Nam thần ở phòng bên cạnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Mộ thu lại bộ dạng hung dữ, hạ thấp giọng hỏi Tô Song Song một câu: " Song Song, chừng nào cùng với boss phát triển tốt như vậy, cô không phải là dẫm nhầm cứt chó chứ, đi lại cũng không cẩn thận!"

Tô Song Song chỉ kém nước phun hết sữa đậu nành ra ngoài, cô vội vàng nhìn chung quanh, thấy không có ai nhìn hai người, mới nhẹ giọng nói.

"Ai nói quan hệ của tôi và boss tốt lắm? Đùa giỡn gì vậy! Chữ bát không chạm một cái đây, đừng nói chạm, ngay cả gần nhau cũng coa thể xảy ra chuyện!" (chữ bát trong tiếng trung gần giống chữ nhân, nhưng hai nét của chữ bát không bao giờ chạm nhau, nếu chạm nhau sẽ biến thành chữ nhân hoặc chữ hợp)

"Thật?" Tô Mộ nhướng mày nhìn Tô Song Song, mặc dù trong lòng không tin, nhưng cô hiểu Tô Song Song, trên phương diện tình cảm đó nếu là người hồ đồ đần độn thứ hai thì sẽ không có ai thứ nhất! Dường như Boss Tần cũng thế.

"Thật! So với tôi không phải nam mà là nữ còn thật hơn!" Tô Song Song lập tức thề, cô cũng không dám mang chuyện về Tần Mặc đùa giỡn, chỉ sợ trong lúc vô tình lại bị anh trả đũa thì ngay cả cặn bã đều không chừa.

"Thôi đi, cô lớn lên giống nữ ở bên ngoài thì còn gì giống nữa đâu?" Tô Mộ không nhịn được nhổ nước bọt, nhưng chuyện cô quan tâm hơn là hiện tại quan hệ của Tô Song Song và Tần Mặc như thế nào.

Chỉ dựa vào dáng vẻ ngây ngốc này của Tô Song Song, đừng nói lừa được boss, đến gần cũng khó.

"Tôi nói Song Song nhé, vậy cô và boss rốt cuộc là quan hệ như thế nào?" Tô Mộ ăn một miếng cơm , vừa nhai vừa hỏi.

Đây là người thứ hai hỏi Tô Song Song như vậy rồi, dựa vào lúc trước cô đã nói rõ với Tần Mặc, cho nên lần này cô trả lời nhanh, vô cùng tự tin.

"Hai bọn tôi chính là không nhất thiết phải cách mạng hữu nghị, dù sao cũng coi là đồng cam cộng khổ!"

"..." Tô Mộ nghe xong mặt đầy biểu cảm, cô rất muốn hỏi ngược lại Tô Song Song: đồng cam cộng khổ, như thế mà còn không gọi là có gian tình, vậy xin hỏi cái gì gọi là có gian tình?

Tô Mộ đang nghĩ muốn phản bác Tô Song Song, nhưng thấy vẻ mặt thành thật của cô, Tô Mộ lại nghi ngờ, cô cảm thấy Tô Song Song có khả năng thực sự muốn như vậy, Tô Mộ có chút nhức đầu.

"Thật sự cô và Tần tổng không có quan hệ đặc biệt gì, thật là quá tốt!" Đột nhiên một âm thành truyền tới từ sau lưng Tô Song Song.

Tô Mộ và Tô Song Song đều giật nảy mình, vội vàng nhìn qua, lại là Âu Dương Minh, Tô Mộ ra vẻ rất bất đắc dĩ, bây giờ lại đến phiên Tô Song Song nhức đầu.Cô thật sự là không biết làm thế nào? Chẳng lẽ mùa thu chính là thời điểm người xung quanh tương tư cô?

"Âu Dương Phó tổng!" Tô Song Song lễ phép lên tiếng chào hỏi, Tô Mộ vội vàng đứng dậy cũng chào hỏi một tiếng, đây chính là cấp trên của cô, so với Tần Mặc vẫn còn có tác dụng!

Âu Dương Minh dịu dàng cười nhìn Tô Song Song và Tô Mộ, sau đó lại chăm chú quan sát Tô Song Song, tay quơ quơ bản vẽ: "Vẫn muốn đưa cho cô, nhưng toàn quên mất, xin lỗi!"

Sau khi thấy được tính đa nhân cách của Âu Dương Minh vào hôm đi hóng gió, Tô Song Song liền không tính nghĩ đến việc lấy lại bản vẽ nữa rồi, nhưng gần đây cô đang kẹt tiền, mà đi lại cũng bất tiện, thực sự là không có cách mua bản vẽ mới.

Tô Song Song vừa thấy bản vẽ của mình, liền rất vui vẻ, vì thời gian qua không có nó thật là khó chịu.

 Cô không có cách nào đi tới, liền nhìn Âu Dương Minh nặng nề khom người hành lễ: "Cám ơn phó tổng Âu Dương! Bây giờ anh đưa tới là vừa kịp thời."

Tô Song Song mặc dù cảm ơn anh, nhưng lại không hề mời anh ngồi xuống, bởi vì Tô Song Song có dự cảm, nếu ở cùng Âu Dương Minh, tuyệt đối sẽ không có chuyện tốt lành gì

"Không có gì, đây là việc tôi phải làm." Nào biết Âu Dương Minh nói xong những lời này, rất tự nhiên ngồi cạnh Tô Song Song.Ngay người luôn luôn khéo đưa đẩy như Tô Mộ cũng có chút sửng sốt, Tô Mộ nhìn Tô Song Song, nháy mắt một cái, hỏi phải làm gì.

Tô Song Song thật ra cũng không biết phải làm gì! Cơm này cô mới ăn một nửa, cũng không thể để anh ngồi xuống, cô liền nói ăn xong rồi đi!

"Cái đó... Anh không ăn cơm à?" Tô Song Song dự định đẩy Âu Dương Minh ra, Âu Dương Minh nghe xong, liền gãi gãi sống mũi, cười rất dịu dàng.

Chẳng qua không biết tại sao, Tô Song Song nhìn ánh mắt của anh lúc này, luôn cảm thấy có gì không đúng lắm, chẳng lẽ do bây giờ anh đang đeo kính?

"Tôi mới vừa ăn xong rồi, thật ra thì còn có một việc." Âu Dương Minh vừa nói vừa lấy từ trong túi áo ra một biển tên nhân viên, đưa cho Tô Song Song.

Tô Song Song vội vàng tiếp nhận, nhìn biển tên này sáng lấp lánh, đã trợn tròn cả hai mắt lên rồi. Cô chỉ là nhân viên làm thêm, thời gian không được bao lấu, cho nên bộ phận nhân sự cũng chưa đưa co cái này.

"Tôi cảm thấy nếu đã là một thành viên của Tần Thị, cho dù là tạm thời, cũng phải có đối đãi giống vậy, tôi liền tự chủ trương để bộ phận nhân sự làm cho cô một cái, không biết cô có thích không?"

Tô Song Song lập tức gật đầu một cái, đây chính là tượng trưng của thân phận! Tô Song Song vội vàng đem nó kẹp trước ngực, cảm kích nhìn Âu Dương Minh.

"Lúc trở về tôi có suy nghĩ một chút, đối với sự bày tỏ của tôi mà nói, đúng là quá đường đột, chắc đã dọa cô rồi, cho nên Song Song, hãy xem như chưa có gì xảy ra, chúng ta tiếp tục làm bạn bình thường được không?"

Âu Dương Minh dịu dàng nói, nhưng ánh mắt nhìn Tô Song Song, dường như hơi xấu hổ.Tô Song Song nghe xong, dĩ nhiên đồng ý, nếu không sau này cô cũng chẳng biết đối mặt với Âu Dương Minh thế nào, cô vội vàng gật đầu một cái.

Mà Tô Mộ ở đối diện, đã sớm kinh ngạc không biết nên lộ ra cảm xúc gì, cô hơi há to mồm, tầm mắt quét qua lại giữa Tô Song Song và Âu Dương Minh.

Cô thật ra thì cũng rất muốn hỏi một câu: Song Song! Gần đây cô đi Miếu nào, bái vị Bồ tát nào rồi! Làm sao mà số đào hoa vượng như vậy, còn là cực phẩm cao cấp!

"Tốt lắm, tôi đây sẽ không quấy rầy cô ăn cơm, hẹn gặp lại." Âu Dương Minh nói xong liền đứng lên, cũng không muốn dây dưa quá nhiều, cũng không muốn nói gì kỳ quái.

Tô Song Song rất thích Âu Dương Minh như vậy, trong nháy mắt cảm thấy không còn áp lực gì nữa, vội vàng xoay người lại nhìn anh khoát khoát tay.

Âu Dương Minh vừa đi, Tô Mộ liền bùng nổ, cô trực tiếp đứng lên, hai tay chống bàn, ép thân thể về phía trước, tầm mắt nhìn thẳng về phía Tô Song Song, dáng vẻ nghiêm hình ép cung: "Nói! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Tô Song Song ha ha cười khan một tiếng, thật ra thì cô không giải thích cũng chẳng sao, cô liền sắp xếp lời nói một chút.

" Âu Dương Phó tổng nói vừa thấy tôi đã yêu, sau đó bày lộ với ta, nhưng cô biết đấy, tôi là người có nhân phẩm, không thể vì sắc đẹp mà đáp ứng lung tung, cho nên... cứ như vậy!"

"Tôi đi... Ông trời già thật là bị mù rồi, thế nào mà những người tố như vậy đều đụng phải cô!"

Tô Mộ nhổ nước bọt, nhưng vẫn rất lo lắng cho Tô Song Song, lại nói một câu: "Thật ra Song Song, bọn họ đều là người có tiền, cô nhất định phải cẩn thận một chút! Ngàn vạn lần đừng để bị lừa!"

"Tôi biết." Tô Song Song cắn đũa, gương mặt nghiêm túc, cô rất rõ ràng bản thân rất chênh lệch so với bọn họ, cho nên chưa bao giờ dám suy nghĩ nhiều về việc của cô và và Tần Mặc.

"Được, coi biết là tốt rồi, nếu có chuyện gì thì đừng tự mình suy đoán, nhớ phải thương lượng với tôi, cô thông minh thế này, tôi thật sợ người khác bán đứng cô, bắt cô phải mất tiền!"Tô Mộ quở trách, nhưng đối với Tô Song Song càng nhiều hơn chính là không yên tâm, Tô Song Song biết cô là muốn tốt cho mình, ủ rũ gật đầu một cái, ngoan ngoãn nghe.

Lúc này hai người bọn họ cũng không thấy Âu Dương Minh đứng ở một góc khác lấy mắt kính xuống, câu môi cười đểu, lại cúi đầu nhìn mắt kính trong tay mình.Ngay sau đó anh bất cần đời cười lạnh một tiếng, rồi đưa tay ra vuốt tóc mái lên, trực tiếp đi ra ngoài Tần thị.

Tô Song Song mới vừa ăn xong, Tần Mặc đã trở về, cố gắng trở về kịp lúc, Tô Mộ đứng tại chỗ tiễn Tần Mặc, chép chép miệng, nhìn thế nào cũng cảm giác Tần Mặc cùng Tô Song Song có gian tình

Đến thang máy, Tần Mặc liền ôm ngang Tô Song Song lên, Tô Song Song thì ôm bản vẽ, đang suy nghĩ có nên nói lại chuyện gặp lại Âu Dương Minh không.

Nhưng nghĩ lại, cô thấy như kiểu bị bạn trai bắt quả tang, sau đó quyết định im lặng, cô và Tần Mặc lại không phải quan hệ bạn trai bạn gái, cô cũng không cần phải giải thích rõ ràng với anh!

Nghĩ như thế, Tô Song Song liền ương ngạnh, nhưng Tần Mặc không định cho cô cơ hội trở mình, trực tiếp cúi đầu nhìn lướt qua bản vẽ mà cô đang ôm trong ngực, lạnh lùng hỏi: "Từ đâu vậy?"

Tô Song Song liền lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, nói láo còn chưa nói láo, đây thực sự là một vấn đề! Não của cô bắt đầu nhanh chóng chuyển động, nghiên cứu rốt cuộc nên nói dối hay không.

Thế nhưng Tần Mặc đã giúp cô ra lựa chọn, thang máy mở ra, Tần Mặc trực tiếp mở miệng hỏi: "Âu Dương Minh đưa cho cô?""Cái gì? Sao anh biết?"

Tô Song Song hỏi xong, cũng muốn đạp mình một cái, thông minh của cô vứt cho chó ăn hết rồi sao?

Tần Mặc cúi đầu nhìn Tô Song Song, ánh mắt vô cùng hiền dịu, trong nháy mắt, trái tim nhỏ bé của cô khẽ run rẩy, chỉ là da mặt của cô đã được tập luyện nên rất nhanh đã cười nịnh nọt.

"Việc đó... Boss, cuộc họp gần trễ rồi, chúng ta đi nhanh đi!"

Tuy rằng tâm tình của Tần Mặc không tốt lắm, nhưng nhìn thấy thái độ biết nhận lỗi của Tô Song Song, hơn nữa anh cũng cảm nhận được sự việc, nên trước tiên tạm thời không truy cứu chuyện này.

Chỉ là trong lòng Tần Mặc không định sẽ bỏ qua cho Âu Dương Minh, dám xen vào chuyện nhà anh, đúng là không kiêng nể anh chút nào.

Từ công ty đi ra, Tô Song Song ngồi trong xe Tần Mặc, gương mặt lộ vẻ vui sướng đắc ý như cũ, dường như cô cũng không để ý đến kết quả của cuộc họp chỉnh sửa bản thảo.

Cho đến khi dừng dưới lầu của nhà trọ, Tần Mặc bế Tô Song Song lên, cô mới trừng lớn hai mắt, ngây ngốc nhìn anh.

Vừa nghĩ tới bản thân mình có thể tham gia một cuộc họp quan trọng như vậy, cô cảm thấy đúng là phúc ba đời, cô nhìn vào mắt anh, lộ ra sự biết ơn cùng kính trọng!

Cô ngửa đầu cười híp mắt hỏi: "Boss a, thật sự anh muốn cho Song Song và nam thần đến với nhau sao?"

Tần Mặc không nghĩ tới Song Song còn đắm chìm trong vui sướng, trong khi hai người làm việc tại văn phòng, cô đã hỏi vấn đề này không dưới mười lần.

Sự kiên trì quý báu của Tần Mặc cuối cùng cũng cạn kiệt, anh cúi đầu lạnh lùng nhìn thoáng qua Tô Song Song, trong cặp mắt đào hoa không còn bất kì một chút tình cảm gì, chỉ tràn ngập khí lạnh như băng, uy hiếp, là công khai up hiếp đó.

Tô Song Song lập tức thu hồi nụ cười trên mặt, quay đầu nhìn trời, không dám nói gì nữa, chỉ là nét mặt nghiêm túc không duy trì đến một giây, khóe miệng cô không nghe lời lại dãn ra.

Cô ở trong lòng Tần Mặc ngửa đầu nhìn chiếc cằm anh tuấn của anh, bởi vì tâm tình đang tốt, cô cảm thấy hôm nay cằm của anh đẹp vô cùng.

"Boss, cằm của anh thật đẹp." Tô Song Song si mê nói, cô suy nghĩ một chút rồi nói thêm: "Đẹp giống như của nam thần vậy."

"..." Tần Mặc không muốn phản ứng, sợ xâm phạm đến tâm hồn mê trai đẹp của Tô Song Song, cho dù có muốn thừa nhận, cũng không để lại dấu vết nào.

"Boss này! Anh nói, để một nhân vật phụ đột nhiên xuất hiện lại có được nam thần của lòng mình, có khi nào người hâm mộ của nữ chính sẽ bùng nổ không a! Mấy người đó có thể nào trách anh hay không?"

Thật sự Tần Mặc sợ những câu hỏi liên tục của cô, không thể làm gì khác nên bất đắc dĩ lắc đầu, suy nghĩ sợ rằng Tô Song Song không hiểu anh lắc đầu là có ý gì.

Anh nói thêm một câu: "Đó là chuyện của bọn họ, tôi không quan tâm kết quả."

Tô Song Song nhìn cánh cửa thang máy chiếu tới gương mặt Tần Mặc đang cố sức chịu đựng, lần đầu tiên cô thấy tổng giám đốc bá đạo não tàn này, cũng có thể kiêu căng như thế.

Gương mặt nhăn nhó cộng thêm lời nói tàn khốc, dường như trở nên càng thú vị nha! Lúc này sự điên cuồng muốn bùng nổ của Tần Mặc đều biến thành lời ca ngợi.

Vào lúc Tô Song Song đang YY vui vẻ, thang máy dừng lại, Tần Mặc ôm cô đi ra ngoài, mở rộng cửa, sau đó đặt cô lên giường.

Tô Song Song ngồi trên giường, thật ra có vài vấn đề muốn hỏi, nhưng không dám nói ra.

Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng hỏi ra lời: "Boss, vì sao anh lại để Song Song với nam thần đến với nhau?"

Lúc cô hỏi điều này, Tần Mặc còn chưa đứng dậy, anh lập tức ngồi xổm xuống trước mặt Tô Song Song, nhìn thẳng vào cô.

Tô Song Song chống lại ánh mắt của anh, cô nói tiếp: "Song Song chỉ là một tiểu tiên nhỏ bé, cái gì cũng không được, tôi cảm thấy cô ấy không xứng với nam thần."

Tô Song Song nói những lời này, không hiểu vì sao trong lòng cảm thấy mất mác. bàn tay đặt ở bên giường vô thức nắm chặt chăn.

Tần Mặc nhìn đôi mắt trong suốt của cô, ánh mắt liếc qua chiếc môi nhỏ nhắn đang trề ra, đột nhiên cảm thấy cổ họng căng thằng, anh vội vàng cúi đầu.

Tần Mặc vươn tay nắm lấy chân bị thương của Tô Song Song, đặt lên đầu gối của mình, nhìn một chút, cảm giác có vẻ tốt hơn.

Lúc Tô Song Song nghĩ Tần Mặc sẽ không cho mình câu trả lời, bỗng nhiên anh chậm rãi lên tiếng.

"Trong mắt nam thần, Song Song rất ưa nhìn, tốt bụng, cách sống đơn giản, không vì mục đích gì mà tiếp cận hắn, chỉ đơn giản là muốn được bên cạnh hắn, đối với nam thần mà nói, bấy nhiêu là đủ."

Tô Song Song chớp chớp mắt, đương nhiên có chút không hiểu, hình như yêu cầu của nam thần quá đơn giản, theo cô, mọi người đều như vậy mà.

Lúc này Tần Mặc đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm vào mắt cô, mỗi chữ mỗi câu chậm rãi nói.

"Cái nhìn của người khác đối với nam thần đều không có ý nghĩa gì, bởi vì trong mắt anh chỉ có duy nhất Song Song mà thôi."

Tô Song Song cảm giác trái tim đập mạnh một cái, sau đó bắt đầu điên cuồng đập loạn, cô sợ đến mức nghĩ mình bị bệnh tim.

  Editor: sammie

Trong lòng Tô Song Song tự nói với bản thân, Tần Mặc đang nói về nhân vật trong "Thục Tiên Truyện", không có nửa điểm quan hệ với cô, thế nhưng như cũ không có cách nào ngăn chặn sự cuồng loạn trong lòng.

Cô nghĩ sau này sẽ cùng Tần Mặc đối diện với nhiều chuyện hơn nữa, cô phải thở mạnh mới có thể duy trì khí oxi cho bản thân.

Tô Song Song vội quay người, nhìn thoáng qua Tứ Gia đang nằm trên kệ, cố ý đổi chủ đề.

"Ôi, tại sao lông của Tứ Gia càng ngày càng đen vậy, nhất định sẽ nhanh chóng trở thành mèo mun a!"

Nói xong, Tô Song Song lập tức hận bản thân không thể cho mình một cái bạt tai, nãy giờ Tần Mặc không có cách nào hiểu được cô khi nhìn Tứ Gia. Chắc chắn xem cô như xà tinh bị bệnh.

Cô nhắm mắt hít một hơi thật sâu, quả thực bây giờ đầu óc đang chấn động, chỉ số thông minh liền thấp xuống!

Hơn nữa trình độ thưởng thức của cô cũng không cao, đối mặt với tiểu cầm thú tim cô còn có thể đập thình thịch, thật sự là quá không bình thường.

Cô cảm giác một ngày nào đó mình phải lén đến khoa tim mạch để khám bệnh, kiểm tra xem tim mình có phải có vấn đề hay không!

"Sáng mai tôi tới đón cô đi làm, bữa sáng muốn ăn cái gì?" Tần Mặc không nghĩ Tô Song Song có thể đột nhiên hiểu vấn đề này, nếu như vậy thì không phải là cô nữa.

Tô Song Song vừa mừng vừa lo cười ha ha nịnh nọt: "Việc đó... Ăn giống Boss cũng được, tôi không kén ăn."

Tần Mặc gật đầu, đứng dậy muốn đi, hiện tại cô đã có thể đặt chân xuống đất và đi được vài bước rồi, buổi tối không có anh chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.

Chỉ là anh còn chưa đứng dậy, điện thoại liền reo lên, gọi cho anh vào thời gian này, chắc chắn không phải là chuyện nhỏ.

Anh lấy ra nhìn vào màn hình, là Bạch Tiêu, suy nghĩ một chút rồi đứng dậy, vừa đi vừa nghe điện thoại.

Tô Song Song chưa bao giờ nghĩ có ai gọi điện thoại vào giờ này cho Tần Mặc – một bạo quân tiểu cầm thú, cô tò mò quay lại nhìn.

Tần Mặc vừa nghe xong nội dung cuộc gọi, liền dừng chân, ngay sau đó bước chân trở nên vội vàng hơn.

Lúc đi tới cửa, anh cúp máy, mạnh mẽ quay đầu nhìn Tô Song Song.

Ánh mắt của anh rất nghiêm túc, khiến cô bị dọa đến giật mình, cô suy nghĩ hai ngày nay bản thân đã rất cố gắng biết điều mà, dường như không trêu chọc anh a!

Tần Mặc liếc mắt nhìn Tô Song Song thật lâu, giống như đang suy nghĩ nên nói như thế nào, trong giây phút này, cô cảm thấy nổi hết cả da ốc, giống như cô đã làm chuyện sai lầm gì đó.

"Hôm nay ngủ sớm đi, bác sĩ vừa gọi điện tới, nói là chân của cô hồi phục chưa tốt đâu." Tần Mặc dừng lại một chút rồi nói thêm: "Lập tức đi ngủ! Đừng làm gì nữa!"

Tô Song Song vừa nghe chân của mình khôi phục không tốt, sợ đến mức lập tức không dám động đậy, dùng sức gật đầu.

Chỉ là cô nhìn lướt qua đồng hồ trên tường, bây giờ chỉ hơn bảy giờ, đi ngủ chẳng phải quá sớm hay sao, cô còn muốn lên mạng xem Động Mạn đó, hình như hôm nay có vài điều mới.

"Nhớ kĩ, bác sĩ nói cô thiếu ngủ, đầu khớp xương sưng to không tốt đâu." Đột nhiên Tần Mặc trở nên dài dòng, còn nói thêm một câu: "Không được dùng điện thoại hay máy tính, có phóng xạ."

"A!" Tô Song Song nhất thời trở nên ngớ ngẩn, chỉ là từ lúc cô biết Tần Mặc, tuy rằng có lúc anh chẳng nói lí lẽ gì cả, nhưng chưa bao giờ những câu vô ích, cũng sẽ không lừa gạt cô.

Nhìn nét mặt của anh có vẻ chuyện này không tốt thật, đoán chừng là vì chân cô bình phục chưa tốt, Tô Song Song lập tức nghiêm túc, gật đầu một cái.

Lúc này Tần Mặc mới yên tâm, nói với cô: "Có lẽ ngày mai tôi có chút chuyện, chờ tôi tới đón cô đi làm."

"Ừ!" Tô Song Song lại gật đầu một cái, cô là trợ lý của anh, nếu Tần Mặc không đi làm, cô tới cũng không có ý nghĩa.

Tần Mặc vừa ra khỏi nhà trọ, liền cầm điện thoại lên trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Bạch Tiêu ở bên kia thấy Tần Mặc dặn dò xong, vốn là muốn nói chính sự mà.

Thế nhưng vừa nghĩ tới, Tần Boss với danh hiệu là núi băng, lại như bà già căn dặn người ta một đống thứ nhàm chán, thật sự anh nhịn không được bật cười khúc khích.

Vẻ mặt Tần Mặc liền đen lại, cho dù là ngăn cách bởi điện thoại, Bạch Tiêu cũng cảm thấy không khí nhất thời lạnh đi vài phần, anh vội vàng ho nhẹ một tiếng, che giấu đi sự vui vẻ vừa rồi.

"Chẳng qua Tiểu Tần à! Cậu không muốn để cái cô Nhị ngốc kia biết tin này, nên liền nói chuyện thật nồng nàn, khiến cô ấy bối rối."

Từ lúc Bạch Tiêu gặp Tô Song Song ở nhà trọ của Tần Mặc, anh lập tức đặt cho cô một biệt danh: Nhị ngốc.

Bạch Tiêu càng nói càng không đứng đắn, càng nói càng hưng phấn, bắt đầu quên hết tất cả, "Xem chừng cô ấy cái gì cũng không nghĩ ra a! Cũng đừng nhắc tới việc lên mạng..."

"Đông Phương Nhã chắc sẽ có hứng thú với việc giải phẫu thi thể của anh." Tần Mặc lạnh lùng phun ra mấy chữ, Bạch Tiêu bên kia lập tức im lặng.

Ngay sau đó anh há hốc kinh ngạc, cười ha ha nói: "Việc đó... không có gì, không có gì. Chúng ta đang nói chuyện nghiêm chỉnh mà."

"Lần này Nhị ngốc gặp phải tai nạn, những tin tức bất lợi này đều hướng về phía cô ấy."

Bạch Tiêu nhắc đến chuyện này, lập tức nghiêm túc, có thể thấy được chuyện này tương đối khó giải quyết.

"Ừ, tôi theo anh." Tần Mặc nói xong liền cúp máy, đôi mắt đào hoa lộ ra một chút phiền não.

Lúc Tô Song Song dọn dẹp xong, nằm ở trên giường, theo thói quen nên muốn cầm điện thoại, thế nhưng chẳng biết có phải vì ảnh hưởng trong tư tưởng hay không mà chân của cô bắt đầu tê tê đau nhức.

Cô vội vàng đặt điện thoại ở một bên, nhắm mắt lại khéo léo nằm ở trên giường, nhưng bây giờ vẫn chưa tới tám giờ, thật sự cô ngủ không được mà!

"Meo meo!" Trước đây Tô Song Song đều đợi đến mười một mười hai giờ mới tắt đèn, nhưng hôm nay chưa tới tám giờ đã tối thui nên Tứ Gia không quen.

Tứ Gia nằm trên chiếc kệ gọi tới gọi lui khiến Tô Song Song càng ngủ không được.

Cô suy nghĩ một chút, lặng lẽ xuống giường, giống như hồng hạnh vượt tường, đi về phía ban công.

Ban công nhà Tô Song Song và

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net