Chương 97

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Tử Nguyên tỉnh dậy, Lưu Minh đã chẳng còn ở đó, căn phòng trắng xám cùng vài tông xanh nhạt, với ba chàng trai đang ngồi sát gần nhau nói chuyện như thầm thì với nhau thứ gì đó tuyệt mật. 

Cậu nhíu nhíu đôi mắt có hơi mờ do mới tỉnh dậy, đôi tay chống trên mặt nệm êm ái cố gắng kéo thân mình ngồi dậy, tuy nhiên có vẻ mục đích của cậu lập tức bị từ chối, bởi ba anh chàng đã bị tiếng sột soạt của chăn gối làm chú ý đến. Nam Bình, Thiên Chấn và Đình Ảnh đều lập tức đứng dậy, giúp đỡ cậu thẳng người, dựa vào đầu giường sao cho êm ái nhất.

"Lưu Minh đâu?" Cậu không nhịn được hỏi, sao cô nàng kia lại biến mất ngay lúcnày, cậu có cảm giác lo lắng.

"Cô ấy nói có chuyện nên về trước. Em thì thế nào, có đau ở đâu không?" NamBình là người bạn trai ân cần, ngồi sát bên cạnh tay trái của cậu, vuốt vuốt mái tóc không được chải chuốt do mới ngủ dậy, nhìn hơi giống bà mẹ chăm con nhưng cũng đủ ngọt ngào để Thiên Chấn và Đình Ảnh bên cạnh khó chịu ra mặt.


"Cũng có chỗ hơi nhức nhưng chẳng có gì là không chịu được cả!" Tử Nguyên lắc đầu, nhìn qua lần nữa thì lại thấy thiếu người. Phải rồi! Đình Diễm, anh ta đâu mất rồi?

"Đình Diễm đang nói chuyện với cảnh sát về việc những người lạ kia tấn công chúng ta, lát nữa sẽ trở lại." Y nhìn đôi môi khép hờ của cậu liền đoán ra thắc mắc này, nhanh nhẹn an ủi.

"À, tại cũng nhờ anh ta cứu em nên...mà thôi, bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ?"

"...Cũng khoảng 6 giờ mấy rồi." Nam Bình ngừng lại nghĩ ngợi một chút xong trả lời, y mỉm cười rất tươi như cái hình ảnh một mình đánh đổ 5, 6 người cùng một lúc mới chiều không phải là mình.


"Thế à... thế các anh đã báo cho ba mẹ tôi chưa?" Hết lo chuyện bao đồng lại quay về gia đình mình, người mẹ Minh Nguyệt mau nước mắt của cậu chắc sẽ khóc nấc lên nếu thấy cậu trong tình trạng này mất, thế thì khó mà vỗ nín được bà.

"Dĩ nhiên là rồi! Tôi nghĩ mẹ em sắp đến đây rồi đấy, bà ấy hình như còn mang theo cả cha em. Hơi phiền một chút là mẹ em cực kì xúc động!" Lần này là đến Thiên Chấn đáp lời cậu, hắn luôn là người chu toàn, dù trong tình huống nào thì phải có một cách giải quyết thỏa đáng. Tuy nhiên trong chuyện này hắn có chút khó chịu, hắn chưa từng thích cha của Tử Nguyên, một người đàn ông bận rộn trong công việc với gương mặt cúi gằm xuống như đầy tớ, cậu từ nhỏ đã luôn ở với mẹ, và Thiên Chấn cũng cảm thấy may mắn là cái tính cách của cậu đã không bị tên đàn ông kia nhiễm bẩn.

"Chúa ơi! Bà ấy sẽ dằn vặt tôi cả đêm vì làm chuyện nguy hiểm mất!" Tử Nguyên thở dài, khuôn mặt nhăn lại, thể hiện sự khổ sở của mình trong tình huống này.

"Đừng lo, em họ của em có lẽ đã giải thích cho mẹ em rồi! Bà ấy cũng sẽ không làm phiền em lúc đang bị thương đâu." Thiên Chấn cười khẩy nhìn cái biểu tình mèo lười gặp việc bắt chuột, nhún vai nói ra.


"Cũng đúng, ít nhất thì tôi mong thế!" Cậu cười trả lời, có vẻ khá thoải mái đối với sếp tổng tương lai này.

"Cũng hỏi luôn là em định giải quyết bọn kia thế nào? Còn nếu em cũng không biết thì cứ để tôi lo cho!" Chàng nãy giờ ngồi nghe bọn họ nói chuyện thư giản xong lại nhảy vào việc chính, bộ dạng đầy tiếu ý như đang nói giỡn một câu hài hước với bạn bè nhưng lại làm Tử Nguyên hơi sững người lại.

 
"Cái này...." Cậu nhìn sang Nam Bình thì nhận thấy y đang nhìn chằm chằm Đình Ảnh, ánh mắt có chút nghi ngờ như mờ mịt hỏi chàng ta một cái gì đó, rồi nhanh chóng trở lại nhìn Tử Nguyên và mỉm cười.

"...Vậy anh giúp tôi đi!" Tử Nguyên hơi ngập ngừng quay đầu trả lời chàng. Cậu có cảm giác hơi tội lỗi một chút, đáng lẽ trong cốt truyện chính thì anh chàng này mưu mô không thua ngài tổng giám đốc trên thương trường bên cạnh, đôi lúc còn hơn hẳn một bậc. Có chút lo lắng cho bọn người tấn công mình, nhưng hiện tại thì bản thân cũng không rõ mấy cái pháp luật này nên đành có lỗi vậy!

"Tuyệt lắm, để tôi ra ngoài nói chuyện với cảnh sát, chắc em cũng đói rồi, muốn ăn gì thì bảo một trong hai người này đi mua đi. Manh động một chút coi chừng nứt chỉ đó!" Đình Ảnh đứng lên, đi sắp ra đến cửa lại quay đầu lại nói, tông giọng có chút đùa bỡn nhưng lại không thiếu sự cảnh báo rồi mới nhanh chóng rời đi.

" À, cậu ta nói mới nhớ, em chưa ăn gì! Có muốn ăn gì không?" Nam Bình chẳng thèm để ý tâm tư vào người khác mà trực tiếp quay lại chăm sóc Tử Nguyên, chỉnh sửa chăn nệm gọn ghẽ. 

"Ừm thì mua cho em cơm gì chả được! Không cần quá cầu kì đâu/" Cậu lắc đầu, sờ sờ cái bụng hơi sôi của mình.

"Được rồi, anh sẽ đi mua cho em! Em nghỉ ngơi thêm chút đi." Y đứng dậy khỏi chiếc ghế, cố gắng tạo ít tiếng động nhất đi ra khỏi căn phòng trắng. 


"...Em nên nghe lời anh ta! Tôi có việc phải đi về công ty rồi, đừng có nhanh tay động chân đấy." Thiên Chấn nhìn điện thoại của mình xong cũng phải rời đi, để lại Tử Nguyên có chút buồn phiền ngồi trong cái căn phòng sáng trưng yên tĩnh. 

Cậu lại nhìn kĩ xung quanh chính mình một lát, chẳng thấy có gì thú vị cả, chỉ toàn những lọ thuốc và dung dịch này nọ mà chính cậu cũng không rõ là gì. Tử Nguyên chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài đã tối đen, khó khăn lắm mới nhìn ra hình dạng của cái thân cây mới trồng, cậu chỉ biết tặc lưỡi cố gắng dời mình từ tư thế ngồi xuống. 


" Cạch." Tiếng cửa mở ra, Đình Diễm nửa thân bước vào phòng, nhìn một cảnh vắng tanh thì nhíu đôi lông mày. 

"Bọn họ đi đâu hết rồi?" Anh lách người qua, đóng nhẹ cửa rồi quay sang hỏi người đang chật vật chỉ vì muốn nằm xuống kia.


" Nam Bình đi mua đồ ăn, còn hai người kia có việc đi rồi!" Tử Nguyên trả lời, mặt có hơi xanh do phải cố gắng để đừng động mạnh đến vết thương, chưa được bao nhiêu đã cảm thấy một lực đạo giúp mình nhanh chóng đặt lưng lên nệm êm ái.

"Có gì thì cứ nhờ vả, bị thương mà cứ thích di chuyển nhiều làm gì!" Đình Diễm kéo ghế đến ngồi gần cuối giường, khoanh tay gác chân nhướng mày nói.


"Tôi biết rồi!... Mà cũng phải...cảm ơn anh nhiều!" Tử Nguyên nắm chặt nếp chăn, có vẻ hơi ngượng ngùng, tính ra thì cậu với Đình Diễm nói chuyện với nhau luôn có chút hờ hững, bây giờ lại bày ra tình cảm, nhận thấy không quen lắm. 

"À...chuyện đó..." Anh cũng có vẻ rất không thích ứng với câu nói của cậu lắm, ngập ngừng ngồi thẳng người dậy, cứ như chuẩn bị tư thế cho một cuộc nói chuyện nghiêm túc. 


"Sao vậy? Chẳng lẽ anh cũng bị thương hả?" Tử Nguyên nhìn bộ dạng chẳng mấy tự nhiên của anh, hỏi lại.

"Không...tôi..." Đình Diễm nhìn có vẻ rất bối rối, nhận thấy người nói chuyện của mình như vậy làm cậu cũng cảm thấy bối rối theo. 

"Tôi nghĩ...CHẾT TIỆT! TÔI THÍCH CẬU!" Anh nói được một hồi cuối cùng như bùng nổ đứng bật dậy, khuôn mặt hết sức khó coi. 

Cái gì? 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net