Chương 103

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tử Nguyên cảm thấy đầu mình muốn nổ tung rồi, cậu hiện tại chẳng còn biết phải làm gì nữa, vô vọng mất.

"Bình tĩnh đi, về trước rồi nói!" Đình Ảnh nắm lấy cánh tay cậu, kéo đi. Chàng không rõ cậu muốn làm gì ở đây, nhưng theo linh tính thì nơi này chẳng ở lại được lâu, kẻo lại gặp chuyện. Bình thường thì nó là chuyện tốt vì cuộc đời sẽ đỡ buồn chán hơn nhưng hiện tại thì quá nguy hiểm.


Đình Ảnh đẩy cậu vào ghế phụ lái và nhanh chóng giúp cậu thắt dây an toàn rồi thẳng chân đạp ga phóng nhanh khỏi khu vực. Ngay khi bóng xe vừa khuất, một nam nhân mang đồng phục cùng trường với Tử Nguyên, cầm điện thoại với nụ cười không rõ cảm xúc.

"Cậu thấy rõ chứ?" Anh ta nói.

"Rõ!" Giọng nói ngot ngào, thánh thót vang lên, người con gái ngồi trên ghế đối diện bàn học nhìn đoạn video cười nhạt. Thật là... tưởng tao không biết chúng mày mưu mô sao? Còn có người giúp, hay rồi đây!

Bên kia, cảm giác bất an của cậu càng ngày càng tăng, đến nỗi nó làm cậu run lên vì sợ.
"Đã bảo bình tĩnh đi!" Chàng vừa bẻ tay lái vừa khó chịu thốt nên lời, giọng điệu chẳng tốt đẹp gì.

" Lưu Minh!" Cậu lắp bắp nói ra cái tên.
"Cô ta? Tất cả những gì em làm lại là vì cô ta sao? Tôi cứ tưởng chuyện gì quan trọng lắm!" Đình Ảnh nổi nóng mất rồi, suốt nhiều năm luôn giữ điệu bộ bỡn cợt, cuối cùng cũng lộ ra tính người rồi!

 
Không thể trách chàng, nghe người mình thương mở miệng nói tên một người khác chẳng phải cái gì dễ chịu, lại càng tức giận vì tất cả những thứ mình làm bị bỏ qua triệt để.

"Chị ấy không thể chết!" Tử Nguyên chậm rãi ngẩng đầu, âm điệu run rẩy nhưng khuôn mặt lại mất hồn.

"Cô ta sẽ không chết! Giờ thì trở lại với hiện thực đi, đây không phải thời gian để em thất thần ngồi đó!" Chàng liếc nhìn một cái liền biết ngay cảm nhận của mình bị bác bỏ, người kia chẳng còn bình tĩnh và hiện tại chẳng phải giờ để nổi điên. Dù chàng rất muốn lập tức dừng xe, đè người kia ra mà hành hạ, lúc này không được.

"Anh chắc chứ?" Tử Nguyên nhìn sang chàng với loại ánh mắt đầy hi vọng, hoàn toàn dựa vào, tin tưởng bất chấp lời chàng sắp nói tiếp.


"Khá chắc, cuộc chơi này còn phải tiếp tục! Rõ ràng người bị nhắm tới đâu phải là cô nàng kia!" Đình Ảnh cười lạnh, những con người cùng chí hướng đâu phải lúc nào cũng cùng phía với nhau? Muốn chơi ư? Chơi thôi!

"Ừm! Tôi tin anh" Cậu nhìn xuống đất gật đầu nhẹ, cảm giác có người đồng hành vẫn tốt hơn rất nhiều với đối mặt một mình.

 
Cậu cười nhẹ, đâu biết mình vừa cho anh chàng bên cạnh một cú sốc mạnh như nào. Đình Ảnh thật sự không rõ cảm giác hào hứng bất chợt này sao lại mãnh liệt đến thế, đến nỗi tay cầm bánh lái của chàng run rẩy.


Nói một câu nói quá mức vô ý, cho thấy Tử Nguyên thật lòng chứ chả dối trá chi, nghĩa là cậu đã bắt đầu có lòng tinh nơi chàng...giống một chỗ dựa vậy! Đúng là càng nghĩ lại càng phấn khích!


Lúc này chuông điện thoại vang lên, làm không khí bên trong xe bớt phần lắng động khi hai con người tâm tư ngồi cạnh nhau. Đình Ảnh bắt máy, chàng không cần nhìn tên cũng biết người nào gọi.

"Ừm?" Chàng mở lời.


[Đình Ảnh! Tử Nguyên đâu rồi?] Nam Bình bên kia máy cũng có thể lộ rõ giận dữ. Y lục tung cả bệnh viện cũng chả thấy bóng dáng người mình yêu đâu, nhưng cậu lại bị thương nên y đã tin chắc rằng Tử Nguyên không đi xa. Tìm kiếm cả ngày mới nhớ ra sáng nay rõ là chàng ở bên cạnh cậu trước khi biến mất, lập tức quy cho Đình Ảnh tội danh bắt người của y đi.

"Bên cạnh tôi!" Chàng ung dung nói, bên miệng nụ cười càng lớn, thật sự nếu đây là cuộc trò chuyện trực tiếp, chẳng ai dám hứa không xảy ra ẩu đã giữa hai nam nhân.


[Đưa máy cho em ấy!] Nam Bình không vui rõ ra, bàn tay siết chặt điện thoại đến nỗi nữ y tá bên cạnh sợ rằng y sẽ thật sự bóp nát điện thoại mình.


"Ok" Chàng cười trừ, giao chiếc điện thoại qua cho cậu, người nảy giờ không ngừng nhìn chằm chằm mình một cách đầy bối rối, có lẽ Tử Nguyên cũng rõ bên kia máy là ai.

"Alô?" Cậu ngập ngừng cất tiếng nói nghe như muỗi kêu.

[Tử Nguyên! Em không sao chứ?] Y nhanh chóng hỏi, mặt kệ điệu bộ sợ sệt của người kia.
"Em không sao!" Cậu đáp lời, mắt nhìn sang người kế bên liền nhận được nụ cười của người nọ.


[Thế thì tốt, em cần về nhanh, anh không muốn vết thương của em trở nặng] Nam Bình khẽ thở phào bên kia điện thoại, sau đó trở về với giọng điệu ôn nhu của mình khuyên bảo cậu.

"Em biết rồi!" Tử Nguyên nói xong liền cúp máy, chậm rãi đưa lại cho chàng cái điện thoại.
"Về chứ?" Đình Ảnh nhận lấy còn chẳng quên hỏi một câu hỏi mà chàng biết rõ sẽ chẳng được trả lời.

Cậu nhìn sang đường là những căn nhà đã cũ kĩ nhưng vẫn tràn đầy sự sống, mệt mỏi thiếp đi.
Chàng ở bên cạnh nhìn khuôn mặt tím tái ướt đẫm cả mồ hôi lẫn nước mắt một cái thoáng qua, chậm rãi mở ra áo khoác ngoài mà phủ lên thân người bé nhỏ.

Ngủ ngon!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net