Chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã nói là sẽ làm! Iris là người rất tốt luôn :))). Giỡn thôi tại lúc đó ý tưởng dâng trào
_____________________________
Tử Nguyên nhìn đống đồ ăn ngon trước mặt mà lần đầu tiên trong đời không có tâm trạng. Đình Ảnh dường như cũng có cảm nghĩ như cậu hay là đang đợi Tử Nguyên nhấc đũa, chỉ ngồi đó nghiêng đầu nhìn cậu với nụ cười rất ư là sát nhân.

" Anh động đũa trước đi! Anh trả tiền mà" Tử Nguyên khó chịu với cái bộ dạng ghê rợn của Đình Ảnh mà nói.

" Không! Tôi không đói, em cứ ăn" Chàng dựa về sau, tay khoanh trước ngực bộ lười biếng nhìn cậu với đôi mắt hiểm nguy. Như con động vật hoang dã đối với miếng mồi vậy. Tử Nguyên thấy rõ, nhưng cậu biết rằng cậu chưa đủ trình độ để chống trả con người này.

- Không đói lại dẫn tôi đi quán ăn? Điên!- Cái này cậu chỉ có thể nói ra trong đầu thôi, bên ngoài vẫn ngoan ngoãn cầm đũa gắp thức ăn bỏ vào chén mình lẫn chàng. Không phải cậu dịu dàng nết na gì đâu mà là do Kẻ kia là người trả tiền mà mình chỉ có công cuộc là ăn thì rất kì biết không hả?

"..." Đình Ảnh cứ ngồi đó nhìn cái đầu cặm cụi nhai thức ăn trong miệng, chàng ta nhìn lâu đến nỗi cậu có cảm giác đỉnh đầu nóng muốn nhũn ra.

" Em rất khác biệt! Tại sao lại như vậy?" Tiếng nói trầm thấp của Đình Ảnh khiến động tác hối hả gắp đũa của Tử Nguyên dừng hẳn, với cái má phúng phính đầy thức ăn miệng lại vô vị đến lạ. Cậu ngước lên, bên mép miệng còn vướn những mảnh thức ăn. Đôi mắt có phần trong suốt đến lạ khiến tay chàng không chịu được vươn đến phủi đi những thứ tạp dư.

"Sao cơ?" Tử Nguyên lấy một tay che miệng đang ngấu nghiến hỏi lại
" Em thật sự là Tử Nguyên?" Đôi lông mày hơi nhướn của Đình Ảnh lại làm chàng đầy vẻ bí ẩn, khác biệt hoàn toàn với cái vẻ mị hoặc lại đùa bỡn thường ngày.
" Anh lại là muốn nói cái gì?" Cậu nhíu mày, tuy thế vẫn không giấu được kinh hãi mà tái đi gương mặt. 
" Chỉ là, em biết đấy! 'Tử Nguyên' không phải loại người có thể chống lại ai cả, chỉ là động vật nhỏ tội nghiệp. Em vẫn là động vật nhỏ nhưng lại là tạc mao biết xù lông giơ vuốt lên muốn cào cấu. Điều gì đã khiến em thay đổi nhiều như vậy." Đình Ảnh chống cầm nhìn từng chi tiết trên mặt của Tử Nguyên, bình dị, quá ư là bình thường. Thế tại sao mấy tên kia lại nảy hứng với chàng trai này như vậy? Có thứ gì sao?

" Tôi làm gì có? Anh có thể hay không ngưng giả bộ rằng mình hiểu tôi?" Cậu câm ghét nói, cái quái gì cơ? Gặp nhau chưa được 5 lần đã làm như tỏ được tôi vậy?
" Nếu anh còn không hiểu em, thì em nghĩ ai sẽ hiểu em" Đình Ảnh ma mị cười, ánh mắt lại thâm trầm đến lạ.

" Em là một thằng nhóc khốn khổ, chỉ muốn có được tình thương của người mình đơn phương, luôn thầm lặng như vậy. Em không nhớ sao? Rằng bản thân mình đã nhờ sự trợ giúp của tôi?" Chàng cười càng vui vẻ khi thấy nét mặt hết thảy là kinh hãi của Tử Nguyên. 
" Sao? Em quên rồi sao? Hay em thật chẳng phải người đó nữa rồi?" Đình Ảnh đẩy người về phía trước, thân thể cường tráng to lớn áp sát khiến Tử Nguyên bị bức đến mặt đỏ lên.
" Anh nói gì thế? Dĩ nhiên tôi vẫn nhớ!" Cậu cười cười một chút gắng gượng khỏi cho giọng nói run rẩy.
" Thật sao? Thế nó đã diễn ra thế nào? Em đã nói gì?" Chàng đặt tay lên, làm đệm đỡ cho cái hành động nhướn người đến càng ngày càng gần Tử Nguyên.
" Tôi...tôi..." Cậu rối loạn, mắt nhìn về một hướng cố né cái trực tiếp đối mặt với Đình Ảnh
" Hãy giúp tôi, tôi yêu anh ấy rất nhiều, tôi biết anh là bạn thân của anh ấy!" Giọng nói quen thuộc vọng lên, ánh mắt liếc qua bên trái thì thấy Cang Tử Nguyên- Chủ của cơ thể này đang đứng đó như không khí mà mờ nhạt, cứ mờ ảo như vậy.

"Hãy giúp tôi, tôi yêu anh ấy rất nhiều, tôi biết anh là bạn thân của anh ấy!" Cậu lặp lại câu nói.
" Đình Diễm anh ấy thích loại người nào?" Tử Nguyên chủ thể lắc đầu vừa nói, miệng cười như mếu.

"Đình Diễm anh ấy thích loại người nào?" Cậu lại lặp theo câu nói, Đình Ảnh thấy Tử Nguyên như người mất hồn nhìn về một hướng mà nói như phao bài trong giờ kiểm tra miệng vậy, chàng nghiêng đầu nhìn qua. Đâu có gì?

" Anh thấy tôi có cơ hội không?" Nói xong câu này, ảo ảnh như sương mù ban sáng dần dần tan đi.

" Anh thấy tôi có cơ hội không?" Lần này Tử Nguyên quay lại, mắt đối mắt với chàng khiến Đình Ảnh bất ngờ. Chàng ta nghiêng đầu lúc lâu nhìn sâu vào đôi mắt trong suốt của cậu rồi mới trở về chỗ ngồi bắt chéo chân.

" Có, cậu có cơ hội! Một cơ hội nhỏ nhoi để sống sót nhóc con ạ" Đình Ảnh liếc mắt sang Tử Nguyên đang cố gắng lấy lại hơi thở sao cho thoải mái tim đập.

" Đó là gì?" Theo bản năng, cậu hỏi.
" Đó là lấy thân ra mà dụ dỗ" Chàng cười, nụ cười có vẻ thiện chí đến tà đạo.
" C..Cái gì?"
" Vậy là cậu có nhớ chuyện hôm đó ư? Tôi lại cứ nghĩ cậu là người khác gải mạo. Xin lỗi nhé!" Đình Ảnh vỗ tay cái "bốp". Miệng nhoẽn ra nụ cười thường trực, chàng ta trở lại với vẻ lười nhát của mình.

" Thưa ngài, rượu của ngài." Nam nhân bồi bàn trở vào trên tay là chai lớn, hai tay anh ta nâng nó rất nhẹ nhàng và kĩ lưỡng như nâng trứng vậy.
" Cảm ơn anh" Chàng nhận lấy cái chai từ tay của bồi bàn, gật đầu nhẹ ý bảo anh ta nên đi rồi. Nam nhân vừa bước ra khỏi phòng, Đình Ảnh liền mạnh tay giực phăng nút chai. Một tiếng "phốc" vang lên sau đó đưa căn phòng về với sự im lặng. Rồi lại đến cái tiếng rót lanh lánh khi dòng rượu quý chạm đến đáy ly thủy tinh. Mắt chàng cong lên như thưởng thức lấy cái âm thanh tuyệt đẹp này.

" Của em"Chàng đưa chiếc ly đến trước mặt Tử Nguyên rồi lại tiếp tục rót cho mình một ly.
" Tôi thực sự cảm ơn nhưng tôi không thể uống rượu." Cậu nhẹ nhàng cố gắng mà từ chối lời gọi mời.
" Tôi đã nói rồi, em cứ thử. Nếu em không uống thì đừng có hòng rời khỏi đây.Đình Ảnh mỉm cười nhẹ nhàng đặt môi lên thành ly mà uống lấy một ngụm, chàng nuốt xuống chất lỏng trong miệng, ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng vào cậu.

-Chết tiệt! Thôi được, chỉ một ngụm thôi.- Tay Tử Nguyên với tới, thật sự cậu là loại người chưa đụng đến các loại uống có cồn nào cả, nay đối mặt với nó cũng phải có chút tò mò nhất định.
" Khoan" Đình Ảnh khiến động tác đang ngập ngừng của cậu ngừng hẳn, chàng đưa một ly nước đá tầm thường cho Tử Nguyên và ra hiệu cho cậu hãy uống.
" Được rồi" Cậu hơi nhíu nhíu lông mày nâng lên cốc nước lạnh mà uống hết.
" Giờ thì uống rượu" Chàng nói, ngón tay buông thả như có như không chỉ vào ly rượu.
"..." Tử Nguyên ngoan ngoãn, cầm lấy cái ly, nhìn chất lỏng óng ánh cam như màu hoàng hôn tuyệt đẹp, cậu nâng ly lên đến miệng rồi từ từ đưa chất lỏng xinh đẹp đến với lưỡi. Cảm giác mát lạnh vừa rồi của ly nước đá cùng hương vị chồng chất thành tầng tầng lớp chạm đến lưỡi như làm mới lại cả khoan miệng.

" Em cảm thấy thế nào?" Giọng chàng có vẻ bỡn cợt, chắc là do cái khuôn mặt ngây thơ đang bắt đầu đỏ lên sau khi mới uống có một ly Blue label chưa đầy.
" Rất ngon!" Đôi mắt Tử Nguyên đê mê sau khi đặt được ly rượu xuống bàn.
" Thế ư? Uống nữa chứ?" Ảnh khẩy cười nhạt nhìn cái bộ dạng cố làm tỉnh táo chính mình của tiểu tạc mao. Má Tử Nguyên hồng rực lên, cậu nghiên đầu môi mở ra như chào đón người trước mặt vồ lấy ngấu nghiến, rồi cũng chính đôi môi ấy nở thành nụ cười thuần khiết.
" Muốn!" Cậu vơ ngay lấy cái ly vừa đặt xuống đưa đến trước mặt Đình Ảnh chờ chàng rót cho.

" Được thôi" Nhưng chàng ta không chiều theo ý Tử Nguyên, rót cho chính mình lyrượu, lại một lần ngậm rượu ngon trong miệng, bước đến gần cậu. Lợi dụng sự nửa tỉnh nữa mơ của Tử Nguyên, Đình Ảnh cúi người, dùng tay nâng lấy đầu của cậu, đặt môi mình nhẹ nhàng trên môi Tử Nguyên. Miệng cậu hé mở cùng đôi mắt như muốn liêm diêm chìm vào giấc, càng dễ dàng cho hành động chiếm tiện nghi của chàng.Môi chàng mở ra, dòng rượu lạnh kia chảy vào trong miệng Tử Nguyên. Nhiều đến mức trào ra khỏi khóa miệng cậu, Đình Ảnh sau khi đưa cho Tử Nguyên một ngụm rượu đầy sắc dục, lùi lại nhìn thành quả của chính mình. Tiểu tạc mao như sắp ngã đếnnơi, nghiêng sang trái rồi lại bên phải! Đôi mắt như trong suốt nhìn chàng, môihá còn có dòng rượu bên khóe môi. Cho  đến khi không thể chịu được cơn buồn ngủ ập đến, Tử Nguyên nhắm mắt ngã trên bàn một tiếng khá lớn. Đình Ảnh dù thấy tình thế này thật lạ lùng nhưng cũng chỉ đứng ra đó một chút sau đó đến dùng đôi tay mình bế thân hình nhỏ của nam nhân này lên.

Tử Nguyên dường như ghét bị quấy rầy khẽ "ưm" một tiếng như trách cứ, nhưng cũng làm hành động khiến tim chàng khẽ lỡ nhịp đập một chút, đó là càng áp sát ngực Đình Ảnh ấm áp. Đầu dựa vào lồng ngực chàng, Đình Ảnh tự hỏi có hay không cậu ta đã nghe được cái lỡ nhịp của tim mình. Nhưng nhìn khuôn mặt đã như bất tỉnh, Đình Ảnh dẹp đi ý nghĩ, sẵn sàng đem cậu đi khỏi quán xá đông người. Chàng đến một khách sạn gần đó mà mướn phòng, thả người kia nằm trên giường còn mình thì ngồi bên mép, khẽ liếc nhìn người ngủ say gương mặt.

" Mi dài thật, đúng là rất giống nữ nhân!" Chàng cười ma quái một cái, may mà nhỏ bé sinh vật đang ngủ chứ mà thức thấy cái nụ cười này là phải chết khiếp!

Đình Ảnh leo lên người cậu, cúi đầu nhìn con người bị bóng mình che phủ chỉ một chút ánh trăng bên ngoài cửa sổ giúp gương mặt cậu rõ nét càng thêm dụ hoặc.Chàng tặc lưỡi một cái ngã người sang bên cạnh Tử Nguyên mà nằm. Cơ thể nặng trĩu trên giường, nhìn qua bên cạnh là một cái ngủ say không biết trời trăng nhân vật. chỉ khẽ cười cười. Chàng ngồi dậy cởi cái áo T-shirt trắng đơn giản của mình lộ ra đường nét cơ thể tuyệt mĩ khó sánh bằng. Đường cong múi bụng và cơ ngực, xương quai xanh rõ ràng mà mạnh mẽ được trăng tô thêm sắc kích dục.

Tiếc rằng cái cảnh này là không người thấy, nếu mà thật sự người có thấy cũng có thể chỉ là nheo mắt một cái, trong lòng chửi bới thôi! Lại nằm xuống bên cạnh Tử Nguyên, vòng tay lần nữa đem cậu ôm chặt vào lòng. Cảm giác có cái gì đó lấp lấy sự trống rỗng trong lòng đã có từ lâu khiến Đình Ảnh an tâm, mắt chàng cũng bắt đầu nặng trĩu lấy. Chàng nhắm lấy con mắt, che đi con ngươi xanh biếc, mái tóc vàng óng che đi nửa mặt. Đình Ảnh chìm vào giấc ngủ!

Lần đầu tiên sau quá nhiều năm, chàng ngủ ngon!
___________________
Nó chưa hiếp con tôi. :)))) hụt hẫng vl. Nhưng chậm mà chắc nhé anh em!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net