Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời đông phía bắc lúc nào cũng lạnh thấu xương. Cái lạnh tràn qua cả lòng người. Trong cái thời tiết ấy thường chỉ có những người đi làm,những cặp đôi đang mặn nồng mới rời khỏi nhà, đối mặt với hiện thực khắc nhiệt của mẹ thiên nhiên ban "tặng" cho họ. Tuy nhiên, người đi làm thì có mục tiêu tiền bạc để nỗ lực, đôi yêu nhau thì có đối phương để sưởi ấm trái tim. Ấy vậy mà trong một góc nhỏ tại một thành phố phương bắc lại có một người con trai cô đơn ngồi trên ghế đá công viên ngẩng đầu nhìn ngắm bầu trời đêm đầy mây mù.

"Trời sắp mưa rồi. Chàng trai trẻ cẩn thận dính mưa đông là cảm nặng lắm đấy."

Văn Thao quay lại nhìn ông cụ lớn tuổi đứng cách cậu vài bước chân.

"Vâng. Cháu biết rồi. Cháu cảm ơn ông."

"Trời hôm nay xám xịt như vậy có gì đẹp để lưu luyến chứ?"

Ông cụ cứ lẩm bẩm lắc đầu như vậy rồi đi.

Thật ra chính Văn Thao cũng nghĩ bầu trời hôm nay không đẹp nhưng cậu lại thấy dù có gom tất cả đám mây kia vào một chỗ cũng không thể dày bằng đống tơ vò trong lòng cậu bây giờ.

Mấy ngày nay, sau một thời gian làm việc quần quật, cuối cùng Văn Thao cũng quyết định tự thưởng cho bản thân một lịch nghỉ dài hạn. Trong khoảng thời gian này, cậu đã suy nghĩ lại những sự việc xảy ra gần đây. Sau đó cậu chợt nhận ra: không biết từ khi nào đã có một người luôn chiếm lấy toàn bộ tầm nhìn của cậu. Người đó cười, người đó buồn, người đó tức giận, người đó làm nũng,... Tất cả đều hiện lên thật rõ trong tâm trí cậu. Từ trước đến giờ cậu chưa từng gặp trường hợp như vậy. Này là tình anh em xã hội chủ nghĩa sao? Không! Nhất định không phải! Cậu không có như vậy với Tề Tư Quân!

Văn Thao cứ ngồi ở đấy suy nghĩ cho tới khi trời bắt đầu đổ cơn mưa mới chịu trở về nhà.

Chìa khoá vừa tra vào ổ, cậu đã nghe thấy tiếng từ trong nhà vọng ra.

"Ấy, ông về muộn thêm chút nữa là tôi gọi điện kêu cảnh sát thông báo tìm trẻ lạc đấy."

"Tôi không phải là trẻ con."

Văn Thao thở dài. Trong căn nhà nhỏ của cậu, Bồ Tập Tinh đang nằm vắt chân lên ghế sopha, đảo khách thành chủ một cách tự nhiên, chờ cậu mang đồ ăn tối về.

Cũng chẳng biết cậu ta nghe được từ đâu việc cậu xin nghỉ làm dài hạn mà chạy tới ăn trực ở nhà cậu mấy ngày nay.

Cậu đặt đồ ăn xuống, lấy điện thoại trong túi ra.

"Cậu ăn trước đi. Tôi đi gọi điện một chút."

"Được." Bồ Tập Tinh không chút ngại ngùng đưa tay nhận xuất cơm của mình. "Cái nào là phần của tôi?"

"Cái túi có trà sữa và bánh ngọt ấy." Nói rồi cậu vào phòng đóng cửa. Cậu nhất định phải hiểu được thứ cảm xúc quái lạ này là gì. Nếu không cậu sẽ không dám đối mặt với cậu ấy được.

/Alo, Văn Thao à?/

Chiếc điện thoại vang lên tiếng của Tề Tư Quân.

"Lão Tề, bây giờ cậu rảnh không?"

Bên kia, Tề Tư Quân đặt kịch bản của show diễn sắp tới xuống. Cậu ngả người về phía giường khách sạn, chuẩn bị sẵn sàng tư thế ăn dưa. "Bây giờ thì rảnh rồi. Sao vậy?"

"Tôi... Thật ra một người bạn của tôi tâm sự với tôi, muốn tôi cho lời khuyên về vấn đề của cậu ta nhưng mà tôi lại không hiểu chuyện này cho lắm nên là..."

Bên kia Tề Tư Quân cố gắng kìm nén tiếng cười sắp phát ra của mình hỏi tiếp: "Được rồi. Cậu cứ tiếp tục nói đi."

Nỗi lo lắng về chuyện kia đã chiếm hết tâm trí Văn Thao nên cậu hoàn toàn không để ý được sự khác thường trong giọng nói của Tề Tư Quân, tiếp tục sắp xếp câu chuyện:

"Bạn tôi... Cậu ấy... Dạo gần đây cậu ta phát hiện bản thân rất để ý một người."

"Cậu... Bạn của cậu thích người ta sao?"

"Không có!" Văn Thao vội vàng phủ nhận.

Tề Tư Quân lôi ra một túi hạt dưa, gật gù đồng tình. "À. Được rồi. Là tôi nghĩ lệch hướng. Cậu tiếp tục kể đi."

"Hết rồi."

"Hết rồi?"

"Ừ. Hết rồi."

"..."

Văn Thao bĩu môi. Làm gì còn thứ gì để nói nữa chứ? Chẳng lẽ cậu phải kể cho Tề Tư Quân nghe việc cậu để ý từng hành động, từng cảm xúc của cậu ta? Tề Tư Quân là một người thông minh. Việc cậu có thể che dấu trước mặt cậu ta là một việc rất khó.

Tề Tư Quân bên kia hết nhìn điện thoại lại nhìn tới túi dưa của mình. Dưa này cậu còn chưa ăn được mấy hạt thì kết luận cái gì?

Nghĩ đi nghĩ lại, Tề Tư Quân híp mắt cười mỉm. Cậu ấy không nói không đồng nghĩa với việc cậu không thể moi thông tin.

"Cậu bạn của cậu có thích nhìn người đó vui vẻ không?"

Văn Thao nghĩ tới khoảng khắc người đó cười vui vẻ, bất giác khoé miệng của cậu cũng bị kéo lên theo.

"Cậu ấy bảo có."

Tề Tư Quân tiếp tục giăng lưới.

"Cậu ấy khi thấy người đó buồn thì sao?"

"Cậu ấy sẽ làm trò cho người đó vui."

"Người đó có ngày ngày đều làm loạn trong tâm trí của cậu ấy không?"

"Cậu ấy bảo có nhưng cậu ấy không thấy phiền về chuyện ấy."

"Người ấy đẹp không?"

"Có. Rất đẹp."

"Khi nhìn người đó cậu cảm thấy thế nào?"

"Đó là bạn tôi, không phải tôi."

"Vừa nãy cắn hạt dưa nên nói không được rõ." Như để chứng minh, Tề Tư Quân còn cố ý cầm lấy một hạt dưa béo mập cắn tạo thành tiếng để làm tin. "Vậy khi nhìn người đó cậu ta cảm thấy thế nào?"

"Rất kì lạ. Cảm giác muốn ở bên người ấy thật gần, thật lâu."

"Vậy khi người đó đối xử với người khác giống đối xử với cậu thì sao?"

Lòng Văn Thao lúc này giống như đang dần được gỡ rối. Cậu chẳng còn buồn đôi co với Tề Tư Quân nữa.

"Có chút buồn. Có chút khó chịu."

"Vậy thì chắc chắn là cậu bạn của cậu thích người ta rồi."

"Vậy à." Tôi thích cậu ấy sao? Không hiểu sao ý nghĩ này vừa nảy ra, trái tim Văn Thao không nhịn được mà đập loạn một trận.

"Tôi biết rồi. Cảm ơn cậu."

/Ừ. Vậy tôi cúp máy nha. Bai bai./

"Bai bai."

...

Tề Tư Quân nhìn màn hình điện thoại tối đen. Cậu như người cha già nức nở sụt sùi gọi vào một số điện thoại khác.

/Alo. Anh Tề./

"Châu Châu, em tới Thượng Hải chưa?"

/Em vừa nhận phòng xong. Sao vậy anh?/

"Đi. Anh đưa em đi uống rượu giải sầu."

/Hả?/

"Du thuyền của anh... Anh còn chưa chèo mấy cái mà đã biến thành tàu ngầm rồi."

/Du thuyền biến thành tàu ngầm không phải rất tốt sao?/

"Không phải. Thao Thao có người thích rồi. A Bồ của chúng ta biết phải làm sao đây?"

Đường Cửu Châu bất lực dơ tay đầu hàng với thuyền trưởng Tề của họ.

/Được rồi. Em đi uống với anh./


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net