Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tử Nguyên mặc nhanh chiếc quần jean dài đen, cùng chiếc áo màu trắng. Cậu đi nhanh mở cửa nhìn ba người ở ngoài đang đứng như pho tượng chờ đợi.
" Vào Đi!" Cậu né qua một bên để cả bọn họ vào! Ba người đó đi đến giường Tử Nguyên xong nặng nề ngồi xuống.
"..." Những phút giây câm lặng. 

"Hôm nay bọn họ sẽ ngủ ở phòng anh!" Bianca chỉ tay vào nam chính thần thánh mà biểu cảm rất không cảm xúc nói.

"... Nhà mình không có phòng cho khách sao?" Tử Nguyên không đồng ý để hai tên này gần cậu như thế! Ai đó thiến mất giống đó người ơi!

"Có nhưng mà chưa dọn dẹp do anh dẫn "bạn" về một cách quá bất ngờ đi" Nàng khoanh tay khẽ liếc qua chỗ hai chàng trai.

Bên này ầm ỉ cãi nhau thì bên kia đạn lặng im bay vèo. Hai kẻ đàn ông không ngừng quăng thuốc nổ bằng ánh mắt. Nam Bình có vẻ rất nghiêm túc, trong khi kéo trên miệng Đình Diễm là nụ cười ma mảnh. Nó vẫn đẹp nhưng lại rất khó nhìn! 
 

" Em không biết anh muốn làm gì? Nhưng hai người họ sẽ ngủ tại căn phòng này. Đó là quyết định cuối cùng" Bianca đứng bật dậy chỉ thẳng tay vào nơi chiến tranh tóe lửa
" Em muốn anh sống sao đây?" Cậu vò đầu, mái tóc xù lên thành một cục trên đầu. Nhìn rất muốn bứt đi cho nhanh!
" Bình thường cùng hai người đàn ông của anh" Nàng trề môi.

" C..c..cái gì là "đàn ông của anh"? Cái gì?" Tử Nguyên vốn không uống nước, vẫn muốn phun tào! Từ ngữ thiện tai một chút không mất gì đâu! 
" Không của anh chứ của em chắc! Em ứ cần ok?" Bianca nói xong bước lướt qua người Tử Nguyên như một vị thần mà đóng cửa lại. Điều này khiến hai nam chính ngưng "tình tứ" quay ra nhìn cậu CHẰM CHẰM. 

" Nhìn cái gì?" Cậu nghiến răng

" Em có đồ không?" Y hỏi nhìn lại bộ áo còn trắng tinh của mình. Má nó! Đồ có dơ gì đâu mà hỏi? Làm gì? 

" Có nhưng không có size hai anh đâu! Ăn cái gì mà to tướng thấy sợ" Tử Nguyên nói, trong giọng có tí ghen tị rất dễ phát hiện.
" Ốm yếu thì tốt lắm à? Còn làm ra vẻ." Đình Diễm nhếch mép.

" Anh đừng có gây sự với tôi" Cậu khó chịu ngước mặt cao hết mức có thể cùng chân nhón lên khiến cao lên một tẹo nhưng không khỏi làm hai chàng trai kia phì cười. Thật sự là có cần dễ thương vậy không? 

" Ừ ừ! Không gây sự thì không gây sự. Nhón nhón lát té sấp mặt bây giờ" Nói xong anh rất 'nhẹ nhàng' ấn Tử Nguyên về với chiều cao đích thực, còn rất vui vẻ xoa xoa mái tóc vốn đã được làm xù trước của cậu. Giờ cái đầu Tử Nguyên một cục bùi nhùi! Mới tắm gội xong cơ mà, cái đệt?

" Không sao! Để anh gọi người đem tới!" Nam Bình lấy điện thoại bấm bấm số. 

" Hola!" Vì y mở la ngoài nên tiếng chào vọng lớn ra. 
" Đưa đến <địa chỉ nhà cậu> bộ 51 nha! Nhanh lên." Hai chữ cuối rất nghiêm khắc, xong rụp cái tắt máy. 
" Tưởng cậu có người tôi không có người hả?" Nói xong cũng móc điện thoại ra gọi người. Tử Nguyên không hiểu. Có nhờ người đem đồ thay cũng ganh đua được? Có phải thật là mấy thằng cha này không sao chứ? Nghi ngờ lắm nha!

" Mày còn giữ đồ tao chứ?" Mới vào đã giở giọng

" Vâng thưa đại ca! Anh cần đưa đến đâu" Rồi sau đó cũng đưa địa chỉ nhà cậu cho tên nào đó! Có khi nào mai mốt truy sát cậu sẽ dùng đến thông tin này không? Ghê quá! Có khi nên chuyển nhà. 

"..." Sau cuộc gọi căn phòng chìm trong im lặng cùng mùi thuốc nổ! Hai nam nhân kẻ đứng cực kì banh càng, kẻ ngồi rất fancy. Cứ trao nhau ánh mắt 'tình tứ' không dứt. Nhìn kiểu nếu cậu không ở đây sẽ như chó mèo bay vào cắn nhau! À không... không phải kiểu như mà thật sự rất may vì cái bản mặt Tử Nguyên vẫn trừng trừng nên mới không có phim kiếm hiệp xem đó! Nhưng ai kia lại nghĩ rất khác, rất RẤT KHÁC.

"Giờ thì định làm gì đây?" Cậu ảo não nói.

" Anh họ! Có người tìm trai của anh kìa" Cái giọng xang xảng của Bianca từ dưới nhà vẫn rất to rõ vọng từ dưới phòng khách

" Người của hai người đến rồi kìa!" Tử Nguyên nhìn hai thẳng cha quá đổi tự nhiên trong nhà mình mà nói.

" Cậu xuống trước đi!" Đình Diễm nói. Ánh mắt vẫn không rời y! Thực sự thì Tử Nguyên hơi ghen tị đó. Nhìn nhau ngọt ngào như vậy thật sự là sẽ chuyển thể thành đam mỹ đúng không! Đột nhiên cậu rất nghi ngờ mình xuyên vào đồng nhân của một con hủ nào đó, có thời gian đi sửa một xô cẩu huyết của chính truyện thành một bờ boyloves! Mong là không phải vậy. 

" Được rồi..." Tử Nguyên quay lưng đi ra khỏi phòng. Nếu có ai hỏi làm sao kẻ như cậu lại biết về đam mỹ! À thì cũng là do chị đại Ngô Anh giới thiệu chứ còn gì nữa? Chế này ăn tạp thật sự!

" Gì thế?" Cậu đến bên cạnh nàng đang đứng chắn cửa! 

" Đại ca tao đâu?/ Cậu chủ đâu?" Hai kẻ bên ngoài cùng mở lời, vừa dứt hai tên to con kia đã đứng ngay sau lưng hai anh em. Hai nam thần rất không vô tình và cố ý mỗi người một tay đặt lên vai Tử Nguyên. Xòe tay năm ngón đợi người ngoài cửa đưa thứ mình cần!

" Của anh/cậu đây ạ!" Đưa xong liền quay lưng nhanh chóng rời đi

" Ừ thì... các anh lấy được đồ rồi..."
" Ừ" Vô tư-ing
" Bỏ tay ra! Nặng vai chết đi được" Cậu hất tay của hai chàng trai ra.

" Rõ ràng là cố ý muốn làm tôi không tăng trưởng chiều cao được mà!" Tử Nguyên buộc tội.

" Bingo! Đúng rồi đó" Anh cười đểu, lấy lòng bàn tay chạm nhẹ vào trán cậu

" Xin lỗi anh không cố ý" Ngược với anh, y rất hối lỗi

" ... Các cháu đi tắm thay đồ xong xuống đây ăn chung bữa nhé" Minh Nguyệt đã trở lại hiền dịu như xưa! Bà nghĩ như vậy chả sao! Vì con bà giờ chẳng bận tâm đến thanh niên kia, thứ hai là vì cậu ta (Đây là nói Diễm huynh) cũng không có vẻ muốn bắt nạt con bà nữa.

" Vâng!" Nam Bình lễ phép, trong khi đó anh chỉ nhẹ gật đầu. 

Xong cả hai thanh niên đi lên cùng bác quản gia, để đến hai phòng tắm riêng biệt dĩ nhiên        

Nhật ký! Chủ Nhân của mày rất buồn ngủ!

---------------------------------------------------------------------- 
ahjhj! Ngủ là lãnh đủ nhé :))) Đùa thui! Tui cũng mệt lém

Dìm hàng kẻ ít xuất hiện nhất: Vu Đình Ảnh! 

Rất hoàng tử! Rất đập troai, khoai to đủ kiểu đồn đại. Nhưng vì một người mà phục tùng thay đổi! Vui buồn vì người! Nói chung cũng rất dại vk. Thương vợ lắm! Hôn trộm hoài nếu mà phát hiện thì rồi bị đấm hư vẻ tráng kiệt chứ sao? 


Chúc chế kìm hãm đừng hấp con nó! Nhỏ tuổi ngây dại lắm! Huhu 
Tử Nguyên: Cái *beep* gì? 

Đọc vui! Kéo Ảnh huynh chạy trước! Thích bình chọn (vote) giùm nhá! 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net