Chương 95

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cứ bị quấy rối đến tận giờ ra về, lẽ ra Tử Nguyên đã về lớp lâu rồi nhưng lại bị bốn nam nhân quá mức rảnh rỗi kia đồng lòng đến đáng sợ mà ngăn lại, thế là Lưu Minh đang đi bên cậu không ngừng kéo khoảng cách, trong lòng cực kì phiền toái ánh nhìn như sắp giết cô của các chàng trai. Nè, mắt nào nhìn thấy tôi có ý với thằng nhóc thế hả?

"Ê, nhóc có cảm thấy mấy tên kia rất dị không?" Cô thì thầm, chỉ cho cậu nghe, mắt híp lại hơi liếc về phía sau.

"Không quá để ý đến, sẽ không sao đâu!" Cậu nói xong liền mím môi, mặt nhìn đất, còn dám nhìn mấy tên kia sẽ bị nhìn chằm chằm đến chết. Còn cái loại ánh mắt ai oán kia sao lại có thể vô tư như vậy phóng tới? Nam Bình và Thiên Chấn thì Tử Nguyên cũng chẳng để ý, nhưng còn hai tên còn lại là vì cái gì?

" Nhóc nói thì dễ, người sắp bị giết không phải là nhóc!" Lưu Minh trề đôi môi anh đào, khoanh tay trước ngực quay mặt đi.


" Thôi mà! Tôi đang bị Hoàn Anh nhắm đến, chị ít nhất cũng nên ở bên tôi cho tôi vui chứ?" Tử Nguyên kéo kéo tay cô, khiến cô nàng bây giờ so với lúc nãy đi với cậu, khoảng cách còn sát hơn, cũng khiến cho những ánh nhìn không thiện chí càng hùng mạnh muốn nhìn thủng cô. Tuy cũng biết mình đang làm khó người ta nhưng hiện tại Bianca đã đi đón Tô Yến, giờ chỉ còn Lưu Minh là cậu có thể coi như có hứng thú nói chuyện, nếu cô cũng đi thì Tử Nguyên cậu sẽ bị buồn chết, hay không chừng còn bị đè ra làm bậy. Ấy ấy, lại không muốn nghĩ!

"Được rồi...buông ra đi, mấy người nam nhân kia sẽ tiến lên đâm tôi mấy nhát mất!" Cô kiêng kỵ gằn giọng, cô nàng không sợ gì bằng những tên đã khiến cô sống không bằng chết qua nhiều kiếp như vậy. Vẫn tốt nhất là đừng đánh động đến họ đi!

" Tôi nghĩ họ sẽ không đâu mà!" Tử Nguyên cười cười, ôm bả vai cô, sự vui vẻ trong đáy mắt ánh lên như vì sao. Có bạn đồng hành rồi nha!

" Ừm!" Có lẽ là cô đã nhầm, nhưng dường như lực chú ý của tứ đại nam nhân kia đã bị dời đi. Còn như đang trò chuyện với nhau? Rốt cục thì có gì đó quá không bình thường với sự thay đổi đột ngột này!

Bên kia của các đại nam tử hán, Đình Diễm híp mắt nhìn xung quanh hồi lâu lại hừ nhẹ, Thiên Chấn mặt lạnh như tiền cuối cùng đã nhếch môi một nụ cười quái đản, Nam Bình bình thường rất coi trọng sự chỉnh chu của quần áo đang dần xắn lên ống tay áo, chỉ duy có Đình Ảnh là luôn một mực giữ đúng hình tượng hoàng tử với nụ cười phong tình.



" Đám này là đến vì ai?" Anh chẳng vui vẻ nói ra câu này, thật là... ngay lúc này đang là tình địch lại gặp chuyện gì không đâu, định giải quyết thế nào, còn có người con trai kia ở đây mà?


" Không rõ, có thể là bốn chúng ta dạo này gây quá nhiều chuyện nên nổi tiếng?" Chàng cười sáng lạng, ánh mắt chưa bao giờ rời bóng lưng Tử Nguyên, không phải chàng không lo nghĩ, mà chỉ là tất cả lo nghĩ các vị nói đến đều nằm nơi cậu rồi. Nếu tùy tiện xử lý chuyện này có thể mang đến hiểm họa cho việc chiếm lấy người nha, tuyệt quan trọng!

" Tôi không nghĩ thế, thể loại lộ liễu này không chuyên nghiệp lắm, nếu có người muốn tính kế bốn chúng ta thì tuyệt nhiên sẽ tìm người điêu luyện hơn." Thiên Chấn nhẹ lắc đầu nhìn sang chàng đang cười, ánh nhìn sâu thẳm đến nỗi khó nhìn ra cảm nhận thật của hắn. Đây là Thiên Chấn khi hoàn toàn không được cậu để tâm hay nhìn đến, một hắn quá lạnh lùng và vô cảm, một hắn theo nguyên bản đầu truyện của bàn tay vàng kia! Quả khác biệt!

" Dù gì thì cũng nên xem trò trống gì ở chúng!" Đình Ảnh cười nhạt, vẫn điểm nhẹ cho sự phong tình của chàng. Đôi con người xanh dương khóa chặt lấy hai người đang đi đằng trước!
" Hừ!" Anh nhếch môi đầy hứng khởi, chậm rãi cởi áo khoác rồi lại cột lấy bên eo mình.

Con đường đến nhà Tử Nguyên không quá đông người, lại hơi co hẹp với những rào cản và tán lá cây chìa ra, đung đưa nhẹ nhàng theo gió, tạo cảm giác thanh thản, nó cũng khiến cho những tên đang rình mò bọn họ phải khổ sở lo lắng đụng phải những phiến lá héo rũ hay cành cây nào đó. Đến ngay cả Lưu Minh nhanh sau đó cũng nhận ra sự bất thường của tiếng giẫm lá, tuy bọn họ đúng là hơi đông người, nhưng cái thể loại bước chân dồn dập này thì những kẻ đang rất tự nhiên bàn luận đạo lí thảo mai làm gì có? Dù gì cũng chỉ có tên ngốc Tử Nguyên là vô u vô sầu, đúng là khiến người lo mà!

"Tử Nguyên em!" Cô đột nhiên dừng bước, dùng tay ngăn cản luôn cậu nhóc không ngừng nói chuyện.

Không khí thật sự rất kì diệu trở nên im lặng, chắc do con tác giả muốn kịch tính hay mùa thu rồi mà gió lồng lộng bay, khiến mái tóc cô đang cột tươm tất  đung đưa theo gió, dáng vẻ cực mạnh mẽ, hữu tình. Chưa có thời gian ngắm cảnh xong mà đã có vài người mặc đồ đen, mang khẩu trang y tế và những chiếc mũ lưỡi trai xông ra từ cái ngã tư bên tay phải, đủ làm vợ các anh chàng giật mình đến biến sắc, còn các anh thì dàn trận chuẩn che chắn "mĩ nhân"

Còn bé "mĩ nhân" chưa lấy lại tinh thần.

Chuyện quái gì đang xảy ra xung quanh cậu vậy?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net