Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cứ như vậy, họ cuối cùng cũng thống nhất xong. Lúc đi về Tề Tư Quân không còn cách nào cầm gậy đánh uyên ương được nữa đành thả Bồ Tập Tinh lại cho Văn Thao. Nhưng trước khi lên xe, Tề Tư Quân vẫn cố chấp:

"A Bồ, trở về dọn quần áo xong nhớ tới khách sạn luôn nhé. Chúng ta cùng đi ăn."

Tuy Bồ Tập Tinh không hiểu Tề Tư Quân đang có ý gì cho lắm cơ mà vẫn dễ dàng gật đầu đồng ý.

"Được."

Ngồi trên xe trở về nhà, Bồ Tập Tinh sớm đã tỉnh ngủ nên rất có tinh thần tám chuyện nhưng lúc cậu quay sang nhìn thì lại thấy Văn Thao đang càu mày suy nghĩ một cái gì đấy. Bồ Tập Tinh lần nữa buồn chán quay đầu ra cửa số ngắm cảnh đường phố.

Văn Thao dường như đã suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định, cậu ngẩng đầu lên nhìn Bồ Tập Tinh đang ngáp lớn một cái.

"A Bồ, cậu muốn ăn gì vào bữa trưa?"

Tinh thần ăn uống bị kéo trở về, Bồ Tập Tinh dựa vào cửa xe suy nghĩ một lúc.

"Có thể ăn gì đó cay được không?"

"Mì cay?"

"Món đó cũng được."

Nhận được câu trả lời vừa ý, khoé miệng cậu không nhịn được mà khẽ nhếch lên.

"Trong nhà hết tương ớt rồi. Chúng ta cùng tới siêu thị gần nhà mua đi."

Bồ Tập Tinh không chút nghi ngờ, gật đầu chấp thuận. "Được."

...

Đi vào trong siêu thị, Bồ Tập Tinh phụ trách đẩy xe đẩy còn Văn Thao phụ trách chọn đồ. Tuy đã cùng Văn Thao đi mua đồ nhiều lần nhưng không hiểu sao cậu vẫn luôn có một cảm giác kì lạ gì đấy. Bồ Tập Tinh cố gắng dồn sự tập trung của mình lên kệ đồ gần đó nên chẳng hề biết Văn Thao vẫn luôn chú ý cậu nãy giờ.

"A Bồ, cậu thấy cái này thế nào?"

"Hả?"

Bồ Tập Tinh đột nhiên bị gọi tên liền quay đầu lại. Một đôi mắt tinh sảo như mắt thỏ con được phóng lớn trước mặt cậu. Ước chừng theo tỉ lệ này... Cùng với hơi thở nóng ẩm của người đối diện đang quấn lấy hơi thở của cậu... Bồ Tập Tinh cá chắc bây giờ hai người họ đang đứng rất gần nhau. Dường như chỉ cần Văn Thao cúi xuống thêm một chút hay cậu động đậy thêm một chút là hai người sẽ tiến tới một viễn cảnh khó xử ở cấp độ cao hơn nữa. Nếu là một người có phản xạ nhanh thì chắc chắn người đó sẽ lùi lại nhưng Bồ Tập Tinh còn thuộc top người có phản xạ nhanh của nhanh. Cậu biết chắc lúc này chỉ cần một trong hai người lùi lại một bước thì cảm giác còn kì lạ hơn. Vì vậy A Bồ quyết định đứng im không lùi không tiến nhìn xuống hai cái bánh Văn Thao đang cầm.

"Dạo này cậu thích ăn ngọt hả?"

Văn Thao ngượng ngùng nương theo động tác cúi xuống thả bánh vào xe đẩy để tránh đi tình cảnh ban nãy. Cậu đưa tay xoa xoa cái tai đỏ au của mình.

"Ừ. Có một chút."

Bồ Tập Tinh nhìn Văn Thao vội vàng đi trước nhưng đang muốn bỏ trốn, cậu cúi người đổi một chiếc bánh kem khác rồi kéo xe theo hướng người kia vừa đi.

...

Sau khi mua đủ đồ cho bữa trưa, hai người ăn ý bỏ qua chuyện vừa nãy mà về nhà.

Văn Thao cầm đồ vào nhà bếp sắp xếp. Đôi tai cậu dường như vẫn chưa thể hồi phục lại màu sắc vốn có của nó.

Ban đầu cậu chỉ tính kéo A Bồ đi mua sắm, trải nghiệm một chút cảm giác của một gia đình nhỏ. Vậy mà không ngờ lại vô tình bắt được phúc lợi lớn như vậy. Cho tới tận bây giờ trái tim cậu vẫn đang đập thật vang.

"Thao Thao, có cần tôi giúp không?"

"Không cần đâu." Văn Thao vội vàng lắc đầu, lắc đến bay luôn cảm giác ngại ngùng ban nãy.

Bồ Tập Tinh ngồi bên ngoài sốt ruột chạy vào.

"Thôi cứ để tôi giúp bày đồ đi. Lão Tề đang giục tụi mình kìa."

"Tư Quân? Cậu ấy ban nãy không phải còn vội vàng chạy đi quay một cái show nào đó à?"

Bồ Tập Tinh gật đầu cập nhật thông tin cho Văn Thao đang sắn ống tay làm đồ ăn.

"Quay xong rồi. Cậu ấy vừa nhắn nói với tôi là đã tới khách sạn, kêu tôi mau tới."

Dù không biết bản thân đã gây thù chuốc oán gì với Tề Tư Quân vào tối qua nhưng đã là bạn bè thì cũng nên thông báo với người ta một câu. "Chúng ta ăn xong rồi sẽ tới. Cậu nhắn với cậu ta một tiếng kẻo cậu ta đợi."

"Tôi nhắn rồi." Bồ Tập Tinh xếp hũ tương ớt mới mua lên kệ lại phát hiện ra hũ tương cũ. "Chẳng phải tương cũ còn chưa hết à?"

Văn Thao chẳng buồn nhìn một cái, lấp liếm cho qua. "Chắc là nhớ nhầm rồi."

Sáng nay vừa động vào nó mà cậu ta còn có thể nhớ nhầm được? Cậu còn lâu mới tin. Tuy nghĩ vậy nhưng Bồ Tập Tinh cũng chẳng thèm hỏi nhiều, sau khi cất hết đồ lại ra ngoài ngồi ngoan ngoãn.

...

Ăn xong món mì cay nồng kích thích vị giác là tới món bánh kem ngon ngọt mát lành. Văn Thao cầm hai chiếc bánh kem trong túi đồ ra. Một cái là bánh dâu do cậu chọn, cái còn lại là bánh kem cheese của Bồ Tập Tinh.

Gỡ bỏ lớp bọc bên ngoài, Văn Thao dùng dĩa lấy một phần bánh ăn. Lớp kem mềm xốp cùng siro dâu ngọt ngào nhanh chóng lan toả ra khắp khoang miệng của cậu. Đúng như cậu đoán, cái bánh kem này thật sự rất ngọt.

Bồ Tập Tinh nãy giờ vẫn quan sát nét mặt Văn Thao. Vừa thấy cậu nhíu mày sau miếng đầu tiên đã đẩy chiếc bánh cheese ra.

"Bánh này ít ngọt hơn. Cậu thử xem?"

Văn Thao nhìn chiếc bánh kem cheese màu vàng trước mắt. Lấy kinh nghiệm từ chiếc bánh trước, lần này cậu chỉ dùng dĩa cắt ra một phần nhỏ ăn thử. Vị chua nhẹ của cheese át đi gần hết vị ngọt của bánh kem  dâu. Dường như cậu chỉ có thể tận hưởng vị ngọt của bánh thông qua hậu vị. Văn Thao gật gù cảm thấy chiếc bánh này hợp với khẩu vị của cậu hơn.

Bồ Tập Tinh thấy khuôn mặt cậu thả lỏng hơn mới im lặng kéo chiếc bánh kem dâu kia lại, từ từ tận hưởng.

Văn Thao nhìn thấy cũng không nói gì mà chỉ lẳng lặng cúi đầu ăn. Dù trên tay vẫn là chiếc bánh kem cheese nhưng trong lòng cậu lại có một cái gì đó ngọt ngào rơi xuống. Thứ ngọt ấy không giống đường hoá học trong bánh kem hay đồ ăn; cũng không giống bất cứ vị ngọt của loại mật nào. Đó là một vị ngọt rất nhẹ không khiến cậu bị ngấy nhưng lại đủ để làm cậu không thể quên. Trong một giây phút ngắn ngủi nào đó, Văn Thao có cảm giác bản thân đã nghiện vị ngọt này rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net