Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bồ Tập Tinh chậm chạp mở mắt nhìn Văn Thao đang đứng ở cuối phòng nghe điện thoại của shipper. Cậu ta hình như không biết cậu đã tỉnh mà quay người cầm lấy áo khoác chạy ra khỏi phòng lấy đồ.

Bồ Tập Tinh có chút ngơ ngác khi vừa mới thoát khỏi giấc ngủ say. Cậu hít mũi vài cái. Ừm, mùi sữa tắm của Văn Thao. Khẽ liếm môi một cái. Ừm, có chút ướt... có cả một chút ngọt...

Mặc dù cảm thấy có phần kì lạ nhưng bộ não mới tỉnh không cho phép cậu suy nghĩ nhiều như vậy.

Văn Thao trở về nhìn thấy Bồ Tập Tinh mơ màng ngồi trên ghế lười, tay chạm nhẹ lên cánh môi còn nhuốm sắc đỏ. Văn – lén lút làm việc xấu – Thao có chút chột dạ không dám nhìn thẳng.

"Đồ ăn khuya đến rồi. Cậu có muốn ăn cùng không? Ngày mai mọi người lại dậy sớm quay tiếp nhỉ?"

Bỏ qua cảm xúc kì lạ trên môi, Bồ Tập Tinh tiến tới bữa ăn của mình.

"Ừm. Mai cậu có tham gia không?"

"Không được rồi. Đợt này tôi tới bất ngờ. Tổ đạo diễn sắp xếp cho tôi lên hình một tập đã là may mắn rồi."

"Vậy à?"

Bồ Tập Tinh không hề phát hiện trong giọng nói bản thân có phần nuối tiếc.

"Nhưng mà tôi sẽ ở lại đây cho đến khi Mật Thần quay xong rồi đi tới Học Viện luôn."

"Ồ."

Vậy cũng tốt. Có thể nhìn thấy cậu cả ngày. Bồ Tập Tinh có chút vui vẻ gật đầu.

...

Sáng hôm sau, giống như đã trở thành một thủ tục, Văn Thao cố gắng gọi Bồ Tập Tinh rời giường.

"Năm phút nữa!"

"Nếu cậu còn không tỉnh dậy thì sẽ không đủ thời gian để chuẩn bị nữa đâu."

"Ừm..."

"Bồ Tập Tinh!"

"Dậy rồi! Dậy rồi!"

Bồ Tập Tinh cứ như vậy, mơ mơ màng màng mà rời giường.

...

Tiểu Tề tới sớm vui vẻ ngồi vào bàn trang điểm của mình. Thông qua phản chiếu của gương, cậu bất ngờ nghiêng đầu nhìn người bạn đồng trang lứa của mình.

"Ấy! A Bồ? Hôm nay dậy sớm vậy sao?"

Bồ Tập Tinh mắt nhắm nghiền, miệng ngậm bánh bao không thèm để ý bất kì ai. Vẫn là Văn Thao ở bên cạnh nhét vào tay Bồ Tập Tinh ly trà sữa mới mua trả lời giúp cậu.

"Là tôi gọi cậu ấy dậy."

"Và bây giờ cậu ấy giận cậu xong lây qua giận tất cả mọi người luôn?"

Tề Tư Quân rất giỏi trong việc nhìn tình hình đoán sự việc khiến Văn Thao không cách nào phản bác.

Tề Tư Quân ngồi một bên ăn dưa, vui vẻ hóng chuyện nhà bạn.

"Văn Thao à, tôi biết dậy sớm rất tốt nhưng mà hôm qua tôi nghe nói mọi người phải quay tới hơn hai giờ sáng. Chính vì thế nên hôm nay đạo diễn cũng kêu sẽ quay lớp học mật thần muộn hơn. Cậu cũng nên suy nghĩ để cho A Bồ nhà chúng ta ngủ thêm một chút chứ hả? Cậu xem quầng thâm dưới mí mắt A Bồ dầy bao nhiêu rồi?"

Bồ Tập Tinh – kẻ không có chút quầng thâm nào cũng vội vàng mở mắt gật đầu đồng tình lên án Văn Thao.

Bị nhìn chằm chằm như vậy, Văn Thao không có cách nào khác, chỉ đành đưa tay dỗ dành con mèo lớn kia.

"Quay xong sẽ để cậu ngủ tiếp."

Bồ Tập Tinh giống như tạm chấp nhận thỏa thuận này mà gật đầu, tiếp tục ăn bữa sáng của mình.

Cảm nhận được bàn tay Văn Thao vẫn luôn xoa phần tóc sau gáy của mình, Bồ Tập Tinh không nhịn được mà hỏi:

"Sao vậy?"

"Tóc cậu có chút dài rồi. Nóng không?"

Bồ Tập Tinh đưa tay sờ qua gáy mình, cảm nhận được một tầng hơi nước mỏng.

"Có chút. Cũng không để ý lắm. Vậy mà đã dài ra như vậy rồi."

"Đợi chút. Tôi buộc chúng lại cho cậu."

Văn Thao quay đầu mượn stylist dây chun.

Bồ Tập Tinh nhìn hình ảnh trên gương. Không đau, dây chun cột rất vừa phải. Tóc buộc gọn gang trông rất đẹp. Trong khoảng khắc ấy, một chút đường mật chảy ra khiến trái tim cậu đập loạn.

Hoàn thành xong tác phẩm của mình, Văn Thao vui vẻ mỉm cười.

"Ừm. Đẹp lắm."

"Đẹp hơn cậu à?"

"Ừm. Đẹp hơn cả tôi đấy."

Là một vị thuyền trưởng kiêm luôn chức bóng đèn, Tề Tư Quân nhìn thấy cảnh này đột nhiên cảm giác giống như một tay nuôi con lớn rồi lại phải một mình nhìn tụi nhỏ yêu nhau vậy. Có chút tự hào, thỏa mãn lại có chút ghen tị của cẩu độc thân.

"Tiểu Tề? Lần trước không kịp gặp. Lần này bắt được cậu rồi."

Tề Tư Quân quay đầu nhìn Châu Tuấn Vĩ đi tới với một nụ cười tiêu chuẩn.

Bóng đèn số một xin chào bóng đèn số hai.

Tề Tư Quân vui vẻ ban cho Châu Tuấn Vĩ một ánh mắt của tiền bối.

"Ấy! Tuấn Vĩ! Lâu rồi không gặp. Chắc cũng phải gần một tuần rồi đấy nhỉ?"

"Lâu rồi không gặp. Ấy! Hôm nay Văn Thao cũng tới sao? Tại sao tôi lại không nhìn thấy đạo diễn thông báo có cậu nữa nhỉ? Lâu rồi không gặp. Chắc hai ta cũng phải hơn tuần rồi đấy."

"Lâu rồi không gặp." Văn Thao nhàn nhạt gật đầu.

Cảm thấy vẫn chưa đủ nhiệt, Tuấn Vĩ lại quay sang Bồ Tập Tinh.

"Một ngày không gặp như cách ba thu. Chắc chúng ta cũng phải cách chín thu rồi đấy. Lâu rồi không gặp! Lâu rồi không gặp."

Bồ Tập Tinh hai tay đều bận rộn với đồ ăn sáng, không tiện bắt tay với người bạn đang làm trò này.

"Sáng nay tôi vừa nhìn thấy cậu ở ngoài cửa. Chúng ta vẫn là chưa tới chín thu đâu."

"Tuấn Vĩ! Tiểu Tề! Chào mừng hai người trở lại."

Thiệu Minh Minh vừa chạy vào đã nhìn thấy anh em.

"Mới sáng sớm mà mọi người cũng tới thật đông đủ."

Đường Cửu Châu cũng nối gót theo sau.

"Hôm nay tôi lại tới muộn nhất à?"

Hỏa Thụ thấy mọi người đã tề tựu đông đủ không khỏi có chút bất ngờ.

Cứ như vậy, cuộc trò chuyện ngày càng rôm rả hơn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net