Chương 96

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tử Nguyên cảm nhận sự rợn người của loại không khí tĩnh lặng mà cậu đã luôn mong muốn từ khi xuyên đến, chỉ còn những cơn gió như xé khí đến với bọn họ cùng âm thanh vun vút.

Đến lúc một nam nhân tay cầm một con dao đa năng xông đến chỗ cậu thì mọi chuyện trở về với hỗn loạn mà từ đầu chắc chắn phải xảy ra. Đình Diễm vốn đã sẵn sàng, dùng chân để đá phăng cái thứ người kia cầm với một đại lực, sau đó thúc vào bụng tên kia một cái.

Mọi sự rối tung, những nam nhân lạ bắt đầu xông vào, các nam chính thuần tuý lúc này chỉ có chung một dạng biểu cảm làm Tử Nguyên có một loại vừa an toàn nhưng vừa nguy hiểm. Nụ cười, những nụ cười chẳng cùng loại được mang lên bộ mặt đẹp đẽ, cười lạnh, cười nhạt, cười thích thú và nụ cười đầy ma mãnh. Chúng đúng thật rất thu hút, đồng dạng rất đáng sợ!

"Chuyện gì..." Cậu chưa kịp nói xong đã bị Lưu Minh bịt miệng, ánh mắt cô trở nên nghiêm túc hơn bất kì lúc nào, đôi mắt dao động đi theo những thân ảnh thân quen, và hơi thở nhỏ nhưng sâu.
"Ưm?" Tử Nguyên có hơi khó hiểu nhìn loại biểu tình hiếm có của cô. Nhận lại một cái: "suỵt" từ Lưu Minh.

Tử Nguyên có thể không để tâm đến số đông này đang hướng về ai, nhưng cô làm sao có thể không nhận ra? Họ đang hướng về trung tâm của vòng tròn, đó là Tử Nguyên. Những con dao kia chẳng thể đùa, sắc bén đến nỗi chúng ánh một chút ánh trời hoàng hôn, và chúng đang chĩa mũi về cậu nhóc kế bên.

"Đừng khiến mình quá nổi bật nữa!" Cô thì thầm, sau đó chầm chậm dời bàn tay trên mặt cậu ra, cô nàng nhẹ lôi kéo cậu sang gần hơn với bức tường bên phải, nó sẽ khiến bọn người kia gặp khó khăn nếu muốn đánh lén, nhưng đồng thời cũng khiến chính họ nan giải về vấn đề trốn thoát. Tuy nhiên hiện tại thì bảo vệ Tử Nguyên là lựa chọn hàng đầu!

Lưu Minh móc từ trong túi quần chiếc điện thoại và nhanh chóng gọi cảnh sát, tư thế hơi cúi người, dựa vào cậu, giọng nói thì thào run run, cô nói về vụ việc và nơi bọn họ đứng, còn Tử Nguyên bên cạnh càng ngày càng bối rối, cậu nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên tay cô và gương mặt lo lắng luôn nhìn quanh của Lưu Minh, đến mức cậu đã không nhận ra một mũi dao đang trực tiếp chĩa vào cậu!

Lưỡi dao sắt, xẻ thịt da, bả vai chảy máu, cậu kinh hoàng nhìn về hướng kẻ vừa đâm mình. Nếu cô nàng kế bên không nhìn thấy cái nam nhân điên loạn chạy xông tới, hoặc không đủ nhanh để đẩy cậu ra thì thứ nó sẽ đâm xuống là tim cậu. 

Tuy không đến được đích đến ban đầu, nhưng nó vẫn nện lên Tử Nguyên nỗi đau tột cùng. Cậu cảm thấy mọi thứ đứng lại khi cậu nhận ra người đàn ông đang vươn tay nắm chặt lấy cán dao, và rằng giờ đây chiếc lưỡi sắt sẽ cắm sâu hơn vào thịt cậu.

"Rầm" Cái loại âm thanh hết sức lớn này đã diễn ra quá đổi nhanh, để khiến cậu đang trong tiềm thức sợ hãi giật mình nhưng lại rất mừng rỡ.

Đình Diễm dẫm chân lên lưng của người đàn ông, cả hai tay nắm chặt bàn tay đã gần chạm tới Tử Nguyên, gương mặt xanh xám, hàm răng cắn chặt đến mức cả khung hàm căng cứng thấy rõ, đôi mắt đỏ lên do xúc động.

"Rắc!" Loại âm thanh không quá lớn, lại đem đến cho những tên lạ mặt khác một nỗi sợ hãi vô hình, rồi tiếng hét của đồng bọn vang lên và cuối cũng là tiếng còi cảnh sát lớn dần. Mọi thứ như đi đến phút cuối cùng của một bộ phim hành động phi vụ mật và như một mô típ giúp khán giả an lòng, mọi thứ được giải quyết ổn thỏa.

Tử Nguyên ngồi trên xe cứu thương, Lưu Minh dựa vào thân xe thở ra thật sâu, ngay cả cô cũng sợ hãi cái khung cảnh đó. Nó không tệ như những lần cô đã thử qua, thế nhưng gương mặt của anh ta khi làm gãy tay người nọ với một cú vặn khiến cô rùng mình. Một sự bất chấp và tàn nhẫn!

"Chuyện này em có lẽ sẽ không cần quá lo lắng, em cứ nằm nghỉ đi!" Cô nhìn cậu cũng chẳng tốt hơn mình, có lẽ cũng bị làm sợ mất rồi.

"...Đau quá sao ngủ nổi chứ?" Tử Nguyên nhẹ cười, câu đùa nhạt nói ra nhưng không nhận được một tiếng cười nào từ phía cô.

"Tôi nghĩ bọn họ cũng đang đi đến bệnh viện sau chúng ta, nhóc có cảm thấy chính mình rất quan trọng với bọn họ hay chăng?" Nếu người kia đã không thèm nghỉ thì chính mình trò chuyện với cậu cũng chẳng phải chuyện tồi.

"Tôi không biết, hai người thích, hai người chẳng nói lời nào. Tôi còn bối rối hơn cả chị nữa!" Cậu khẽ thở dài, mắt nhìn lên trần xe, càng ngày càng cảm thấy mệt mỏi hơn, cậu có lúc đã nghĩ: Nếu bây giờ chính mình chết thì có thể nào... mình sẽ trở về thế giới cũ? ...Nhưng nếu thật sự như vậy...thì cậu phải sống tiếp đời này như thế nào đây?

"Tâm tư bay đi đâu vậy hả? Đừng có làm chị sợ nha!" Lưu Minh đứng gần sát do khoảng cách xe cứu thương không lớn quá, chỉ đủ để cô di chuyển theo bề dọc xe mà thôi, thế nên việc nhìn rõ đôi mắt mất hồn của Tử Nguyên là rất bình thường.

"Sao lại sợ cơ chứ?" Cậu như tỉnh mộng, chớp chớp mắt mỉm cười, tuy nhìn có hơi giả. Khuôn mặt cậu do đau mà hơi trắng, dường như cầm cự không kêu lên là đã đủ mạnh mẽ rồi.
"Nhìn nhóc giống như cam tâm chịu chết vậy, đừng có làm chuyện ngu xuẩn nghe chưa?" Lưu Minh nghiêm túc nói ra lời sau.

"Nghe rồi, hiểu rồi! Không cần ảo tưởng quá!" Tử Nguyên lắc đầu, đột nhiên cảm thấy mọi thứ lại càng mờ ảo, đôi mắt chớp chớp nhiều lần, nặng trĩu nhắm lại, không rõ sao chính mình lại mệt mỏi như vậy!

"Ngủ đi, đến khi mở mắt thì mọi chuyện sẽ tốt hơn." Đó là những gì cậu nghe được từ Lưu Minh trước khi chìm vào giấc sâu.

Cậu không rõ sau khi tỉnh lại, sẽ còn thêm phiền phức gì nữa!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net