Chương 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứng trước cái công viên này, Tử Nguyên rất ngây người đi! Ước mơ từ nhỏ của cậu là được đi công viên giải trí một lần và cuối cùng cũng được thực hiện trong một cơ thể khác. Nếu nói là sung sướng đến tột cùng là cảm xúc của cậu bây giờ thì bên cạnh Bianca có vẻ khá dửng dưng với vẻ hoành tráng của nơi này. Công viên vì hôm nay là chủ nhật và đa số các nhị vị phụ huynh đều rảnh rỗi nên rất đông khách, những đứa trẻ chạy qua lại cùng với cha mẹ tung tăng như những bé thỏ nhỏ. 

Cái vòng quay lớn cách xa xa, nhẹ nhàng di chuyển hòa vào sự nhộn nhịp. Trò chơi mạo hiểm thì đầy ra đấy khiến công viên không thiếu tiếng hét hứng thú vui vẻ. Cũng rất nhiều nơi có trò chơi nhân gian có thưởng, những con thú bông lủng lẳng nhìn thương gì đâu! 

Thấy anh mình còn đứng đực ra đó, nàng hơi nhíu mày! Cái này là cái gì đây? Sao lại ngạc nhiên quá vậy? Đi đến đây trong một năm hơn 10 lần, thích thì đi thôi. Vậy giờ còn làm bộ mặt sung sướng muốn khóc ra cho ai xem hả, anh họ?

" Đi thôi! Đi thôi" Lôi kéo tâm thần mơ mộng, lôi lôi kéo kéo CỰC LỰC LẮM.
" Anh muốn chơi trò nào trước" Đi qua đi lại, nàng thật chán nha, năm nay chả mấy mới mẻ! 
" Tr...trò nào?" Nhìn qua nhìn lại vừa hoảng vừa thích thú! Giống mấy đứa con nít ghê ấy! 

" Trò kia!" Tử Nguyên chỉ vào nơi có cái cột thật cao, bên dưới chân là một dãy ghế tròn bọc quanh, nhìn vui quá! Trong lòng cậu nở hoa, cười cười như thằng ngốc. Nói thật chứ có nam nhân nào trong 4 tên khủng bố tương lai thấy được cậu lúc này sẽ tận lực chiếm lấy và bảo vệ. Chỉ có đầu gỗ này sẽ không nhận ra mình có cái gì hấp dẫn như vậy! 

" Được rồi! Trò đó." Bianca thấy vẻ mặt đáng yêu này của thằng anh có vẻ hơi ngáo của mình cũng không chịu được, muốn chiều chuộng. 

" Khoan đã, mua vé" Tử Nguyên nhìn quầy vé sau lưng mà nhắc nhở. 

" Năm nào cũng đi bao nhiêu lần, chúng ta là khách V.I.P mà anh không nhớ à?" Nàng mỉm cười càng kéo nhanh cậu còn đang hết sức ngạc nhiên do lời nói của mình. Để Tử Nguyên ngồi lên một trong những chiếc ghế rồi cài khóa an toàn cho cậu thật chắc chắn mới bắt đầu lo việc của mình. Không lâu sau khi hai người định vị chỗ ngồi mình thì vòng xoay hết chỗ. Cái vòng quay khởi động, chậm chậm xoay và đi lên thật cao!

Tử Nguyên nhìn mọi thứ ở dưới thật nhỏ bé quay vòng quay vòng, rồi đột nhiên trọng lực lại tác dụng trở lại, cái vòng thả tự do khiến cậu không khỏi muốn đứng tim la hét không ngừng, chưa kịp nhận ra điều gì thì nó liền ngừng lại. Lại lên lại lên, sợ chết thêm! Một lúc lâu tưởng chừng là vĩnh viễn hò hét, Tử Nguyên ngồi thẩn người trên một cái ghế đá với Bianca xôn xáo chạy từ xa xa với chai nước suối lạnh trong tay. 

" Sao rồi?" Nàng đưa chai nước cho còn người bần thần kia, cậu quay lại mỉm cười gượng nhận lấy mà uống. Uống ừng ực đột nhiên rất muốn ói, cố nuốt xuống được hết nhưng cũng không khỏi phải xin thời gian đi vào nhà vệ sinh. Bước đi chập chững cứ như đứa trẻ tập đi, cảm giác  rất lâu sau đó Tử Nguyên mới đến được cái nơi mà cậu cần đến. Hận nơi nay vì quá lớn đồng thời chạy sộc vào một trong những cái buồng trong, nôn khan vài cái rồi mới thật sự nôn ra hết thức ăn sáng. Sau khi đã xử lí xong nhiệm vụ ghê tởm, Tử Nguyên đi đến bồn nước rửa miệng đồng thời rửa luôn khuôn mặt mỏi mệt. 

"Tử Nguyên" Tiếng nói từ bên cạnh. Cậu lập tức quay sang người kia, sau đó liền hối hận vì hành động này vì nó càng khiến đầu Tử Nguyên thêm đau đớn, mắt muốn hoa cả lên! Sau một hồi định không được người kia là ai, hình ảnh bắt đầu nhập lại tạo ra một Nam Bình đang cười hạnh phúc khi gặp được người mình yêu. 

" Sao anh lại ở đây vậy?" Cậu nheo mắt nhìn người vẫn đang mỉm cười đến ngọt ngào kia. 

" Hôm nay có một cuộc thi thời trang, họ mời anh đến thử tài" Y nói, tay đan lại đằng sau lưng. Thật giống một thiếu nữ mới lớn học yêu! 

" Vậy à? Chừng nào nó diễn ra?" Tử Nguyên không mấy hứng thú với fashion này nọ nhưng nam chính trổ tài thì nhất định phải chứng kiến đi. Dù sao lớn lên y cũng là một nhân vật lớn trong ngành này mà.

" Gần chiều tối , trợ lí của anh còn đang sắp xếp lại mọi thứ và các thí sinh cũng còn chuẩn bị. Có vẻ phải rất lâu mới hoàn thành." Nam Bình nghiêng đầu nhìn cậu hơi hơi nhíu mày như chờ đợi Tử Nguyên mở lời. 

" Giờ còn rất sớm... anh có muốn đi cùng tôi không?" Sau hồi ngẫm nghĩ cậu nói. 

" Dĩ nhiên" Y trả lời, không thèm giấu lấy sự mừng rỡ của mình. 
" Vậy ta nên đi thôi!" Tử Nguyên nắm lấy tay Nam Bình kéo đi, vì sợ nàng Bianca đợi lâu lại cằn nhằn nên bước chân cậu khá nhanh dù vậy so với y là bình thường. 

" Bianca" Thấy dáng đứng không hề duyên dáng đằng xa, cậu kêu lớn tên nàng. Bianca từ xa vẫy vẫy tay, nhưng động tác càng ngày càng chậm đi khi Tử Nguyên đến gần. 

" Sao anh ấy lại ở đây?" Nàng chỉ chỉ Nam Bình đằng sau cậu. 
" Trùng hợp!" Tử Nguyên nói, tay buông ra. 

" Thế ư?" Bianca nghi ngờ nhìn y híp mắt. Khoanh tay trước ngực như kiểu thách thức ai vậy! 

Tử Nguyên thấy hành động này của nàng cũng chẳng biết phải làm sao, không phải con bé này vẫn luôn rất hợp gu với Nam Bình sao? Cậu chỉ biết lắc đầu ngao ngán nhìn con em thất thường cứ nhảy bổ không cho y đến gần mình, chẳng khác gì con cún nhỏ bảo vệ chủ, còn Nam Bình nữa... sao cứ lại thích đi gần Tử Nguyên chi vậy? Giống bé cún cực đại bám chủ! 

Đi với hai người đẹp hai bên khiến mọi kẻ phải trầm trồ, cơ mà cậu chỉ thấy như dắt chó đi dạo là sao? Có ai cứu giúp? 

Đột nhiên đang rất rối loạn trong lòng, Tử Nguyên bị kéo lại. Quay đầu lại là chàng 'hoàng tử' của dân chúng! 

Cái gì vậy? Đừng nói là bu bám tui nữa nha?

-_-_-_-_-_-_-_-_-

Hậu trường nơi công viên giải trí: 

Tử Nguyên : Đừng nói là bu bám tui nữa nha? * Khinh thường đầy mặt* 
Đình Ảnh: Nếu thật sự như vậy thì sao? *Mở vòng tay lớn*
Tử Nguyên: Đừng! Biến đi! * Lùi lại* 

Đình Ảnh: * Ôm chầm lấy* 
Tử Nguyên: Cứu tôi...NAM BÌNH * Với tay* 
Nam Bình: Buông em ấy ra * Xông tới* 
Đình Diễm Thiên Chấn: *Bị bỏ rơi* * Cắn răng nhìn con tác giả* 
Iris: ... *Bước nhanh về phía chân trời xa*   Cảnh trời hôm nay lại  thật đẹp! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net