Chính văn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
hạ, Trần Đô úy vừa rồi truyền lời, ngoài cung hết thảy đã an bài thỏa đáng, thỉnh điện hạ yên tâm." Đường Trì hướng Thoán bẩm báo xong, đang chuẩn bị thi lễ rời khỏi.

"Đường Trì, ngươi ngồi xuống." Tựa lưng vào ghế ngồi, Nhị hoàng tử trẻ tuổi chỉ chỉ ghế dựa của thủ hạ, "Nói cho ta biết, ý kiến của ngươi đối với bốn điều kiện phụ hoàng đưa ra lần này như thế nào."

Phi thường ngoài ý muốn, Thoán lại chủ động để hắn lại nói chuyện, bất quá có thể tiếp cận càng nhiều hiểu biết Thoán Thoán, Đường Trì tất nhiên là thập phần vui.

"Đa tạ điện hạ." Không có chút khước từ, thoải mái ngồi xuống.

"Thuộc hạ cho rằng, Hoàng Thượng đưa ra điều kiện đầu tiên đơn thuần chỉ là tìm vui. Khụ khụ, điện hạ, thuộc hạ có thể không cần cân nhắc lời nói mà trực tiếp nêu quan điểm không?" Xem ra Đường Trì đối với tôn xưng kính ngữ trong cung khó đọc còn chưa quen.

Nhìn vẻ mặt hắn bộ dạng trẻ con không được tự nhiên, Thoán nhịn không được cười rộ lên.

"Ta đặc biệt cho phép ngươi có thể tùy tiện phát ngôn bừa bãi, hơn nữa không cần tự xưng thuộc hạ. Nhưng trước mặt người khác, nhớ rõ phải như cũ."

"Vâng. Tạ ơn điện hạ." Đường Trì thấy mình có năng lực tiếp cận Thoán từng bước cảm thấy vạn phần cao hứng. Hắn phải chăng đã không hề đề phòng ta? Hoặc là có nhưng không nhiều lắm?

"Ha hả, ta cũng đồng ý với ý kiến của ngươi về điều thứ nhất. Sau thì sao?" Nâng chung trà lên muốn giải nhiệt cổ họng, nhìn nước chè còn xanh, đành để xuống.

Không nghĩ nhiều, đứng dậy đi đến bên tủ, từ bên trong lấy ra trà lài, đặt ấm trà lên bếp nấu lại, một bình trà nóng một lần nữa đặt tới trước mặt Hoàng Phủ Thoán, trở lại ngồi xuống vị trí của mình, suy nghĩ một phen rồi nói: "Điều thứ ba, ước chừng là một phen khổ tâm của Hoàng Thượng."

"Tại sao?" Nam nhân nhìn thấy nước trà trước mắt nhiệt khí chầm chậm bốc lên hương hoa nhài, lộ ra một tia tươi cười không biết là hàm nghĩa gì.

"Xin thứ cho ta thất lễ, từ xưa huynh đệ hoàng gia đồng lòng là chuyện khó. Ta nghĩ, Hoàng Thượng hình như là không muốn nhìn thấy ái nhi của mình... Nếu điều kiện thứ ba được thỏa mãn, cuối cùng cho dù huynh đệ có điều tranh chấp, cũng có thể bảo trụ ba trong số đó. Huống hồ, theo ta đoán, Hoàng Thượng vì sao lại trước mặt mọi người đưa ra bốn điều kiện này, đơn giản là vì muốn che miệng thế gian. Nói cách khác, Hoàng Thượng là vì điện hạ mới đưa ra bốn điều kiện này."

Ngẩng đầu ngưng thần nhìn nam tử phía trước mắt, "Giải thích rõ ràng."

"Tam hoàng tử cùng tứ Hoàng Tử còn nhỏ, Hoàng Thượng ngay từ đầu sẽ không lo lắng bọn họ. Người đưa ra điều kiện này cũng là vì để điện hạ cùng Đại điện hạ có thể đấu một trận danh chính ngôn thuận. Điện hạ chính là Nhị hoàng tử, đại hoàng tử chẳng những sinh ra trước, hơn nữa mẫu hậu vẫn là hoàng hậu đương triều, theo lý thuyết, thế nào cũng có thể là hắn làm thái tử. Nhưng mà, Hoàng Thượng yêu thương điện hạ, coi trọng tài năng của điện hạ. Người mặc dù muốn phong điện hạ là thái tử, nhưng lại sợ hoàng hậu cùng gia đình Lí thái sư gây rối, còn lo lắng lời nói của thiên hạ. Vì thế, Hoàng Thượng làm trò trước mặt quần thần đưa ra bốn điều kiện này, nếu điện hạ thắng được, chẳng những có thể khiến người trong thiên hạ hiểu được điện hạ chính là rất thích hợp làm hoàng đế. Lại có thể che miệng Lí thái sư, cũng khiến cho hoàng hậu không thể nói gì. Ta nghĩ, Hoàng Thượng nhận định điện hạ nhất định có thể thắng được Đại điện hạ."

Đứng dậy, đi đến phía sau Đường Trì, đè bờ vai của hắn, thanh âm Hoàng Phủ Thoán mang theo chút băng giá: "Đường Trì, ngươi thật là lớn lên ở trong núi? Không cần dối ta, ta hận nhất người khác gạt ta! Ngươi vì cái gì lại hiểu trong lòng đương kim Thánh Thượng suy nghĩ cái gì như vậy? Ngươi sao biết ta thích uống trà lài? Nói cho ta biết lời nói thật, ta có thể không giết ngươi, ngươi là một nhân tài, ta cũng đối với ngươi rất có hảo cảm, sẽ để ngươi bình an rời đi. Nói!" Bàn tay dần dần ra sức.

"Ngô...!" Không nghĩ Thoán lại đột nhiên biến sắc mặt, Đường Trì nhất thời không biết nên ứng đối như thế nào. Bởi vì đau đớn cùng lo lắng, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.

Nước trà..., ta không nghĩ tới việc này sẽ để lộ ra dấu vết... 

Chỉ nhớ rõ khi Thoán Thoán lớn một chút, không thích uống trà hảo hạng mà đắng, có một lần thấy mình uống trà lài bình thường, nhìn thấy trong nước trà phiêu có thả đóa hoa mùi thơm ngát, uống vào cũng không đắng, về sau liền vẫn đều làm trà lài cho hắn uống.

Nguyên lai sở thích này của hắn đến bây giờ đều không có thay đổi. Đường Trì rất muốn cười một cái, đem Thoán Thoán yêu thương kia kéo vào trong lòng trêu chọc, nói cho biết hắn chính là "Trì Trì" năm đó. Nhưng nghĩ đến lời thề với mẹ...

"Điện hạ..., ta tuy rằng là lớn lên ở trong núi, nhưng từ nhỏ sư phó liền cùng ta đàm đạo thiên hạ sự tình cho ta xem đàn thư, tự nhiên đối với thế sự thấy cũng không mới lạ. Đối Hoàng Thượng, ta không dám tự xưng hiểu biết, chỉ là dựa theo nhân tình lẽ thường phán đoán, ta nghĩ không riêng gì ta, chỉ cần là người có trí tuệ sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của Hoàng Thượng." Chịu đựng đau đớn, cố gắng bình tĩnh giải thích.

"Ngươi tốt nhất đừng để ta biết ngươi gạt ta." Chậm rãi uy hiếp.

"Thuộc hạ không dám... Ngô..., điện hạ, ta biết ngài thích uống trà lài, là bởi vì ta thấy tủ trà trong phòng ngài đều là..."

Cái nắm rắn chắc ở hai vai chậm rãi buông ra, rời đi.

Hô...! Hắn tin sao?

"Đêm đã khuya, ngươi cũng đi xuống nghỉ tạm sớm một chút đi. Ngày mai còn có một trận phải đấu!" Làm như chưa có chuyện gì xảy ra, Hoàng Phủ Thoán phất tay bảo Đường Trì lui ra.

Cẩn thận chuyển động bả vai, đứng lên, ôm quyền xoay người hành lễ: "Vâng, thuộc hạ cáo lui. Thỉnh điện hạ cũng nghỉ ngơi sớm một chút."

Đi tới cửa, vẫn là nhịn không được quay đầu lại nói một câu: "Điện hạ, ngày mai... Còn thỉnh cẩn thận! Đại điện hạ nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này." Nói xong, đẩy cửa rời đi.

Lưu lại phòng trong Hoàng Phủ thoán một mình, nhìn bóng dáng hắn rời đi, trong lòng xuất hiện tên một người, nhưng tới bên miệng rồi lại quên.

Đường Trì này, hắn tựa hồ là thật sự quan tâm ta. Ánh mắt sẽ không nói dối, ánh mắt hắn nhìn ta rất quen thuộc... Hảo ấm áp...

Hắn biết cái gì ta không biết sao? Ta có thể hoàn toàn tin tưởng người này sao? Hắn vì cái gì lại đối ta quan tâm như thế? Vì cái gì...?

Ngày thứ hai, Nhị hoàng tử Thoán đi theo bên người mẫu phi Chu quý phi, mang theo thường thị Đường Trì cùng cung nữ thái giám liên quan, theo hoàng giá đi vào cuộc săn bắn.

Chu quý phi nhìn đứa con vĩ đại trước mặt nhưng không phải do chính mình sinh ra, sờ sờ làn da trên cổ con mình, miệng hơi oán giận cùng cảnh cáo nói: " Trời này đại lạnh, nào có thứ gì để đánh! Nói là săn bắn, ta thấy người săn còn thiếu không nhiều! Thoán nhi, ngươi cần phải cẩn thận, ngàn vạn lần không được bại bởi tay Hoàng Phủ Nhật! Nếu ngươi không thể thắng được ngôi vị hoàng đế, không riêng gì ngươi, liên quan ngươi mẫu phi ta cùng Thừa tướng đại nhân cũng sẽ bị liên lụy. Ngươi phải biết rằng, tính mạng chu thị bộ tộc ta đã toàn bộ nằm trong tay ngươi!"

"Mẫu phi yên tâm, con biết được lợi hại." Mặt mỉm cười, ôn hòa trả lời.

Mẫu phi, đừng tưởng rằng ta không biết các ngươi trong lòng suy nghĩ cái gì. Nghĩ muốn đem ta biến thành con rối hoàng đế, cũng phải xem ta đồng ý hay không đồng ý mới được. Không vội, chờ đem đám người hoàng hậu cùng Lí thái sư trừng trị, ta sẽ quay đầu lạichậm rãi xử lý các ngươi.

"Ngươi lần này chỉ mang một hộ vệ bên người? Vì cái gì không mang nhiều hơn? Trần Sâm đâu?" Nếu ta có con, tiểu tử ngươi nào có cơ hội tọa vị Hoàng đế! Hừ! Nhìn khuôn mặt này của ngươi, khiến cho ta nghĩ đến tiện nhân kia! Một người đàn bà dâm đãng thế nhưng chiếm lấy Hoàng Thượng sáu năm! Đáng chết!

Hiểu rõ người mẫu phi nuôi này có tính đố kị, chẳng muốn kích động vị phu nhân giờ đã già, quay đầu nhìn chiếc chuông ngoài xe, "Hoàng Thượng có phân phó, để công bằng, thị vệ chỉ cho mang một người tiến vào nơi săn bắn hầu hạ, mà lại không được phép mang cung tiễn. Trần Sâm gần đây thân thể không khoẻ, ta liền bảo hắn tìm một người công phu không tệ thay thế."

Trên danh nghĩa mẫu tử hai người ngoài mặt quan tâm tôn kính lẫn nhau, tâm tư ngầm đấu nhau, ngươi tới ta đi, nói chuyện đều là thật cẩn thận. Song phương đều tạm thời lợi dụng ý niệm trong đầu đối phương, cho nên cũng còn có thể duy trì bình thản ở mặt ngoài.

"Bẩm điện hạ, giờ săn bắn tới rồi. Hoàng Thượng đang gọi các vị hoàng tử tiến đến yết kiến." Đường Trì đứng ở ngoài xe bẩm báo.

"Đã biết. Chuẩn bị ngựa."

Ngày hai mốt thàng mười một, chính ngọ. Hoàng gia săn bắn.

Đường trì lần đầu tiên thấy Phụng Thực hoàng đế bệnh lâu. Thân hình tuy rằng cao lớn, lại bởi vì duyên cớ bệnh lâu, khuôn mặt gầy yếu, thần sắc uể oải. Nhưng trong lúc đó hai mắt khép mở, chưa gặp hỗn truân. (hỗn loạn)

Hắn, thay đổi thật nhiều...

Hoàng đế trong ấn tượng cao lớn uy mãnh tâm địa lãnh huyết hiện giờ bất quá cũng chỉ là lão nhân gần đất xa trời, hắn hẳn là còn chưa tròn năm mươi? Dù là dạng đàn ông thật khỏe cũng sợ nhất bệnh đến a!

Phụng Thực đế ở trong xa giá,nhóm bên trái chính là trọng thần đem cùng, còn lại phía bên phải là hoàng tộc nhất phái nhân mã.

Bốn hoàng tử nghe gọi đi vào giữa sân.

"Nhi thần bái kiến phụ hoàng." Bốn người con cùng yết kiến.

Cố hết sức phất tay, Hà công công thấy thế, vội vàng xướng nói: "Miễn lễ ——! Bình thân ——!"

"Tuyên..." Phụng thực Đế hữu khí vô lực phun ra một chữ.

"Tuân mệnh" Hà công công từ trong tay áo lấy ra hoàng quyển, mở ra, tuyên bố quy tắc trận đấu săn bắn.

Thời gian trận đấu là hai canh giờ. Mỗi vị hoàng tử chỉ mang một tùy thị. Có thể nửa đường rời khỏi. Săn bắn được nhiều là người thắng. Phương pháp săn bắn bất luận. (gì cũng được)

Quy tắc trận đấu đơn giản sáng tỏ, trừ bốn vị hoàng tử cùng săn bắn ra, phàm là đại tướng trên nhị phẩm đều được tham gia. Còn lại người có hứng thú cũng được tham gia tỷ thí, người thắng tự nhiên có phần thưởng.

"Các ngươi đều vào sân chơi đùa..., để trẫm xem các ngươi có thể săn chút gì, ha hả..., không cho phép có người lén trợ giúp hoàng tử, nếu như phát hiện người... lập tức trảm. Được rồi, các ngươi đều đi chơi đi!" Phụng Thực đế cười phất tay, chờ đợi náo nhiệt bắt đầu.

Bốn vị hoàng tử cùng tùy thị lên ngựa, tứ hoàng tử mới mười một tuổi ngồi lên một tiểu mã, tựa vào bên người tam ca mười sáu tuổi cùng mẹ.

Lễ quan vào sân, giơ hoàng kì trong tay lên, mạnh mẽ phất xuống.

Nhân rống mã tê, hai con ngựa lao ra dẫn đầu, theo sau chính là thị vệ của bọn họ. Tam hoàng tử giục ngựa phía trước, chờ đợi tứ hoàng tử kéo cương ngựa, chờ khi hai người xuất phát, đã không thấy bóng dáng đại, nhị hoàng tử.

Mà chúng thần cũng không đem tam, tứ hoàng tử xếp vào nhóm cạnh tranh, thấy bọn họ chậm, cũng không để tâm. Chờ bốn vị hoàng tử toàn bộ xuất phát xong, nhân tài còn lại tham gia săn bắn giục ngựa xâm nhập khu vực săn bắn.

Nhất thời, cả khu săn bắn tiếng người sôi động, vó ngựa như sấm minh, khói vàng cuồn cuộn, từ xa nhìn tới căn bản là phân không rõ ai cùng ai, náo nhiệt cực kỳ. Nhìn thấy cảnh tượng này, trên mặt Phụng Thực đế lộ ra một tia tinh thần.

Gắt gao đi theo phía sau Thoán, đồng thời hướng đi chú ý chung quanh. Bọn thị vệ này nói là trợ giúp hoàng tử săn bắn, kỳ thật chủ yếu là bảo vệ. Người ngựa hỗn tạp như thế, cũng là thời cơ ám sát tốt nhất.

Nhìn thấy thân ảnh mạnh mẽ trên lưng ngựa phía trước, Đường Trì trong lòng kiêu ngạo nói không nên lời. Xem! Đây là đệ đệ của ta! Thân như giao long khí thế như cầu vồng, tuy có diễm lệ chi mạo, cũng không thiếu hào khí đại trượng phu, không luận văn võ, cũng tài trí hơn người! Thử hỏi trong thiên hạ có ai xứng làm hoàng đế hơn hắn?!

Bốn phía binh sĩ đem động vật thả vào giữa sân săn bắn, Hoàng Phủ Thoán ngồi trên lưng ngựa, nhắm mục tiêu, bắt đầu săn. Bên kia, đại hoàng tử Hoàng Phủ Nhật cũng không cam yếu thế, từng bước giảo nhanh.

"Đường Trì! Ngươi đi bên trái! Đem toàn bộ sở săn tẩu thú nhặt lên! Theo sát sau ta!"

"Vâng!"

Chương 4

So với đại hoàng tử và nhị hoàng tử, Tiểu Tứ hoàng tử Hoàng Phủ Nguyên tuy nói là tới tham gia cuộc săn bắn không bằng nói là đến góp vui. Cưỡi Tiểu Mã chạy loạn, thấy cáo đuổi cáo, thấy thỏ theo thỏ. Hết trò để làm lại cầm tiểu cung bắn vào mông ngựa của đại hoàng tử, chơi vui chết đi được.

Tam hoàng tử Hoàng Phủ Dũ cũng không để tâm đến ngôi vị hoàng đế, đối kết quả săn bắn cũng không coi trọng. Trong cuộc săn bắn lần này điều hắn quan tâm nhất chính là bảo bối Tứ đệ do đó luôn cưỡi ngựa theo sát tứ hoàng tử. Thấy tứ đệ bắn trộm tên vào mông ngựa của đại hoàng tử, hắn nghĩ thầm rằng dù sao cũng bắn không đến, nên cũng không ngăn cản mặc hắn đi chơi đùa giỡn (anh công này chìu pé thụ ghê)

Ngược lại hoàn toàn với tam, tứ hoàng tử, đại hoàng tử cùng nhị hoàng tử lại cạnh tranh vô cùng gay gắt. Hiện tại trên ngựa của hai người đều mang không ít con mồi săn được, thoạt nhìn không thể phân biệt được ai hơn ai.

Còn nửa canh giờ nữa cuộc đi săn kết thúc, đột nhiên Hoàng Phủ Thoán lại nhắm vào một con bạch điêu trưởng thành. Muốn dùng con bạch điêu hiếm thấy này làm con mồi cuối cùng kết thúc cuộc săn (anh thich chơi trội a)

Bạch điêu thân hình linh hoạt, giống như biết có ngườisăn nó, đông lủi tây trốn, lẩn vào trong bụi cỏ khô bên triền núi, khiến cho Hoàng Phủ Thoán ở phía sau vây bắt nó vô cùng khó khăn. Thời gian rất nhanh trôi qua, Thoán tuy thấy vậy nhưng vẫn quyết không từ bỏ con bạch điêu.

Không nghĩ tới trường hợp được nhìn thấy bộ dáng trẻ con này của Thoán Thoán, Đường Trì mỉm cười.

Thoán trong lòng vui mừng vì thấy tuyết rơi không nhiều, nếu không bạch điêu chui vào trong tuyết, chỉ cần nó bất động là khó có thể nhận ra. Đối người bên cạnh vẫy tay, ý muốn bảo Đường Trì lại gần.

"Điện hạ." Đường Trì đưa ngựa tới gần.

"Hừ, nhẹ giọng thôi. Ngươi có thấy con bạch điêu kia không? Ta muốn bắt sống nó! Ngươi đi vào bên trong bụi cỏ dọa nó, bắt nó bay đến lùm cây bên kia. Nó một khi tiến vào lùm cây liền không thể tự do hoạt động, hơn nữa với tính tình của nó, chỉ cần ta bắt được thân ảnh nó khẳng định nó chạy không xong!"Thán Thoán nhỏ giọng phân phó.

"Vâng, thuộc hạ hiểu." Đường Trì cười, dựa theo phân phó tới gần bạch điêu đuổi nó đi ra.

 Hoàng Phủ Thoán đã lên trên sườn núi đợi sẵn để bắt bạch điêu, từ dưới mặt đất có thể thấy rõ thân ảnh của hắn trên lưng ngựa.

Đường Trì suy nghĩ một chút, từ cái túi bên người lấy ra một cái tiểu bình sứ, đổ ra một chút bột phấn màu đen bỏ trong lòng bàn tay, sau đó đem hoà vào nước rồi đổ hỗn hợp đó lên bụi cỏ bên cạnh mình.

 Bạch điêu kia lúc trước còn ở bụi cỏ không chịu bay lên sườn núi,khi Đường Trì ở trên lá cây đồ dược xong bị đuổi dần đến bụi cây bên triền núi. Đột nhiên, Đường Trì dừng ngựa lại, quay đầu nhìn xung quanh. Nhiều năm sống trong núi đã luyện cho hắn một trực giác nhạy bén, hắn cảm thấy trong không khí có một tia bất ổn...

Thoán Thoán lần này nhìn rõ được bóng dáng bạch điêu, rút ra một mũi tên trên đầu có quấn vải, lắp vào cung tên rồi chậm rãi di chuyển hướng cung theo thân ảnh di chuyển của con vật. Bạch điêu đúng như Thoán mong muốn đã trốn ở đỉnh của lùm cây. Cung tên được nâng lên nam nhân chăm chú quan sát bóng trắng kia.

Điểm màu trắng dừng lại, mục tiêu xác định. Hảo, chính là hiện tại! Thoán lập tức nhắm vào điểm đó bắn tới! Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh! Ngay khi hắn vừa mới bắn tên ra, đồng thời, một thân ảnh ở ngay phía sau lưng hắn!

Cảm thấy kình phong nhưng không kịp phản ứng, đối phương thật sự quá nhanh! Thoán bị đối phương mạnh mẽ lao tới.

Hai người đang ngã khỏi thân ngựa.

Vừa chạm đất, Nhị hoàng tử đã kịp phản ứng lại xoay người ra chưởng!

"Điện hạ..." Đương thấy rõ đối phương chính là thị vệ của hắn miệng đầy máu tươi, hắn đã biết có chỗ nào không đúng, nhanh chóng hướng chưởng lực ra chỗ khác nhưng căn bản vẫn là không kịp. Đường Trì đã bị một phần chưởng đánh trúng.

"Ngô...!" Đường Trì bị đánh cho thân thể lật sấp, nằm ngã xuống đất.

Ánh mắt Hoàng Phủ Thoán chăm chú nhìn vào lưng hắn. Nơi đó, rõ ràng đang cắm một mũi tên!

Nhị hoàng tử tức thì hiểu được cái gì đã xảy ra. Trong lòng kích động, một phen ôm lấy người đang nằm trên mặt đất, trầm giọng nói: "Đường Trì, mau mở mắt ra! Ta hiện tại giúp ngươi chữa thương, ngươi cố chịu một chút!"

Chậm rãi mở hai tròng mắt, lộ ra một tia mỉm cười, "... Điện hạ, chú ý... Bốn phía. Thuộc hạ... Không có việc gì. Người đi trước đem con mồi trở về...Cẩn thận...Ám toán..."

"Câm miệng! Ta không cho phép ngươi có gì bất trắc, ta lập tức đem ngươi đưa đến chỗ thái y..."

"Điện hạ..., chúc... Ta biết y thuật, biết tự... mình tình huống như... gì, này không tính... trọng thương, ngươi đi trước..." Đường Trì dùng một ngụm nguyên khí cuối cùng buộc không cho chính mình té xỉu."Đã đến... nông nỗi...này, người... không thể thua!... Điện hạ... cầu người..."

Nhìn thấy nam tử thuần hậu tuấn tú trong lòng mình, Hoàng Phủ Thoán trong lòng có chút tư vị không thể nói được. Hắn chẳng qua chỉ là một thị vệ nhỏ nhoi mà thôi, làm gì phải như vậy liều mình! Ta ở trong lòng hắn thật sự đáng giá để hắn làm như thế sao? Trong lòng nghĩ vậy miệng cũng không muốn nói ra: "Ngươi vì cái gì không nói cho ta biết có tên bay đến?"

Cười khổ một chút, Thoán Thoán, ngươi sao biết khi ta thấy mũi tên phóng tới lưng ngươi, tâm tình lo lắng như thế nào! Tên kia bay nhanh như vậy ta chỉ nghĩ bay người đến chắn cho ngươi.Huống hồ lúc đó nếu ta gọi ngươi quay lại khác gì biến ngươi thành tấm bia. Ngươi có thể tránh được mũi thứ nhất nhưng còn mũi thứ hai thì sao?

"Bởi vì... Ta khờ..., điện hạ, đi mau!" Không giải thích nhiều, Đường Trì nhắm hai mắt lại.

Cắn răng một cái, thân là Nhị hoàng tử, Hoàng Phủ Thoán cũng biết hắn hiện tại nếu thua sẽ thế nào. Nếu Đường Trì tinh thông y dược đã nói mình không sao, như vậy sẽ chờ hắn quay lại dẫn Đường Trì đi gặp thái y. Hiện tại đành phải đem hắn tạm thời đặt ở nơi này.

Cẩn thận buông Đường Trì, để hắn nằm nghiêng ở trong bụi cỏ. Cởi áo choàng xuống cho Đường Trì. Hoàng Phủ Thoán đứng lên.

Xa xa tiếng chuông vang lên, hai canh giờ đã qua. Bốn vị hoàng tử cùng các quan tướng thần tử cũng mang theo con mồi trở lại trướng doanh loan giá.

Nhìn thấy Nhị hoàng tử nắm một con ngựa không người cỡi, mặt trên chở đầy con mồi, cũng không thấy thị vệ của hắn, mọi người không khỏi cảm thấy kỳ quái thoáng nhìn nhau.

Đại hoàng tử Hoàng Phủ Nhật thấy hắn xuất hiện ở đây, ngầm dậm chân một cái, trừng mắt nhìn sang bên cạnh. Nam nhân cạnh hắn thấy cái nhìn đó liền cúi gằm đầu xuống.

"Ha hả cho trẫm... nhìn xem các ngươi săn được cái gì?" Phụng Thực đế biểu cảm thực sung sướng.

"Khởi bẩm phụ hoàng, con có một chuyện muốn nhờ." Hoàng Phủ Thoán đi lên phía trước

.

"Nói."

"Thị vệ của nhi thần vì ngăn cản một mũi tên đâm sau lưng con mà bản thân bị trọng thương, khẩn cầu phụ hoàng ban thưởng thái y đi đến Đông Sơn sườn núi trị liệu cho hắn. Nhi thần không muốn mất đi một trung thần như hắn."

Lời nói của nhị hoàng tử làm quần thần xôn xao. Một số người còn thầm bình luận với nhau.

Phụng Thực đế gật gật đầu, cũng dự đoán được sẽ có loại tình huống này phát sinh, có vẻ không sợ hãi cũng không tức giận. So với chúng thần thì bình tĩnh hơn nhiều. Huy phất tay ý bảo công công truyền thái y đi trước.

"Hừ! Cái gì đâm sau lưng! Khu vực săn bắn tên bay loạn vốn là là chuyện bình thường. Bản điện hạ thấy, tên thị vệ kia của ngươi không giỏi giang gì nên trúng phải loạn tiễn thôi!" Đại hoàng tử Hoàng Phủ Nhật mượn cơ hội cười nhạo nói.

Lạnh lùngnhìn thoáng qua đại hoàng huynh của mình, Thoán lạnh nhạt mở miệng, "Nếu tất cả thị vệ của ta đều vụng về được như hắn thì ta cũng rất vui mừng a. Đáng tiếc, bên người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net