Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tui mệt quá! Thưởng thức nhé -O-! Tui đi nghỉ đây
________________________________________
Khi Tử Nguyên vừa mở cửa lớp ra, mọi người đang xôn xao bàn tán gì đó nhìn đến cậu vài giây lại nhỏ giọng bàn tán tiếp. Điều này cho cậu thấy rằng thứ họ đang bàn tán về này là trực tiếp hoặc gián tiếp dính đến cậu. Dù sao thì Tử Nguyên không phải là người nhiều lời quan tâm đến cái danh dự thối nát từ lâu. Buồn bực thì có thể chửi lại nhưng bình thường thì việc ấy thật làm tốn nước bọt. Có nguy cơ dẫn đến mất nước mà chết nếu cứ nói chuyện với những con người không não ấy.
" Tử Nguyên" Bianca đang ngồi chiếc ghế kế bên chỗ cậu thường ngồi mà gọi
"..." Cậu gật đầu bước đến chỗ ngồi cuối lớp, gần bên cửa sổ, đặt chiếc cặp xuống, đó là hành động đã được lập lại cả cuộc đời Tử Nguyên và giờ nó vẫn phải được lặp lại. Cậu lục trong cặp tìm cái gì đó thế nhưng sau một hồi dường như không thấy mà hoảng hồn lục tung cái cặp, đem mấy cuốn sách cũ mèm ra mà nhìn trong cặp 
" Anh tìm gì thế, anh họ?" Nàng nhìn hành động lo lắng của anh họ mà cứ tường cái tên khó ưa ăn trộm đồ của cậu
" Em có lấy tiền ăn không?" Tử Nguyên quay sang hỏi một câu tỉnh bơ khiến nàng ngao ngán

" Em không ăn sáng đâu! Anh họ à" Bianca cười cười, chống cằm nhìn khuôn mặt tái mét của người anh 

" Vậy sao bây giờ? Sáng sớm gặp chuyện toàn chẳng lành thế này!" Cậu than thở, ngã người ra sau dựa vào ghế mà vò đầu bứt tóc khiến mái tóc đã chẳng chải chuốt kĩ giờ càng nhìn giống như ổ quạ

" Tử Nguyên! Tóc anh nhìn thật nực cười" Nàng híp mắt cười, nhìn mái tóc xù như siêu sayain của cậu

" Em có lược không? Anh chải lại" Tử Nguyên xòe tay ra mà hỏi, dù sao thì xấu mặ đến thế cũng chả cần phải xấu hơn

" Có nước miếng thôi! Anh lấy vuốt đỡ chứ?" Bianca hài hước, tóc nàng mượt tự nhiên cần gì lược cơ chứ?
" Con gái con đứa nói chuyện dơ như thế ai yêu chứ em? Kém sang thật" Cậu trề môi, buốt lại mái tóc bằng những ngón tay
" Mặc kệ họ! Chịu được thì okê! Không chịu được thì biến!" Nàng mạnh mẽ nói, như đàn ông bất cần coi phụ nữ là cỏ rác ấy

" Nói vậy mốt khỏi có người yêu hả em?" Tử Nguyên sau khi vuốt xong mái tóc với gương mặt đầy đau đớn vì nó rất rối ,liền hỏi.

" Sao anh lại chắc là không có chứ! Em kiếm được một người thì anh thế nào?" Nàng thách thức, môi nhếch sang một bên.

" Tính sao là sao?" Cậu hỏi lại, thật sự với sắc đẹp của nàng thì cậu nghĩ chắc chắn sẽ có lấy người yêu, cơ hội là 99.9999999%
" Nói chứ em có người mà mình thầm thích rồi! Hay còn gọi là crush ấy" Bianca che mặt giả bộ ngượng ngùng nói, còn Tử Nguyên bên cạnh né tránh và nhìn người đối diện kiểu như họ bị trúng tà 

" Gì mà ghê thế? Chuyện kinh dị có thật này! ai đã xuôi tám đời để được cô gái như em yêu thế?" Tử Nguyên làm vẻ sợ hãi mà nhíu mày hỏi

" anh đó..." nàng kéo dài âm cuối 
" Gì c..." 
" Đi chết đi!" Bianca hoàn thành câu nói, khuôn mặt đầy thưởng thức nhìn chân mày Tử Nguyên dãn ra đến giới hạn do bất ngờ xong lại nhăn tịt lại, dường như muốn chạm vào nhau vì câu nói đùa của nàng

" Quào! Làm tôi đứng tim chết. Chuyện kinh dị có thật đúng là dựng hết da gà, xem này" Nói xong cậu kéo tay áo lên vuốt vuốt đùa

" Thôi được rồi! Đừng giỡn nữa. Còn chuyện ăn tính sao đây?" nàng lần đầu tiên trở thành người nghiêm túc trong cuộc trò chuyện này

" Anh cũng không biết nữa! Chắc phải nhịn đói đến chiều mất" Cậu thở dài thường thượt
"Để em gọi điện cho dì mang tiên đến!" Bianca nhìn Tử Nguyên như thế cũng tỏ lòng thương mà nói
" Được đó! Được đó" Cậu tràn đầy hy vọng nhìn nàng thế nhưng ...
" ơ... Đâu rồi?" Nàng sờ sờ túi xong lại thấy rỗng liền lục lục những chiếc túi còn lại 
"... Để quên rồi!" Bianca nói, như chém nốt một nhát cuối vào niềm tin của cậu

" Chết tiệt" Tử Nguyên cắn răng, tay chóp chặt

" Dù sao thì cũng ổn thôi! Chịu được mà" Nàng chẳng mấy căng thẳng mà nói

" Em chịu được chứ anh sao mà chịu được chứ?" Cậu câm hờn liếc nhìn con người thành thản rung đùi 

" Thì gắng thôi! Anh là con trai mà. Đừng có mà yêu đuối chứ" Bianca khinh bỉ liếc nhìn như Tử Nguyên thật sự là thiểu năng tầm dưới

" Không chịu được! Có gì làm để quên đi cơn đói không?" Tử Nguyên cũng chẳng hề quan tâm cái ánh nhìn ấy mà lật tới lật lui các trang sách tìm cái hay để đọc nhưng chỉ thấy toàn những số liệu nhàm chán đến nỗi nhìn qua một cái là não đau, lưng nhức rã rời không ngồi nỗi
" Ôi trời ơi! Chẳng có gì làm hết!" Tử Nguyên nằm dài lên bàn mà than thở

" Ồ ồ! Chưa chắc đâu" Đột nhiên giọng Bianca đầy thích thú khiến cậu hơi cảm thấy lạ thường 
" Xin chào!" Chất giọng nam tính, đầy thần thái vang lên và kéo theo những tiếng hét như sấm rầm vang của các cô gái trong lớp
" Chết tiệt thật!" Tử Nguyên lầm bầm, không ngẩn mặt lên, phải trốn. TRỐN!
" Vâng vâng! Cảm ơn các em đã yêu thích tôi như vậy nhưng hét lớn như vậy đau họng thì sao có tôi có thể nghe thấy những tiếng nói ngọt ngào ấy" Thính đâu mà bay lung tung, thính này thật sự là rất mạnh. Khiến trông phút chốc mọi thứ im bặt! Chỉ còn chiếc giày da có gót nện lên mặt đất tạo ra các âm thanh cốc cốc như nện thẳng vào tâm trí cậu vì nó đang hướng gần đến ngay trước cậu, mặt Tử Nguyên và mặt bàn bây giờ như thể thống nhất. Cậu không hề muốn rời nó chút nào
" Sáng sớm còn buồn ngủ à? Mặt bàn không êm đâu, mượn vai tôi ngủ êm hơn đó" Lại là một cục thính bị chảng đang đợi chờ. Tử Nguyên có thể tưởng tượng khuôn mặt cười đầy thỏa mãn cùng thích thú của chàng

" Anh muốn gì? Vu Đình Ảnh? " Cậu nói, mặt hơi ngước lên xíu khỏi mặt bàn thế nhưng lại chẳng cho ai thấy mặt
" Muốn nhìn thấy mặt cậu!" Đình Ảnh cười tươi khiến bao trái tim xung quanh đập thình thịch! Nếu phải tả chàng thì cậu sẽ nói là một gã phiền phức và thích dụ dỗ con gái nhà lành! Thế nhưng các cô gái sẽ thấy khác hoàn toàn. Nói thật thì chàng rất đẹp, đẹp một cách mông lung, đẹp như chàng hoàng tử trong những câu chuyện cổ tích mà khi còn bé từng nghe với mái tóc vàng đậm dài thước tha bồng bềnh, đôi mắt xanh như cả bầu trời đều đổ cả về nơi đó, mũi cao, lông mày liễu. Chỉ mới hôm qua nhìn rõ mặt đã gây cho Tử Nguyên một cái sẽ mãi nhớ không quên được.
" Anh đi dùm tôi!" Tử Nguyên không thèm đùa với tên chết tiệt này, tốn nước miếng mà có nguy cơ bị mấy chị gái bức hết tóc lên chùa tu luôn.
" Thế em có phiền không ăn sáng cùng tôi vào giờ nghỉ?" Nói xong câu này, Tử Nguyên liền ngước mặt lên, nuốt nuốt nước miếng thế nhưng lại không biết nói sao cho phải
" Xin lỗi nhưng tôi có hẹn rồi?" Cậu nhớ lại khuôn mặt hăm dọa của Đình Diễm mà đau thương từ chối lời mời.
" Thế à? Vậy thì mai nhé! Được chứ? Mai hãy cùng tôi ăn sáng nhé! Cậu hứa rồi đấy chàng ngự lâm của tôi" Chàng ta vừa đi vừa nói, xong đến cửa còn ngoái lại hôn gió cho cậu một cái, làm Tử Nguyên da gà da vịt đều bắt đầu sởn lên hết.
" Dạo này bội thu nhỉ anh trai. Ha ha" Em họ không nữ tính vỗ vai Tử Nguyên bồm bộp, còn xung quanh các cô gái đang cực kỳ khó hiểu khi Đình Ảnh lại mời kẻ như cậu ăn trưa với người thần thái như anh. Còn phong cho cậu cái chức danh " Ngự lâm" chó chết. Từ đó mà các cô gái trong lớp cho rằng Tử Nguyên rất thân thiết với chàng và bắt đầu lợi dụng cậu để có được lần hẹn trước với con người "bậc trên" ấy. 

" Lạy chúa hãy cho con biết con đã làm gì sai ư?" Cậu uể oải,nằm trên bàn một hồi mà thật sự thiếp đi. Để các vấn đề cho Bianca bảo kê. 

Tôi mệt mỏi! Có lẽ tôi thật sự cần một bờ vai nào đó nâng đỡ
__________________________
 
Khi bạn lộ phẩm chất thụ lòi trong phút chốc



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net