Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện tại, Tử Nguyên đang đối mặt với thiên thần sa ngã- Vu Đình Ảnh. Chàng ta nhìn Tử Nguyên từ trên xuống, hai tay đặt lên tường không cho đến một đường thoát. Bóng chàng đổ lên cậu, khiến Tử Nguyên dưới Đình Ảnh như con thú nhỏ sắp bị ăn thịt mà sợ hãi, nét mặt sợ hãi kia của cậu càng khiến Đình Ảnh thích thú, một cái liếm môi nhe ra hàm răng trắng của mình. 
" Anh...Anh..." Cậu hoàn toàn không biết làm sao để mà thoát khỏi tình huống đáng sợ này, xui xẻo như vậy sao? Vì cái gì anh ta không đi học vậy?  
" Sao nào? Nói lớn lên! Tôi không nghe được" Nói chàng sát lại, khoảng cách giữa hai người giờ là mũi chạm mũi và mắt đối mắt, khiến cảm giác khó thở áp bức tăng gấp đôi. 

" Anh...Anh bị điên à! Tránh ra" Tử Nguyên dùng tay đẩy trước lòng ngực của Đình Ảnh, cố tạo khoảng cách cơ mà việc đó làm cậu nhìn thảm hại hơn cả vì sức lực làm sao đủ để đẩy người cao lớn ra? Vì thế bộ dạng cậu giống như ngượng ngùng đặt tay lên ngực người yêu làm giá! Có vẻ như Đình Ảnh cũng nhận ra việc này vì chàng ta cười càng xấu xa, nghiêng đầu một chút. Tử Nguyên thấy mặt chàng ngày càng phóng đại trước mặt, môi dường như tiến đến gần hơn môi cậu. Không! Không! KHÔNG, CẢM ƠN!
" Anh đang làm cái quái? Biến!" Tử Nguyên tức giận nghiêng đầu không còn cách chống cự. Tay cậu run rẩy cố hết sức bình sinh đẩy chàng nhưng vô ích! Đình Ảnh nhẹ nhàng tiến gần hơn đến cậu, rồi sau đó trao cho Tử Nguyên một nụ hôn nhẹ nhàng qua bờ môi. Vui vẻ nhìn vật bé nhỏ, sợ hãi không khuất phục nhắm mắt, răng cắn chặt kia! Chàng thích thú dùng tay, ép buộc miệng cậu mở ra đón chiếc lưỡi ranh ma của Đình Ảnh vào. 

Tử Nguyên khó chịu khi không còn cách phản kháng, không thể đóng chặt miệng khi tay chàng còn đang bóp mạnh lấy xương quai hàm cậu. Cậu dùng dằng khó chịu, nhanh chóng dùng tay đánh thẳng vào bụng của chàng, khiến Đình Ảnh phải giật mình mà lùi lại một bước. Chàng ta ôm bụng, nở nụ cười ma quái khiến Tử Nguyên cảm thấy không an toàn. Cậu nhanh chóng mở cửa chạy nhanh ra khỏi phòng vệ sinh, chạy được khá xa và núp sau một chiếc cột trụ thở hồng hộc ngước nhìn lại về phía nhà vệ sinh kia. Không thấy anh ta! 


Tử Nguyên lấy tay đặt lên trái tim còn đang đập vang như trống của mình, cậu nhìn hôi lâu cuối cùng cũng quay đầu lại. Để rồi đối mặt với khuôn mặt sáng ngời của Đình Ảnh đang đợi chờ bước này của mình. Đậu má, bàn tay vàng lại điêu vãi? Buff cái thể loại thiên biến vạn hóa gì thế hả!!! 

" Em thật thú vị! Sao em lại chạy? Em rốt cục là mèo nhỏ phải không?" Chàng dồn dập nói những câu không nghĩa, khiến Tử Nguyên chỉ có thể sợ hãi lấp ba lấp bấp. 
" Mèo nhỏ, mèo nhỏ ngoan, tôi không hại em! Thế nhưng em phải hẹn hò với tôi hôm nay! Quyết định vậy đi" Rồi Đình Ảnh nắm tay cậu lôi kéo đi. 
" Khoan đã. Anh làm gì thế? Buông! Buông" Cậu quyết liệt chống trả, chân cố trụ lại không để người kia muốn làm gì thì làm. Điều này khiến mọi người xung quanh bắt đầu chú ý đến hai người. 
" Cứu tôi, tên này... tôi không quen hắn." Tử Nguyên khó chịu cầu cứu
Câu nói kia làm chàng khựng lại, tay nắm tay cậu run rẩy. Tử Nguyên nghĩ là anh ta đang rất tức giận nhưng chuyện đó không xảy ra. Đình Ảnh quay lại với đôi mắt rưng rưng, tay run rẩy cầm tay cậu đưa lên trước mặt chàng mà hôn. 
" Xin lỗi em! Vì tôi lúc đó đã không đủ nhanh để bảo vệ em khỏi tai nạn giao thông kia. Giờ đây dù em có hay không nhớ tôi tôi cũng sẽ chờ. Chỉ là em làm ơn...làm ơn đừng rời bỏ tôi" Đôi mắt xanh biển sâu đậm ngấn nước nhìn Tử Nguyên, Đình Ảnh ôm chầm cậu vào lòng. 
" Cái... Cái gì cơ chứ?" Lúc cậu nhận ra đây là kế hoạch ma mảnh của tên kia có lẽ đã muộn màng vì mọi người bắt đầu thì thầm thương cảm, trách giùm số phận của chàng- Một người chung thủy gặp bất hạnh. Đậu xanh rau má, đừng có mà đứng đó xem kịch của chàng ta nữa!

" Chết tiệt!" Tử Nguyên căm ghét, lại dùng tay đẩy đẩy chàng ta ra.
" Đừng làm chuyện ngu ngốc, mèo con không thắng được tôi đâu" Hơi thở nóng bỏng phả vào tai khiến mặt cậu vặn vẹo khó coi. 
" Đồ khốn nạn" cậu bực tức mắng thầm, muốn một lần nữa đạp vào bụng chàng.

" Kẻ khốn nạn của mèo con" Đình Ảnh khẽ cười khiến vành tai của Tử Nguyên nhột hết mức
" Rồi chừng nào anh mới buông tôi ra?" Cậu cảm thấy quần áo hai người ma sát, cộng với nhiệt độ cơ thể nóng đến cùng cực

" Ha" Chàng ta khẩy một cái buông Tử Nguyên khỏi vòng tay "yêu thương" của mình

" Bây giờ anh muốn cái quái gì đây hả?" Cậu khoanh tay, nghiêm chỉnh nói với chàng, cái kiểu tay kia vừa để thể hiện mình nghiêm túc, vừa để bảo vệ bản thân mình.
" Tôi đã nói rồi mèo nhỏ.."
" Cang Tử Nguyên" Cậu ngắc ngang:" Tên tôi là Cang Tử Nguyên" 

" ...Mèo nhỏ hẹn hò thôi" Đình Ảnh nghiêng đầu như không hiểu ý nói của cậu là gì xong lại tiếp tục câu của mình. Chàng cúi xuống, dùng tay vòng qua eo Tử Nguyên rồi dùng một xíu lực nhẹ nhàng đem cậu để lên vai. Nhanh chóng di chuyển đôi chân dài của mình, cái hiện tượng xốc nảy này khiến xung quanh càng dậy thêm bàn tán. Tử Nguyên chỉ biết ngao ngán rủ vai, nhìn mọi người chỉ trỏ vào cậu. 

" Đến nơi rồi!" Lúc chàng dừng chân, bọn họ đang đứng trước một cổng trường quay nổi tiếng... hay ít nhất là Đình Ảnh đứng còn cậu thì nằm trên vai chàng ta. 
Tử Nguyên không thấy được cảnh tượng hãi hùng của nơi kia thế nhưng vẫn đủ để cậu đen mặt.

Lại là cái quái gì đây?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net