Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa đến khách sạn, Bồ Tập Tinh nhanh chóng bị Tề Tư Quân kéo đi. Văn Thao cũng không để ý. Cậu biết Bồ Tập Tinh không thích bản thân bị người khác kiểm soát, chi phối. Mỗi người đều có một cuộc sống. Cậu không thể vì thích một người mà chiếm trọn cuộc sống của họ được.

Vốn đang nằm suy nghĩ linh tinh thì cửa phòng cậu vang lên tiếng gõ: "Văn Thao, anh có ở trong đấy không?"

"Thạch Khải?"

Thạch Khải đứng trước cửa nhìn ngó bên trong không có người mới dám bước vào.

"Phòng anh không có camera của chương trình đúng không?"

"Ừ. Họ bảo vài ngày nữa mới bắt đầu, kêu chúng ta ở đây nghỉ ngơi trước thôi."

Giống như đã đảm bảo tính bảo mật, Thạch Khải gật gù chấp nhận. Cậu kéo Văn Thao ngồi xuống ghế, trực tiếp hỏi chuyện làm mình băn khoăn cả ngày hôm nay.

"Văn Thao, chuyện hôm trước anh nói với em... Giờ ra sao rồi?"

Dường như Văn Thao chưa từng nghĩ Thạch Khải sẽ hỏi câu này, cậu im lặng suy nghĩ vài phút mới nhàn nhạt trả lời.

"Vẫn vậy thôi. Không có gì thay đổi cả."

Cảm thấy Văn Thao không khó chịu bởi đề tài này, Thạch Khải mới dè dặt tiếp tục hỏi:

"Anh cảm thấy chấp nhận được sao? Cái chuyện tình cảm này ấy..."

Văn Thao cảm giác Thạch Khải hôm nay giống như một người khác vậy. Mỗi câu hỏi của cậu ta lại khiến cậu phải dừng lại suy nghĩ.

"Anh cảm thấy bản thân không có vấn đề gì cả. Cũng có thể bởi vì người anh yêu là người đó."

"Người đó mà anh nói... là A Bồ sao?"

Vừa nghe được cái tên trong lòng, đôi mắt Văn Thao có chút giật mình mà mở lớn hơn một chút. Tuy nhiên có lẽ bởi vì đã quen kiểm soát biểu cảm của bản thân trước người khác nên khuôn mặt cậu rất nhanh đã thả lỏng trở lại.

"Sao em lại nghĩ vậy?"

"Em... đoán." Bởi vì ánh mắt của anh khi nhìn A Bồ rất giống em ngày trước. Ánh mắt của kẻ thầm yêu. "Em đoán đúng không?"

"Đúng vậy."

"Anh chắc chắn anh yêu anh ấy sao?"

"Anh cũng không biết nữa..."

Thời gian vừa rồi tính từ khi cậu nhận ra đến giờ cũng chỉ nằm trên đầu ngón tay - có thể nói là rất ngắn. Vậy nên cậu cũng chưa thể chắc chắn đó là loại tình cảm kia. Thứ cậu cần bây giờ là thời gian. Cậu sợ đó có thể là thứ cảm xúc nhất thời, lại sợ bản thân vội vã mà đánh mất tri kỉ.

"Nếu đó... Cái tình cảm đó của anh... Nếu nó thật sự là tình cảm đấy thì sao?"

Văn Thao dựa lưng vào ghế. Nghĩ tới lời nói của Thạch Khải, khoé miệng cậu khẽ câu lên thật nhẹ.

"Nếu là vậy thật thì anh muốn thử theo đuổi cậu ấy một lần."

"Anh... dũng cảm thật đấy."

Sau đó Thạch Khải cũng không nói gì nữa mà rời đi. Văn Thao ngồi một mình trong phòng. Cậu nhìn ly nước trước mặt, cười nhạt đáp lại.

"Dũng cảm cái gì chứ? Anh chỉ là một kẻ cố chấp với suy nghĩ của mình thôi. Mà đối với chuyện này, có lẽ anh càng cố chấp hơn nữa."

...

"A Bồ..."

Bồ Tập Tinh đẩy Tề Tư Quân cách xa bản thân một chút.

"Tiểu Tề, cậu hôm nay bị sao vậy? Một hai cứ phải dính lấy tôi. Thiếu thuốc à?"

Tề Tư Quân tức mà không có chỗ phát tiết.

"Cậu đừng nói nữa. Cậu càng nói tôi càng thấy tức."

Bồ Tập Tinh rót ra hai ly rượu, chia cho Tề Tư Quân.

"Sao vậy? Cậu tức tôi hay là tức Văn Thao?"

"Hả?" Mặc dù Tề Tư Quân đã có phần ngà ngà say nhưng cậu vẫn đủ khả năng để suy nghĩ, chắt lọc ý quan trọng nhất trong câu hỏi của đối phương. "Tại sao cậu lại nghĩ rằng tôi tức Văn Thao?"

Bồ Tập Tinh nhúm miếng sườn trên dĩa nướng lên bỏ vào miệng nhai. Ăn xong, cậu mới bắt đầu lấy sức trần thuật lại sự việc.

"Đầu tiên, sáng nay lúc mới đến, cậu tiếp đón tôi rất niềm nở nhưng lại thờ ơ với Văn Thao. Trong khi bình thường cậu đối đãi với hai chúng tôi như nhau. Cậu nói rằng chúng ta có nhiều lịch trình trùng nhau nhưng mà cậu nghĩ tôi là ai mà lại tin vào cái lí do ngớ ngẩn đấy? Hơn nữa trong quá trình nói chuyện với tôi, cậu liên tục nghiêng người nhìn ra phía sau tôi. Người khác có thể dễ dàng bị cái diễn xuất của cậu lừa nhưng tôi không phải họ. Lúc nói chuyện với tôi, cậu liên tục nhìn Văn Thao. Dường như cậu đang theo dõi phản ứng của Văn Thao vậy. Nói đi, cậu với Văn Thao là thế nào?"

Tề Tư Quân không trả lời cậu mà hỏi lại một câu hỏi chẳng mấy liên quan.

"A Bồ, cậu thích Văn Thao sao?"

"Hả?"

"Tại vì giọng điệu vừa rồi của cậu giống như cô vợ nhỏ đang hoài nghi chồng mình ngoại tình vậy."

Đang ăn cũng bị mắc ngẹn, Bồ Tập Tinh đặt đũa xuống, gượng cười nhìn Tề Tư Quân.

"Tề Tư Quân, cho dù bữa này là cậu mời đi chăng nữa cũng đừng khiến tôi buồn nôn chứ?"

Tề Tư Quân dường như không để ý đến câu đùa nhạt nhẽo của Bồ Tập Tinh. Cậu ta nhất quyết muốn nghe câu trả lời chính xác nhất.

"A Bồ, trả lời tôi được không?"

"Tôi..." Vốn là một chữ có thể nói ra rất dễ dàng nhưng không hiểu sao, khi nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Tề Tư Quân, Bồ Tập Tinh lại khó khăn mở miệng. "... Không."

"Vậy là tốt rồi."

"Tốt cái gì? Rốt cuộc là Văn Thao có chuyện gì vậy?"

Tề Tư Quân tính mở miệng nói rồi lại thôi. Không phải cậu không muốn nói mà chỉ là cậu có một cảm giác nếu bây giờ cậu nói thì sẽ ảnh hưởng rất xấu đến tương lai sau này.

"... Không có gì. Chỉ là dạo này đọc nhiều đồng nhân của hai người quá nên bị ám ảnh thôi."

Bồ Tập Tinh lắc đầu ngao ngán. Dù sao chuyện Tề Tư Quân là thuyền trưởng đu tất cả các thuyền trong học viện thì ai ai cũng đều biết cả rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net