Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ném Tề Tư Quân đã say khướt về nghỉ xong, Bồ Tập Tinh cũng thong dong đi về phòng của mình. Trên hành lang khách sạn, cậu lướt qua phòng của Văn Thao. Đã ăn hết một suất đồ nướng hai người nên Bồ Tập Tinh vốn đã định sẽ về phòng nằm ngủ một giấc cho tới sáng mai nhưng không hiểu sao, khi vừa đi qua căn phòng này, đôi chân của cậu lại lười biếng không muốn rời đi. Mình không lười như vậy chứ? Chỉ còn đi vài bước nữa là về được phòng rồi mà vẫn còn đứng đây tính làm gì?

Trong lúc Bồ Tập Tinh còn đang tự vấn bản thân thì cánh cửa bên cạnh đã được mở ra. Văn Thao bất ngờ nhìn Bồ Tập Tinh:

"A Bồ, sao vậy?"

Bồ Tập Tinh khó xử mím môi. Chẳng lẽ bây giờ bảo vô tình đi ngang qua? Không được. Nhỡ người ta biết được mình đã đứng ở đây lâu như vậy mà mình bảo vô tình đi ngang thì lại kì. Hay nói tới mượn đồ? Cũng có phần hợp lí. Bồ Tập Tinh vô cùng hài lòng với lí do này. Tuy nhiên cậu còn chưa kịp mở miệng nói thì đã bị Văn Thao cướp lời:

"Cậu uống rượu à?"

Lúc này Bồ Tập Tinh mới nhớ ra bản thân vừa uống rượu xong. Sự tỉnh táo ban nãy dường như lại bị men rượu kéo đến mơ hồ một lần nữa.

"Ờm, ừm... Vừa đi ăn với Tề Tư Quân."

Văn Thao phía trước giống như lại quay trở lại làm Văn Thao hằng ngày. Cậu ta mỉm cười hỏi cậu.

"Vậy à. Đồ ăn ở đó ngon không?"

Mỗi lần uống say, trí thông minh của Bồ Tập Tinh thường bị kéo xuống còn vỏn vẹn vài chục đơn vị. Vì vậy, tuy chỉ là một câu hỏi xã giao thông thường nhưng cậu vẫn suy nghĩ rất lâu mới thật thà đưa ra kết luận.

"Cũng được. Nhưng vẫn không bằng đồ cậu làm."

Lúc này, dù là một người tỉnh táo, Văn Thao cũng không nhịn được mà say theo Bồ Tập Tinh. Khoé miệng cậu kéo ra một nụ cười thật tươi.

"Tôi gọi đồ ăn, ship tới rồi. Cậu có muốn ăn chung không? Có bánh ngon lắm đấy."

Bồ Tập Tinh cau mày giả bộ suy nghĩ: "Vừa mới uống rượu xong rồi ăn bánh ngọt hình như không được tốt lắm nhỉ?"

Văn Thao đã rất quen thuộc với cách nói này của Bồ Tập Tinh. Cậu nhanh chóng tiếp lời: "Vậy là cậu không muốn ăn sao?"

"Nào dám. Đại mĩ nam thần Văn Thao đã ngỏ lời thì sao tại hạ dám từ chối chứ?"

Cứ như vậy, Bồ Tập Tinh không chút ngại ngùng phi vào phòng của Văn Thao, nằm trực tiếp lên giường người ta đánh một giấc.

Văn Thao vẫn luôn giữ nụ cười trên miệng, đi ra ngoài lấy đồ ăn. Bước ra ngoài được nửa bước, não bộ nhanh chóng suy nghĩ vài cái, cậu lại nhẹ nhàng quay người trở về phòng ngủ kéo rèm che cửa sổ, đắp chăn lên người cho Bồ Tập Tinh. Xong xuôi cậu mới yên tâm cầm thẻ từ xuống khách sạn.

Lần này để shipper đợi hơi lâu rồi, lát nữa đánh giá anh ta năm sao bù đắp mới được.

...

Đúng với nguyện vọng của bản thân, lúc Bồ Tập Tinh tỉnh lại, bầu trời bên ngoài đã tối đen, chiếc đồng hồ điện tử để ở đầu giường hiển thị lúc này đã là hai giờ mười sáu phút. Cậu ngồi dậy với lấy cốc nước trên bàn uống một ngụm lớn. Vò mạnh cái đầu đang lên cơn đau nhức, Bồ Tập Tinh mắt nhắm mắt mở nhìn quanh phòng. Về cơ bản, cách bài trí các phòng của khách sạn là giống nhau. Tuy nhiên cậu vẫn khá chắc đây không phải phòng của mình. Bởi vì Bồ Tập Tinh thường có thói quen dù là ở công ty hay khách sạn cũng đều sẽ bày ra một vài đồ vật đặc trưng của mình. Cách này cũng giống như việc đánh dấu lãnh thổ ở một số loài động vật vậy. Thế mà căn phòng này cậu nhìn đi nhìn lại cũng chỉ có một chiếc vali chưa mở cùng chiếc máy tính ở trên bàn làm việc. Đây rõ ràng là phòng của một nhân viên năm tốt.

Ngón tay út của cậu khẽ động, vô tình chạm phải một bàn tay nóng ấm khác. Thứ đầu tiên mà cậu nghĩ tới là: Người này còn sống! Sau đó, cậu lại liên tưởng đến những chi tiết cẩu huyết trong truyện bá tổng mà thời gian trước lũ bạn lôi kéo cậu vào đọc. Nếu chuyện đó thật sự xảy ra trên người cậu thì cậu có nên bắt người ta chịu trách nhiệm không? Theo những câu truyện, những bộ phim mà cậu xem được từ trước đến nay thì người đầu tiên tỉnh dậy đều sẽ là người được chịu trách nhiệm chứ nhỉ? Chờ đã! Không đúng!

Bồ Tập Tinh lắc mạnh đầu. Say quá làm não chập mạch rồi à? Với lịch trình tự an ủi theo khoa học của cậu thì cơ thể này sẽ không đói khát đến mức phải đi tìm người giải toả trong lúc say như vậy chứ?

Lấy hết dũng khí của một trạch nam, Bồ Tập Tinh đưa tay lần mò gương mặt người kia. Mái tóc rẽ ngôi, đôi mắt thỏ nhỏ; sống mũi thẳng, cao; cặp má mềm... Ấy! Sao cậu lại cảm thấy người này có chút giống...

"Aida!"

"Cậu sờ đủ chưa?"

Bồ Tập Tinh xoa xoa đầu ngón tay mình.

"Cậu cắn tôi?!"

"Tôi cắn cậu đấy! Cắn chết cậu!"

Văn Thao thở hắt một tiếng. Làm ơn đi! Cậu vừa mới vào giấc được mười phút mà cái tên ngốc này vừa tỉnh rượu đã sờ sờ mó mó. Hơn nữa, bởi vì sợ cậu tỉnh nên mọi động tác của cậu ta đều rất nhẹ. Thay vì nói sờ thì dùng từ mơn trớn có lẽ sẽ càng đúng hơn.

Mọi người thử nghĩ xem: nửa đêm - trong không gian tĩnh lặng, người mà lòng bạn tâm niệm không phòng bị ngủ bên cạnh bạn, dùng bàn tay nhẹ nhàng sờ soạng khắp khuôn mặt bạn. Khoảng khắc lòng bàn tay người đó lướt qua chóp mũi bạn, bạn sẽ ngửi thấy mùi cơ thể nhàn nhạt mang theo đặc trưng riêng của người ấy. Có kẻ nào có thể nhịn được trong hoàn cảnh đấy chứ? Liễu Hạ Huệ à?

Nhận thấy Văn Thao đang ở trong trạng thái không đúng lắm, Bồ Tập Tinh lùi ra gần mép giường, hạ thấp giọng nói: "Tôi có chút đói. Cậu cứ ngủ tiếp đi. Tôi về phòng trước."

"Chờ đã!"

Mũi chân của Bồ Tập Tinh vừa chạm xuống sàn lát gạch lạnh lẽo đã nhanh chóng rụt lại.

"Cậu ở đó đi. Tôi mang đồ ăn vào cho cậu. Bây giờ đang là nửa đêm, cửa sổ ở hàng lang của khách sạn luôn mở cửa, dễ hút gió. Cậu lại vừa uống rượu xong, đi đi lại lại ngoài đó rồi mai bị cảm thì sao?"

Nghĩ đi nghĩ lại cũng có lí, vì vậy Bồ Tập Tinh im lặng nhận lệnh ở lại giường.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net