Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người trang điểm xong lại ngồi quây lại thành vòng tròn học thuộc kịch bản về nhân vật của mình.

Đường Cửu Châu vừa cầm tờ giấy lên đã vứt nó xuống.

"A! Tại sao nhân vật của tôi..."

"Sao vậy? Anh là hung thủ hay gì?"

Thạch Khải quay sang hỏi.

Đường Cửu Châu vội vàng phủ nhận.

"Không phải. Nhân vật của tôi... nói chung là khó nói lắm."

Lúc này Bồ Tập Tinh cũng để kịch bản xuống, thở dài một cái.

"Sao vậy A Bồ?"

"Cái lí lịch thân thế của cái nhân vật này cũng quá dài rồi."

"Dài lắm à?"

"Đủ hai dòng, không thiếu một chữ."

Bởi vì không thể cho người khác xem trực tiếp kịch bản nên Bồ Tập Tinh chỉ có thể miêu tả bằng lời nói. Nhưng với lời miêu tả như vậy thôi cũng đủ để mọi người hiểu được phần nào.

Châu Tuấn Vỹ ngồi bên cạnh vỗ vai tiếp thêm động lực cho cậu.

"Cố lên."

Lát sau, tiếng đạo diễn vang lên.

"Mọi người chuẩn bị xong chưa? Bắt đầu thôi nào."

"Vâng."

"Đã rõ."

"Tới ngay."

Văn Thao quay sang nhìn Bồ Tập Tinh vẫn nằm dài trên ghế lười mà không hề có chút ý định đứng dậy tập hợp.

"Cậu không đi sao?"

Bồ Tập Tinh nghiêng đầu nhìn cậu.

"Tập này cậu làm "trinh thám" à?"

"Không phải. Cậu là "hung thủ" à?"

"Không phải."

"Vậy cậu còn quan tâm tôi có phải trinh thám hay không làm cái gì? Mau dậy nào." Văn Thao cầm lấy tay Bồ Tập Tinh kéo đi.

Bị một lực mạnh như vậy kéo đi, Bồ Tập Tinh cũng không còn cách nào nằm ăn vạ ở đó nữa. Cậu nhìn về phía trước, buộc miệng nói:

"Thật muốn làm "hung thủ" thắng cậu một lần."

"Được rồi. Dù hôm nay cậu có là "hung thủ" thì mình cũng không bầu cậu đâu."

Được nước làm tới, Bồ Tập Tinh tiếp tục gài bẫy.

"Nhỡ tuần sau tôi mới làm hung thủ thì sao?"

"Thì mình cũng sẽ không bầu cậu. Được không? Để cậu thắng tất."

Niềm vui đến bất chợt, khóe miệng cậu không khống chế được mà cong lên.

...

Bồ Tập Tinh không để ý đến ánh mắt uất ức của Đường Cửu Châu mà nhảy chân sáo về phòng cất tiền tài bản thân vừa kiếm được.

Ngay sau đó, bên ngoài phòng cậu vang lên tiếng của Thạch Khải.

"A Bồ, anh có ở đây không?"

"Có."

"Đi dạo với em đi A Bồ."

"Được."

...

Đi ra khỏi khách sạn, hai người thong dong bước đi trên con đường được lát xi măng vững trãi.

"Giận anh à?"

"Giận anh? Anh có làm gì đâu mà em phải giận?"

Chắc chắn Thạch Khải không cảm thấy khó chịu, Bồ Tập Tinh mới thành thật nói ra trí tưởng tượng phong phú ban nãy của mình.

"Anh nghĩ bởi vì anh lừa em trong buổi ghi hình ban nãy nên em mới gọi anh tới chỗ nào đó vắng người rồi tẩn anh một trận."

Bị nghĩ xấu, Thạch Khải vội vàng nói lại:

"Anh nghĩ em là người như thế à?"

"Không phải! Không phải!"

Nhớ lại ban nãy, trong vài phút cuối cùng, bản thân có phần nổi nóng, Thạch Khải nhanh chóng thanh minh:

"Cái đó chỉ là do ghi hình thôi."

"Anh biết rồi. Anh đùa thôi. Đùa thôi."

Mắt Bồ Tập Tinh híp lại khi cười. Nụ cười cười không thấy tổ quốc của ông anh làm tâm trạng đang được hâm nóng của Thạch Khải dần dịu lại.

"A Bồ!"

"Hửm?"

Hai người dừng lại ở giữa cầu đi bộ: một ngồi, một đứng cùng nhìn dòng người hối hả ở phía dưới chạy qua. Dòng người chạy qua họ như tượng trưng cho thời gian lặng lẽ trôi. Phải cho tới khi mặt trời đã lặn; đèn đường, quán xá đều đã bật, Bồ Tập Tinh mới nghe thấy tiếng Thạch Khải vang lên lần nữa.

"Em đang bận suy nghĩ về một chuyện."

"..."

"Chuyện này rất quan trọng."

"..."

"Nó có thể ảnh hưởng tới em và có thể ảnh hưởng tới cả người thân xung quanh em nữa."

"..."

"... Anh có thể cho em chút phản ứng được không, A Bồ?"

"À! Anh chỉ đang cảm thán thật hiếm khi em mới tâm sự chuyện gì đó với một mình anh mà không phải là nói với Thao Thao."

Tại vì trước khi đưa ra lời khuyên, anh thường diss em trước vài câu như để khởi động miệng vậy. Thạch Khải âm thầm tránh né vấn đề.

"Vậy kể chuyện của em đi. Anh đang nghe đây."

Thạch Khải không dám nhìn thẳng vào một ai khi nói đến việc này. Cậu nhìn về khoảng không phía trước thật chăm chú giống như đang đắp nặn nó thành hình dáng của một người nào đó.

"Em thích một người."

"Ừ. Đó là một chuyện rất tuyệt."

"Anh đã từng hoặc đang thích một ai chưa?"

"Anh chưa."

Ngày trước đâm đầu vào học để kiếm được một thành tích tốt giúp bản thân có cơ hội vào trường trọng điểm. Về sau lên đại học lại tiếp tục vừa học vừa làm bận tối mặt tối mày cũng chẳng có cơ hội tiếp cận, yêu đương với người khác. Đến giờ, khi đã đi làm, có một cơ ngơi nhất định, Bồ Tập Tinh lại cảm thấy yêu đương sẽ làm tốn thời gian của bản thân. Vì vậy, dù khó tin nhưng từ khi cha sang mẹ đẻ tới giờ, cậu vẫn chưa có cơ hội trải qua, tìm hiểu được cái thứ tình yêu kì diệu đó một lần nào.

"Tuy anh chưa từng trải qua nhưng anh nghe mọi người nói cảm giác thích một người rất tuyệt."

"Vâng. Thật sự rất tuyệt nhưng cũng rất buồn."

"Vậy sao?"

"Vâng. Cả ngày bộ não của anh sẽ bị làm phiền bởi những câu hỏi, những hình ảnh về người đó. Anh sẽ muốn biết người đó đang làm gì, đã ăn chưa, có đang vui không? Rồi những cảm xúc lộn xộn trong lòng anh sẽ thôi thúc anh đi tìm người đó, về những thông tin ít ỏi của người đó trên mạng xã hội. Và rồi anh chỉ có thể dừng lại ở đó mà không thể tiến thêm bước nữa."

"Tại sao không thể tiến thêm?"

Lần này, Thạch Khải quay lại nhìn cậu.

"Có rất nhiều lí do và nhiều hơn cả là em sợ nếu em thất bại thì ngay cả bạn bè cũng không thể làm được nữa."

Bồ Tập Tinh im lặng cúi đầu nhìn viên sỏi dưới chân. Chuyện tình cảm mỗi người có một hoàn cảnh khác nhau. Vì vậy cậu sẽ chỉ để Thạch Khải nói ra hết mọi chuyện cậu ta muốn nói. Lời khuyên không phải lúc nào cũng là một biện pháp hiệu quả. Bởi nhiều lúc, mọi người cũng chỉ cần một người có thể im lặng lắng nghe. 

"A Bồ, anh cảm thấy mọi người trong học viện thế nào?"

Bị đổi chủ đề đột ngột, Bồ Tập Tinh có chút không kịp phản ứng.

"Rất tốt."

"Em hỏi từng người ấy. Anh thấy Đường Cửu Châu như thế nào?"

"Cậu ấy rất hiền, có một nụ cười toả nắng."

"Anh Tiêủ Tề thì sao?"

"Cậu ấy là một người thú vị, nói chuyện cùng cậu ấy rất vui."

"Còn anh Tuấn Vĩ?"

"Cậu ấy là một người khiến người ta có cảm giác tin tưởng."

"Vậy... Văn Thao thì sao?"

"... Sao anh cứ có cảm giác em hỏi lòng vòng nãy giờ chỉ để hỏi câu này ấy nhỉ?"

Thạch Khải quay đầu tránh đi ánh mắt của Bồ Tập Tinh. Dù sao lừa các anh cũng không phải một chuyện dễ dàng đối với cậu.

"Anh mau trả lời em đi."

"Cậu ấy... Là một người bạn tốt của anh." Một người bạn có thể nghe cậu nói những thứ tào lao mà không thấy phiền. Cậu ta dung tung cho những hành động không được bình thường lắm của cậu, thậm chí lâu lâu còn hùa theo. Ngoài ra Văn Thao cũng là một người có sức hút rất lớn. Cậu ta có thể dễ dàng thu hút mọi người bằng tài hoa của bản thân. Thậm chí chính cậu nhiều khi cũng không thể rời mắt khỏi cậu ta.

"Những người khác thì anh khen trời khen đất, sao tới Văn Thao anh lại nhận xét một cách bình thường như vậy?"

"Nếu khen Văn Thao mới là có phần bình thường đấy. Cậu ta thì có chỗ nào để chê?"

Không thể nói lại được, Thạch Khải đành im lặng. Tuy nhiên một lúc xong cậu lại không nhịn được mà hỏi.

"Nếu như anh Văn Thao có người mình thích thì anh nghĩ người đó sẽ như thế nào?"

Không hiểu sao, Bồ Tập Tinh cảm thấy bản thân không thích chủ đề này lắm. Tuy nhiên cậu vẫn không né tránh mà trả lời.

"Chắc đó... cũng là một người rất tuyệt."

Thạch Khải nghe xong cũng chỉ dám cười nhẹ một tiếng.

"Chắc chắn rồi. Người đó có thể chiếm trọn lấy trái tim của anh Văn Thao cơ mà."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net