Chương 84

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tử Nguyên đang đi trên một con đường lạ, cậu nhìn xung quanh toàn là những khung cảnh không quen thuộc thì có chút sợ hãi muốn mở miệng hỏi đường nhưng lại ngại khi thấy toàn là những nam thanh nữ tú đang hẹn hò quanh mình. Khẽ cắn môi dưới, mông đã đau còn phải di chuyển liên tục như này, có là sắt thép cũng chẳng chịu nổi. 

" Nè!" Còn đang loay hoay nhìn trái đến nhìn phải, một âm thanh cất lên khiến Tử Nguyên chú ý. 
" Bên này!" Nam nhân đeo kính râm bước ra khỏi cửa, phong thái đỉnh đạt trong bộ đồ vest khiến hắn càng trở nên u tú gấp bội trong mắt nữ nhân. Tử Nguyên thật sự là bất ngờ khi gặp Thiên Chấn ở đây, chiếc xe đen tuyền ở đằng sau được hắn mở cửa cùng động tác mời vào khiến cậu có phần hơi do dự. Lại định H tôi à? 

" Em nhìn tôi như vậy là sao? Nhanh lên rồi còn đến trường! " Thiên Chấn cũng chẳng ngờ được sẽ gặp một Tử Nguyên đang loay hoay bối rối nhìn như lạc đường trong lúc tới trường, cũng may là hắn không phải là kẻ tuân thủ thời gian của trường lớp nên mới bắt gặp nhân vật thú vị này! 

" Thì anh cứ đi đi! Tôi định về nhà cơ!" Cậu không muốn phiền phức nữa, mỗi lần dính tới mấy nam chính lại là phiền phức như vậy khiến Tử Nguyên muốn ba giò bốn cẳng chạy cách xa các đại nam thần này càng xa càng tốt. 

" Cũng được! Lên đi, tôi chở cậu về!" Thiên Chấn không chút chần chừ mở miệng nói một câu làm Tử Nguyên đang hoang mang phải ấp úng, thật sự là cậu không biết đường, mà người này lại có khả năng đưa cậu về tận nhà... thế nhưng có mức độ nguy hiểm cao như vậy! Sợ rằng chưa đến đó lại bị giở trò. 

" Em có thể nhanh chóng suy tư không? Tôi không thích chờ đợi cho lắm..." Thiên Chấn nhíu mày nhìn người kia ngơ ngẩn đứng đó trong khi đám đông đang dần tụ tập xung quanh hai người, các nữ nhân dường như cũng nhận ra hắn, mặt đã đỏ mắt long lanh nhìn chằm chằm hắn như hổ đói. Đối với những cái nhìn này, Thiên Chấn chẳng thể làm gì ngoài cho đi một nụ cười trừ đầy khinh bỉ, tuy nhiên âm điệu cũng rất từ tính thu hút phái nữ. 

" ..Anh hứa không làm gì tôi đi!" Tuy biết câu nói này rất trẻ con nhưng an toàn thực sự là trên hết, lâu lâu mặt dày một lúc cũng được. 

" Hả?" Thiên Chấn phải nói thật là cái vai nam nhân đỉnh cao của hắn đổ vỡ đến nơi rồi. Con người này vừa nghĩ cái gì về hắn vậy hả? 

" Anh hứa đi!" Tử Nguyên mặt đã đỏ nhưng vẫn rất kiên trì vì cái mông đang đau của mình, nhỏ giọng nhắc nhở. 

" Được rồi... Tôi hứa, giờ thì mau lên xe, thật tốn thời gian" Hắn khó chịu khi cảm thấy cuộc trò chuyện của hai người đang dần bị vây quanh, ồn ào đến mức khiến Thiên Chấn bình thường vẫn giữ bộ dạng cười như không cười nay cũng phải nhăn mặt lại. 

" Anh hứa rồi! Nhớ đó" Tử Nguyên cũng nhanh chóng chạy lên ngồi trong xe, vốn đã không thích đám đông giờ còn làm trung tâm của nó khiến cậu thật sự hít thở muốn không thông đến nơi, ngay khi nghe người kia đồng ý liền thở phào nhẹ nhõm trong lòng. 


" Đương nhiên! Tôi dù sao cũng là một người đàn ông đi đúng với lời nói của mình" Thiên Chấn cười khinh bỉ một cái, đôi mắt nheo lại như dò xét cảm xúc trên mặt của cậu. 

" Tôi chỉ nói vậy thôi! Cứ bình tĩnh đi" Tử Nguyên chịu ánh nhìn tia laze của hắn hồi lâu không chịu được rùng mình, áp sát mình vào chiếc cửa đằng sau, nuốt nước bọt đầy căng thẳng xoa dịu không khí. Hình như sau ngày hôm qua thì tên nam chính nào cũng uống nhầm thuốc thì phải, tên nào cũng hành xử như chính cậu mới là kẻ tội đồ phụ bạc bọn họ. Riêng Thiên Chấn thì đột nhiên tìm lại tiết tháo- tuy có hơi lỗi- của mình và 'vô tình' gặp cậu đang chật vật.... Chắc chắn lại là con mụ tác giả nữa rồi! 

Tử Nguyên đang im lặng hỏi thăm bàn tay vàng một chút trong thâm tâm, tập trung đến nỗi không nhận ra xe đã xuất phát từ bao giờ? Người nam nhân có phần thành thục trước tuổi này rất bình tĩnh nhìn cậu chằm chằm. Trợ lý lái xe nhìn tình trạng bên dưới qua kính chiếu hậu bắt đầu đổ mồ hôi...Nhóc à! Coi chừng nhé! 

Tuy nhiên con mồi nhỏ bên cạnh rất không biết cảnh giác, suy nghĩ bay đầy trên không trung cho đến khi đến nhà của mình, cậu mới bắt đầu tỉnh mộng khi bị Thiên Chấn kéo ra khỏi xe. Đang định thần lại sau cái đợt bị kéo đến muốn rớt não, đã thấy tên kia gõ cửa inh ỏi rồi! Tử Nguyên thật sự không biết phải nói gì trong tình huống này cho đúng, đúng là hắn là ân nhân nhưng cũng bất lịch sự vãi đạn ra. 

" Xin chào?" Lương quản gia dịu nhẹ nói, khuôn mặt già nuôi khẽ nhăn lại khi thấy Tử Nguyên đứng sau nam nhân cũng chẳng lạ mặt gì này. 
" Mời cậu vào! Cậu Thiên Chấn và cũng rất vui vì cậu chủ đã về" Người đàn ông đứng tuổi cung kính bước qua một bên. Tử Nguyên hơi thắc mắc cảm nhận mình lại bị một lực kéo đi, Thiên Chấn rất tự nhiên đi đến ghế sofa mà ngồi gác chân, đồng thời gợi ý cho cậu nên ngồi kế hắn, tuy nhiên Tử Nguyên ngu à? Không, tôi tuyệt đối sẽ ngồi đối diện anh! 

"... Hai cậu muốn uống thứ gì chứ?" Lương quản gia vẫn giữ thái độ lễ nghĩa nói, khác với vẻ hài hòa giờ đây thành thục hơn vạn phần.
" Cho cháu hai tách trà thảo mộc là được" Thiên Chấn vẫn nhìn chằm chằm Tử Nguyên, mở miệng trả lời.
" Vâng thưa cậu!" Ông gật đầu rồi nhanh chóng đi vào bếp, để lại hai người với không khí yên tĩnh khó chịu. 
" Anh quen với ông ấy à?" Tử Nguyên hơi tò mò mở miệng, chính xác hơn là để vơi bớt sự ngượng ngập

" Dĩ nhiên?" Thiên Chấn nhíu mày.
" Làm sao anh quen ông ấy được vậy?" Vẫn cố làm cuộc trò chuyện thú vị hơn nhưng tên kia lại không cho cậu mặt mũi tí nào cả.
" Tôi qua đây cũng chẳng ít lần, quen với chả không" Hắn khinh bỉ nhếch môi.
" Gì? Anh mới qua đây tính tới giờ là hai lần" Tử Nguyên khó chịu phản bác
"..." Nhưng nhận lại chỉ là một ánh mắt phi thường kì lạ của Thiên Chấn
" Em không nhớ sao?" Thiên Chấn nhíu mày, khuôn mặt biểu tình chuẩn kinh ngạc.
" Nhớ gì?" Tử Nguyên vẫn rất ngây thơ- hay dùng đúng từ ngu xi- uống một ngụm trà chờ đợi người kia nói tiếp .

" Chúng ta là 'thanh mai trúc mã' thơ ấu"  Hắn nhếch môi, biểu tình thập phần thích thú.
" Phụt" Cái gì? Xin lỗi hình như tai cậu bị lãng tạm thời khi uống nước thì phải... Ơ kìa?

" Phản ứng lớn như vậy đích thực là không nhớ rồi!" Thiên Chấn cười trừ, đúng là nãy giờ đổi 3 kiểu cười hoài. 

Nhưng mà cốt truyện đâu có! Con tác giả lại chế bêu gì vậy? 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net