Chỉ hơn hai tiếng thôi. Chỉ hơn hai tiếng nữa thôi, cậu sẽ trở về Cát Lâm, về ngôi nhà nhỏ, về với bố mẹ, và trở về lại là một người bình thường như hằng mong.

Hàng ghế xung quanh không có một ai, Huang Renjun liên tục lẩm nhẩm, nỗ lực không ngừng để tự thôi miên bản thân, vui vẻ biết bao, hạnh phúc biết bao, an nhàn biết bao.

Nhưng cậu lại ôm mặt bật khóc. Tiếng khóc bị đè nén trong lồng ngực, trong cổ họng, day dứt và quặn thắt.

Bỏ đi ngay trong đêm, với bất cứ một thành viên nào cũng không có một lời từ biệt đàng hoàng tử tế.

Huang Renjun, đại ca Đông Bắc đầu đội trời chân đạp đất của mọi người, cốt cũng chỉ là một gã trai vừa hèn nhát, vừa ích kỷ.

"Xin lỗi."

Cậu muốn nói lời xin lỗi, muốn xin lỗi những người ở lại, những người tin tưởng cậu sẽ ở lại, xin lỗi vì đã rời đi, và xin lỗi vì đã rời đi trong yên lặng.

Ngón áp út thon dài vẫn đeo chiếc nhẫn tình bạn vĩnh cửu. Anh Mark, Donghyuk, Jeno, Jaemin, Chenle và Jisung, tháng năm niên thiếu của cậu, bảo cậu nỡ làm sao tháo bỏ chiếc nhẫn ấy rời khỏi ngón tay mình.

Sim điện thoại ở Hàn Quốc sớm đã vứt vào thùng rác ở kí túc, mọi tài khoản xã hội cũng bị cậu xoá bỏ, lập một hòm thư mới tinh, mua một sim điện thoại mới tinh, rũ bỏ hết tất thảy.

Dù sao Huang Renjun cũng không muốn là người nổi tiếng nữa, không muốn bước vào ngành giải trí thêm một lần nào nữa, càng không muốn can hệ gì tới bảy năm dằng dẵng kia nữa.

Chỉ duy nhất bọn họ, duy nhất Na Jaemin, chỉ còn lại chiếc nhẫn, chỉ còn lại vòng tay đôi trước kia bị quản lý nghiêm cấm đeo lên.

Na Jaemin, tớ thích cậu.

Đến tận cùng vẫn phải giữ chặt không buông.

4.

"Cát Lâm đẹp lắm, sau này sẽ dẫn cậu đi một vòng."

Huang Injun ngồi trên một phiến đá nhìn xuống phía dưới hồ Thiên Trì xanh ngát miên man phẳng lặng sóng nước, cả người trống rỗng vô lực.

Một năm rồi. Huang Injun trở lại là Huang Injun không kịch bản, không hào quang đã một năm nay, nhanh như vậy, nhanh hệt như bảy năm gian khổ bị cậu quăng xuống đáy biển, tĩnh tại, chết chìm.

Trước kia Huang Injun từng nghĩ, nếu như không còn là thần tượng, không còn hoạt động trong ngành giải trí, bản thân cậu sẽ bươn trải qua ngày như thế nào.

Mười bốn tuổi đã bỏ học, trở lại cuộc sống hiện thực bỗng như kẻ sắp chết đuối ngụp lặn nơi đầu ngọn sóng, tuyệt vọng kiếm tìm chiếc phao cứu sinh.

Không học hành, không bằng cấp, không thể cầu vọng một công việc cao quý nhiều tiền, nhưng đối với Huang Injun vẫn tốt hơn ngàn vạn lần trở thành công cụ phục vụ cho thú tiêu khiển của người khác.

Đã bao nhiêu lần bởi khí chất thanh xuân thuần khiết mà cậu bị dụ dỗ "đi tàu ngầm" để được ưu ái tài nguyên, để đại diện mang lại lợi ích cho nhóm, Huang Injun đếm không nổi.

Cậu chỉ biết rằng bản thân đã cố gắng hết sức đi lên bằng thực lực của mình, cố gắng hết sức giữ cho chân tâm lẫn cơ thể sạch sẽ không vấn bụi.

Vậy nên tài nguyên ngày một sụt giảm, chèn ép từ tứ phía ngày một tàn ác.

Bị cắt thời lượng lên sóng, Huang Injun không quan tâm. Bị loại ra khỏi danh sách quảng bá thương hiệu, Huang Injun mặc kệ. Bị hậu bối nẫng tay trên nhiệm vụ dẫn chương trình cho giải thưởng âm nhạc, Huang Injun chấp nhận.

Trước đây từng tự mình sáng tác ra hai bản nhạc, mỗi đêm đều mò đến phòng luyện thanh, lén lút tưởng tượng hình ảnh bản thân ngồi bên chiếc đàn dương cầm ba chân, giữa sân khấu lớn biểu diễn tác phẩm của chính mình.

Không biết vì sao, bỗng một ngày đẹp trời, bài hát do Huang Renjun âm thầm sáng tác được danh chính ngôn thuận đưa lên khắp các nền tảng phát sóng, lời khen nhận được không ngớt như mưa rào.

Tên tác giả và tên nghệ sĩ thể hiện là một, nhưng không phải cậu.

Ở tuổi hai mươi, thanh niên trẻ Huang Renjun lần đầu chân thực cảm nhận được thế nào là chết đứng.

Không một ai biết.

Huang Injun vẫn vui cười vu vơ bên cạnh các thành viên, bên cạnh anh lớn, bên cạnh bạn thân, bên cạnh các em, nhưng đến cả vẽ tranh, cậu cũng không thể cầm bút được nữa.

Phương thức tự chữa lành duy nhất trở thành vô dụng, Huang Injun chính thức mất hoàn toàn phương hướng.

Nhưng một năm trôi qua, được trở về nhà, dù không hát, không nhảy, không vẽ tranh, Huang Injun sống vẫn tốt hơn rất nhiều so với trước kia.

Cậu dùng tiền vốn tích cóp dư thừa trong bảy năm mở một tiệm sách nhỏ cách nhà hai tiếng đi tàu, mỗi ngày dùng việc đi lại khiến bản thân thêm bận rộn, bất cứ khi nào hứng lên liền có thể tự cho phép mình nghỉ việc, đóng cửa tiệm mà lên núi Trường Bạch hưởng gió trời, ngắm mây trôi.

Mùa hè ở Cát Lâm rất mát, đặc biệt ở trên núi Trường Bạch chỉ khoảng tám đến mười độ. Huang Injun một mình một áo lót lông cừu dày, ôm phích trà nóng ngồi cả sáng không biết chán.

Dùng thời gian rảnh rỗi tưởng tượng đến một cuộc sống, một tình yêu mà cậu vĩnh viễn không thể có được, ví như ở nơi này nắm chặt lấy tay Na Jaemin, thì thầm một câu

"Na Jaemin, tớ thích cậu."

Lời hứa dẫn bạn về quê mình chơi năm ấy có lẽ chẳng còn cơ hội để thực hiện nữa.

"Na Jaemin, xin lỗi."

Huang Injun nhắm mắt, một dòng nước nóng hổi lăn dài nơi gò má ửng đỏ. Trong tim là khoảng rỗng, như khoét một cái hố sâu vô chừng mở rộng, thời gian càng trôi đi lại càng lạnh lẽo chẳng thể lấp đầy.

Huang Injun cô đơn, nhưng được giải thoát. Huang Injun yêu Na Jaemin, nhưng không cần được đáp lại.

"Mọi người, xin lỗi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net