Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bồ Tập Tinh ngồi trước gương trang điểm, đôi bàn tay dưới bàn giống như vẫn còn được ủ ấm bởi chuyện hôm qua.

"A Bồ, bị ốm sao mà mặt đỏ vậy?"

"Không có."

"Không có cái gì chứ? Giọng cậu khàn luôn rồi kìa."

Được Tề Tư Quân nhắc cậu mới để ý. Tâm trí vốn đang bay bổng ở phương trời nào đó lại bị kéo về. Cổ họng ẩn ẩn đau rát mỗi khi cất lời.

"Chắc tại cây kem hôm qua."

"Kem? Mùa đông mà cậu còn ăn kem được? Biết quý trọng sức khoẻ của mình không thế? Tôi có kẹo ngậm này."

"Cảm ơn."

Thật ra bình thường cậu không dễ bệnh đến thế. Chắc do hôm qua không sấy tóc rồi lại ăn kem nên mới bị đau họng chút thôi. Xé bỏ lớp giấy bọc cậu ngậm lấy viên kẹo ngọt thanh bên trong. Ừm, đúng là hương vị Tề Tư Quân yêu thích.

"Tiểu Tề."

"Hửm?"

"Đừng nói cho Văn Thao."

"Đã biết. Nhưng nếu không chịu được thì cậu phải báo với tụi này đấy."

"Ừm."

Nghe được câu đồng ý mà Tề Tư Quân vẫn chẳng có chút an tâm nào. Cái tên này có mấy khi nghe lời đâu.

Không an tâm là vậy nhưng đến giờ quay thì vẫn phải quay. Họ cũng không thể để công sức làm bối cảnh phim trường của mọi người trong đoàn từ sáng đến giờ trở nên công cốc chỉ vì một người được.

"Mọi người vào vị trí."

Nghe tiếng đạo diễn, Bồ Tập Tinh cầm bộ quần áo trên bàn đứng dậy vỗ vai Tề Tư Quân.

"Yên tâm. Quay vài tiếng thôi mà. Tôi ổn."

Hai người rời khỏi phòng trang điểm. Cùng nhau tiến lên ánh đèn sân khấu, loại bỏ những phiền não ngày thường, nhập tâm vào nhân vật của bản thân.

....

Kết thúc buổi quay, Tề Tư Quân ngồi xuống bàn trang điểm lấy từng miếng bông tẩy trang xuống. Bồ Tập Tinh đang nằm dựa vào chiếc ghế bên cạnh quay sang chọc cậu vài cái.

"Sao thế?"

Bồ Tập Tinh không mở mắt, xoè tay trước mắt cậu.

"Cậu còn kẹo không? Cho xin một chút đi."

Tay lấy kẹo nhưng miệng cậu vẫn không nhịn được mà nhắc nhở:

"Tôi thấy tốt nhất cậu nên đi nghỉ đi."

"Chỉ đau họng một chút thôi. Không sao đâu."

Tề Tư Quân quay sang nhìn khuôn mặt không biến sắc của Bồ Tập Tinh mới an tâm hơn.

"Tiểu Tề, giúp tôi một việc được không?"

...

"Văn Thao!"

"Tiểu Tề? Có chuyện gì vậy?"

"Thao Thao, cùng tôi đi ăn tối nào."

"Hả?"

"Bữa này tôi mời. Nhanh lên nào. Mai tôi có show phải đi nên không thể ăn cùng mọi người được đâu."

"Chờ đã! Hay chúng ta rủ A Bồ đi chung nữa được không?"

"Chính A Bồ kêu tôi rủ cậu đi ăn đấy."

"Hả?"

Văn Thao ngơ ngác bị Tề Tư Quân kéo đi. Đến khi ngồi yên vị ở quán ăn cậu mới kịp phản ứng.

"A Bồ không khoẻ à?"

Hai người không cần hiểu nhau đến vậy đâu! Tề Tư Quân âm thầm cảm thán.

"Ban nãy quay xong cậu ta bảo với tôi là buồn ngủ rồi kêu tôi đi ăn với cậu." Nghĩ tới câu nói kế tiếp, Tề Tư Quân híp mắt nghi ngờ, giọng nói bất giác nhấn mạnh hơn. "Cậu ta bảo cậu cần có người ăn cùng mới chịu ăn. Nói đi. Cậu là trẻ con à?"

Văn Thao bật cười.

"Nếu lúc ấy tôi nói trong những bữa sau đó tôi chỉ muốn ăn cùng Bồ Tập Tinh thì cậu nghĩ cậu ta sẽ đồng ý sao?"

"... Cậu là tra nam?"

Văn Thao nhíu mày. Liên hệ với những chuyện ngày trước, dường như cậu đã hiểu ra phần nào hiềm khích của Tề Tư Quân đối với cậu mấy ngày qua.

"Cậu nghĩ tôi thích ai thế?"

"Cậu thích... A Bồ?"

"Ừ."

Tề Tư Quân giống như không chắc chắn mà hỏi lại một lần nữa.

"Thật sao?"

"Thật. Quách Văn Thao thích Bồ Tập Tinh là sự thật. Không phải là tiểu thuyết."

Giọng nói trầm thấp của Văn Thao đánh tới não bộ của Tề Tư Quân. Đột nhiên cậu lại cảm thấy may mắn khi mấy ngày trước không nói chuyện này cho Bồ Tập Tinh biết.

"Vậy mà tôi cứ tưởng... Chút nữa là tôi cầm gậy đánh uyên ương rồi."

Văn Thao khẽ cười.

"Còn chưa phải uyên ương đâu."

Tề Tư Quân gật đầu tán thành.

"Đúng là Bồ Tập Tinh có phần chậm chạp về chuyện tình cảm thật. Làm bạn mấy năm mà tôi vẫn chẳng thấy cậu ta động tâm với ai."

"Cậu nghĩ... tôi có thể không?"

"Cái này có lẽ phải dựa vào sự kiên trì của cậu rồi."

...

"A Bồ!"

"Ai vậy?"

"Văn Thao."

Cửa gỗ khách sạn được mở ra, Văn Thao nhìn thấy Bồ Tập Tinh vẫn ổn mới có chút yên tâm.

"Cổ họng cậu sao rồi?"

Tề Tư Quân chắc chắn đã bán cậu sạch sẽ rồi. Đấy là suy nghĩ đầu tiên của Bồ Tập Tinh khi nghe Văn Thao hỏi như vậy.

"Tiểu Tề hẳn là phải nói với cậu rồi chứ?"

Văn Thao đẩy Bồ Tập Tinh xuống ghế sopha gần đấy.

"Cậu há miệng ra đi."

"Không phải chứ? Cậu còn biết cả y học à?"

"Một chút thôi nhưng họng của cậu thì tôi coi được."

Không thể phản kháng, Bồ Tập Tinh đành phải ngoan ngoãn để Văn Thao xem thử.

"Có chút sưng. Cậu ăn tối chưa?"

"Có dùng cơm của khách sạn rồi."

Văn Thao gật đầu. Tay cậu ta lục túi áo ngoài một lúc mới lôi ra được một vỉ kẹo ngậm.

"Kẹo ngậm? Tiểu Tề giới thiệu cho cậu à?"

"Ừ. Cậu không thích uống thuốc thì ngậm nó một chút cũng được."

Dặn dò thêm vài chuyện, Văn Thao vẫn nhớ Bồ Tập Tinh cần phải nghỉ ngơi. Trước khi cửa khách sạn đóng lại, cậu vẫn không nhịn được mà nói nhiều hơn một chút.

"Tôi không muốn ăn tối cùng người khác. Người tôi muốn dùng bữa chung chỉ có cậu. Từ trước đến giờ và về sau đều sẽ không đổi."

Đôi mắt mèo mở lớn hơn bình thường. Bồ Tập Tinh chậm chạp đưa bàn tay xoa vành tai đang dần nóng lên. Cậu chép miệng một cái thầm than: Văn Thao phạm quy rồi. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net