Nam thần ở phòng bên cạnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
mình rồi ngồi xuống, trực tiếp xem nhẹ Tô Song Song.

Tô Song Song nhíu mày, chun mũi lại, một bộ như vậy mới đúng là anh chứ! Cô cúi đầu xuống, nhìn bản thảo trong tay mình vẫn chưa vẽ xong, lòng cô vẫn nhộn nhạo như cũ.

Cô ngước đầu lên nhìn, mặc dù Tần Mặc không nói, nhưng cô biết, nếu nhân viên trong công ty đã gây sự với cô như vậy, có thể thấy chuyện này nhất định không đơn giản.

Tô Song Song không muốn vì chuyện của mình mà làm khó Tần Mặc, nhưng cô biết, nếu từ chức vào lúc này, rõ ràng giống như mình không chịu trách nhiệm.

Tô Song Song trầm mặc, cho tới bây giờ cô chưa từng gặp chuyện kiểu này, theo bản năng liền mất hết hồn vía, bộ dạng kiên cường mạnh mẽ lúc trước đã sớm không còn sót chút gì rồi.

Bản thảo trước mặt cô cũng chẳng còn tâm trạng để xem, tầm mắt quét tới quét lui, cô muốn gọi điện cho Tô Tô nói vài lời. Không biết có phải cô và Tô Mộ có thần giao cách cảm hay không, cô vừa mới nghĩ vậy thì điện thoại di động liền vang lên.

Tô Song Song sợ quấy rầy đến Tần Mặc, vội vàng chộp tới, cầm cả điện thoại di động và bảng tên trên bàn lên.

Tô Song Song nhấn nút đồng ý, còn chưa kịp nói chuyện, đầu dây bên kia đã truyền đến âm thanh "Biết rồi biết rồi " hết sức kỳ quái.

Tô Song Song vội vàng dời điện thoại di động ra, bởi vì bảng tên trong tay vướng víu nên cô đặt nó trên bàn. Lúc cô để nó xuống thì những âm thanh kì quái kia cũng biến mất.

Trong lòng cô lập tức cảm thấy lạ lùng, sự tò mò nổi lên, cô thử lại một lần nữa, quả nhiên chỉ cần đặt bảng tên lại gần một chút, bên kia lại truyền đến tạp âm.

Tô Song Song vội vàng chống bàn nhảy dựng lên, lảo đảo hai ba bước đụng ngã Tần Mặc. Sau đó cầm bảng tên của anh, úp điện thoại di động của mình lên.

Không phản ứng!

Tần Mặc bất động nhìn Tô Song Song, thấy mặt cô đầy vẻ kinh ngạc khiếp sợ, không ngăn động tác cô lại, cũng không hỏi nhiều mà tỉ mỉ quan sát cô.

Tô Song Song đảo mắt, cầm điện thoại lên vội vã nói một câu với Tô Mộ: "Tô Tô, bây giờ có ít chuyện, lát nữa tôi sẽ gọi lại cho cô."

Nói xong cô cúp điện thoại, vội vàng đưa tay cầm lấy di động của Tần Mặc để trên bàn rồi gọi đến điện thoại mình. Sau đó cô nắm điện thoại của anh, nhanh chóng nhảy tung tăng về bàn mình.

Cô vội cầm bảng tên mình lên, úp lại gần, tạp âm "Biết rồi biết rồi" lần nữa xuất hiện!

Lúc này Tần Mặc đã đứng dậy đi tới chỗ cô, anh cúi đâu nhìn bảng tên hàng hiệu trong tay cô, cũng cảm thấy là lạ.

Một tay anh vòng quanh hông Tô Song Song, một tay đưa bảng tên lên phía trước, chống đỡ người cô rồi cả hai tay dùng sức tách đôi nó ra.

Từ chính giữa hai lớp của bảng tên lại rơi xuống một đồ vật nhỏ màu đen. Tô Song Song nhanh tay nhặt nó lên.

Cô đưa nó đến trước mặt Tần Mặc, nháy nháy mắt, nhất thời não hoạt động hơn mọi khi, hỏi một câu: "Đây có phải máy nghe lén trong truyền thuyết không?"

Tần Mặc nhận lấy đồ vật trong tay Tô Song Song, đưa nó lại gần mắt mình, lại đồng ý với suy nghĩ của Tô Song Song, gật đầu một cái.

Nhất thời Tô Song Song trợn to mắt, không nghĩ tới tình tiết gay cấn trong phim lại xuất hiện trên người mình, thật sự là quá.... Kích thích!

Thế nhưng hưng phấn được một lúc, Tô Song Song đã cảm thấy không ổn lắm. Cô suy nghĩ một chút rồi ngước đầu lên, cau mày nhìn Tần Mặc, thận trọng nói: "Nhưng mà cái bảng tên này là Âu Dương Phó tổng tặng, chỉ làm riêng cho mình tôi mà thôi!"

Tần Mặc nghe xong, xoay máy nghe lén nhỏ trên tay vài vòng, đôi mắt đào hoa lạnh như băng toát ra vẻ sáng tỏ thông suốt.

Anh gật đầu một cái, sau đó đưa tay xoa đỉnh đầu Tô Song Song. Có thể cô sẽ không cảm thấy động tác này cưng chiều hoặc là đang khen cô, bởi vì cái xoa đầu này chẳng khác nào nhào nặn bánh cả.

"Lần này cô thông minh hơn rồi đó, xem ra chuyện cô bị hiểu lầm sẽ được giải quyết rất nhanh!" Tần Mặc nói xong, đỡ Tô Song Song trở về ghế ngồi, cầm điện thoại di động cùng máy nghe lén xoay người đi ra ngoài.

Lúc anh đóng cửa còn cố ý dặn dò một câu: "Ở đây đợi tôi, đừng có làm loạn!"

"..." Tô Song Song ngồi trên ghế, đến bây giờ cô vẫn không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Chẳng lẽ máy nghe lén có viết tên người sử dụng nên Tần Mặc nhìn một cái liền tìm được kẻ đứng phía sau?!

Dù sao cô cũng là người bị hại lớn nhất, ít ra anh phải nói cho cô biết đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc là ai hãm hại làm cô? Kể sơ qua thôi cũng được mà!

Đột nhiên Tô Song Song nghĩ đến việc gì, hô hấp lập tức trở nên dồn dập, chẳng lẽ kẻ đứng sau chính là người cho cô bảng tên - Âu Dương Minh?

Tô Song Song nhớ tới lúc trước đột nhiên anh ta động kinh, như biến thành một người khác, tính cách còn cực kỳ tồi tệ, nói không chừng kẻ đứng sau bức màn chính là anh ta!

Nhưng Tô Song Song lại nghĩ không thông, Âu Dương Minh hãm hại cô vì cái gì, căn bản là vừa phí sức vừa không được lợi lộc.

Tô Song Song rất muốn hỏi Tần Mặc chuyện này, nhưng căn phòng lớn như vậy chỉ còn mình cô, vô cùng trống trải. Tô Song Song bĩu môi một cái, cầm điện thoại di động trên bàn, định gọi lại cho Tô Mộ thì điện thoại liền vang lên.

Tô Song Song cúi đầu nhìn, trên màn hình hiển thị dòng chữ Âu Dương Phó tổng nhất thời làm cô sửng sốt.

  Editor: Xẩm Xẩm

Tô Song Song do dự một giây, liền nhận điện thoại, sau khi điện thoại được kết nối, cô suy tính địch không động ta cũng không động, trầm mặc không nói, chờ đối phương mở miệng trước.

Đầu bên kia đầu tiên là truyền tới một tiếng cười yếu ớt, tiếng cười kia vốn không phải là diễn xuất bình thường dịu dàng của Âu Dương Minh, mà có điểm lỗ mãng.

Tô Song Song lập tức khẩn trương, ngay sau đó đối phương mở miệng, trong giọng nói cũng lộ ra ý cười ngả ngớn: "Thế nào, con bé ngốc, rốt cục đã biết là tôi làm?"

"Anh mới ngốc!" Tô Song Song nhịn không được phản bác một câu, không có cách nào, vừa nghe đến có người nói cô ngốc, cô liền nhịn không được phản xạ có điều kiện phản bác lại.

Nói xong tô Song Song mới ý thức tới chính mình có điểm hơi quá kích động, vội vàng mím chặt miệng, im lặng không nói.

"Xuy. . . . . ." Đối phương cười nhạo một tiếng, hiển nhiên đối với việc Tô Song Song đã biết mọi chuyện là do anh làm không có nửa phần sợ hãi, anh tiếp tục nói: "Chắc hiện tại Tần tổng đang thu thập của chứng cớ về tôi, sau đó cho giải oan cho cô."

Tô Song Song vẫn trầm mặc như cũ, đến bây giờ cô còn chưa hiểu được Âu Dương Minh gọi cuộc điện thoại này là vì cái gì, nghĩ, cô mở miệng nghiêm túc nói một câu: "Nói trọng điểm, nếu không tôi cúp máy!"

Tô Song Song cảm thấy Âu Dương Minh lúc này không thích hợp lắm, tính cách của anh ta thay đổi quá nhanh, xem ra có khả năng anh ta bị đa nhân cách.

Chẳng lẽ anh ta là một người hai mặt?

Lúc trước, Tô Song Song thật ra cũng đã cảm thấy anh ta bất thường, nhưng trong tiềm thức của cô lại không muốn làm phức tạp con người Âu Dương Minh lên như vậy, nên liền tin lời anh ta nói là lúc nào anh ta căng thẳng thì tính cách sẽ có một chút vấn đề.

Nhưng lúc này cô không thể lừa mình dối người được nữa, Âu Dương Minh thật sự là một kẻ đa nhân cách!

Cô rất muốn biết, hiện tại Âu Dương Minh dịu dàng đã đi đâu vậy, anh có thể sẽ không trở về, mà Âu Dương Minh xấu tính bây giờ rốt cuộc vì sao lại gây chuyện với cô như vậy, cô đâu có chọc gì đến anh ta ?

"Trọng điểm? Tôi đây liền cùng cô nói trọng điểm, cô có muốn biết vì sao tôi làm như vậy không? Tiếp theo còn muốn làm gì nữa, hơn nữa, chuyện này cuối cùng có phải nhằm vào Tần Mặc không?"

Âu Dương Minh mang theo ý cười thong thả nói xong, giọng nói cợt nhả, nhưng mỗi chữ anh thốt ra đều vừa vặn tạc vào trong lòng Tô Song Song.

Nhất là câu cuối cùng kia, anh có thể nhằm vào Tần Mặc hay không, trong nháy mắt như nhéo vào người cô.

Cô rốt cục nghĩ đã nghĩ đến trọng điểm của vấn đề, cô và Âu Dương Minh không thù không óa, anh việc gì phải phí công như vậy hãm hại cô.

Nhưng nếu nói là mục đích cuối cùng của anh chính là vị trí của Tần Mặc hiện tại thì có vẻ hợp lý hơn, bây giờ cô là người gần gũi nhất với Tần Mặc, quan hệ cũng có vẻ không tệ lắm.

Từ cô mà gây tai họa đến Tần Mặc, xem như có vẻ đơn giản nhất, Tô Song Song nghĩ đến đây đột nhiên sợ hãi đứng lên.

Cô biết mình lúc này không nên bối rối, nhưng lại không khống chế được hỏi một câu: "Anh sẽ làm gì Tần Mặc?"

Âu Dương Minh ở đầu dây bên kia vừa nghe, bắt đầu cười khẽ đứng lên, cười cực kỳ đê tiện, khiến Tô Song Song rất muốn cho anh một bạt tai.

"Nói, Tần Mặc chắc đang đi ra ngoài rồi? Có muốn biết anh ta đến chỗ nào không? Có muốn biết tiếp theo tôi sẽ làm gì không?" Giọng nói của Âu Dương Minh rất nhẹ, như lông chim trêu chọc tâm tư của Tô Song Song.

Tô Song Song cúi đầu, dùng sức cầm lấy di động trong tay, vòng vo đảo mắt, đột nhiên liền nổi giận, rống lên: "Anh có nói hay không, không nói tôi sẽ cúp máy!"

Tuy rằng giờ phút này tâm cô đã loạn như ma, nhưng Tô Song Song cũng đã xem qua nhiều tiểu thuyết tương tự thế này, vẫn hiểu được phải có khí thế để trấn áp đối phương, không thể để anh ta dắt mũi mình đi được!

"Xuy!" Âu Dương Minh lại bị Tô Song Song chọc cười, giống như thỏa hiệp bình thường nói : "Đang ở cơ quan, nếu cô muốn biết, thì hãy ra quán cà phê bên ngoài công ty, tôi chờ cô."

Tô Song Song lập tức nhíu mày, trong lòng rất do dự, lúc cô xem tiểu thuyết, hay những tình tiết cẩu huyết trong truyện tranh, nếu bây giờ cô mà đáp ứng yêu cầu của người xấu, khẳng định sẽ không có chuyện gì tốt.

Nhưng nơi đối phương hẹn là ở quán cà phê, có nhiều người qua lại, chắc sẽ không có chuyện gì uy hiếp được cô.

Tô Song Song khẩn trương cắn môi, cô thật sự rất muốn giáp mặt hỏi Âu Dương Minh, anh rốt cuộc muốn làm cái gì.

"Song Song, một cơ hội này, nếu cô bỏ lỡ, về sau xảy ra chuyện gì, đừng trách tôi không nghĩ đến Âu Dương Minh kia đã thích cô, không cho cô cơ hội."

"!" Tô Song Song lập tức hít thở dồn dập đứng lên, cô gắt gao nắm di động, trong lòng bàn tay đã bao phủ một tầng mồ hôi mỏng, cô khẩn trương hỏi: "Anh không phải là Âu Dương Minh sao?"

"Ha ha, cô không phải đã đoán được sao? Anh ta không biết chuyện của tôi, nhưng tôi lại biết rõ ràng chuyện của anh ta, hơn nữa muốn chậm rãi thay thế anh ta."

Câu nói cuối cùng của Âu Dương Minh rất nhẹ nhàng, lộ ra ý cười, Tô Song Song lại càng khẩn trương hơn, cô dùng một tay chống bàn, mạnh mẽ đứng lên, nghĩ ngợi, lên tiếng: "Anh chờ tôi, bây giờ tôi đến."

"Được, quán cà phê đối diện quán, lầu hai, phòng 203, chờ cô. Còn có, không được nói cho Tần Mặc, nếu không cô sẽ không thấy tôi, cơ hội này cũng. . . . . . bang! Không thấy !"

Âu Dương Minh vừa nói xong, Tô Song Song liền cúp điện thoại. Cô bắt lấy chiếc nạng, không lập tức đứng lên, mà là ngồi trên ghế kịch liệt thở dốc hai cái.

  Editor: Xẩm Xẩm


Tô Song Song nghĩ ngợi, lấy điện thoại di động ra, nhắn cho Tô mộ một tin nhắn.

Thời gian định là một giờ sau, nội dung là: tôi và Âu Dương Minh cùng một chỗ, nếu trước tin nhắn này tôi không gọi cho cô, tìm người cứu tôi! Tôi quán cà phê đối diện Tần Thị, 203.

Tô Song Song làm xong hết thảy, cảm giác khẩn trương cũng giảm đi không ít, tự nhiên cũng thấy mình rất cơ trí, cô làm một tư thế tay cố lên, sau đó khởi động chiếc nạng, thật cẩn thận đi ra ngoài.

Người thư ký của Tần Mặc đang lúc đứng ngoài văn phòng, vừa thấy Tô Song Song đi rA, vội vàng đi lại đây: "Trợ lý Tô, cô muốn đi đâu vậy?"

Tô Song Song ra vẻ bình tĩnh nhìn anh liếc mắt một cái, nói: "Tôi đi gặp bạn một chút, Tô Mộ, nãy đã nói qua với Tần tổng, anh yên tâm, sẽ không gây phiền phức cho anh!"

Người thư ký nhìn Tô Song Song liếc mắt một cái, cảm thấy cô không đến mức nói dối, gật gật đầu: "Để tôi đưa cô qua đó nhé?"

"Không cần không cần, trực tiếp đi thang máy là tới, tôi đã tự đi lại được, cảm ơn anh!" Tô Song Song vội vàng lộ ra sắc mặt khó xử.

Người thư ký vừa thấy, lập tức nghĩ đến hiện tại Tô Song Song ở Tần thị được Tần tổng đặc biệt chú ý, có thể trở thành nữ chủ nhân tương lai của Tần thị, anh cảm thấy nếu mình tự đưa cô đi, lại khiến mọi chuyện thêm phức tạp hơn.

Anh gật gật đầu, nhìn tô Song Song rời đi, rất lễ phép dặn dò một câu: "Trợ lý Tô đi cẩn thận, có chuyện gì thì nói tôi biết, bất cứ lúc nào."

Tô Song Song vừa nói dối nên rất khẩn trương, lúc này xem như cô hành động rất bộc phát, cô không dám quay đầu, vội vàng nói một câu cám ơn liền đi vào thang máy.

Trong thang máy, Tô Song Song dựa cả người vào cửa thang máy thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ trái tim đang nhảy tưng tưng trong lồng ngược, trong lòng than thở một câu: quả thực nói dối đúng là khảo nghiệm công lực của mình!

Sau khi Tô Song Song ra ngoài, liền đến thẳng quán cà phê ở đối diện, đi lên lầu hai, đứng ở ngoài cửa phòng 203, cô muốn trấn an tâm tình đang loạn lạc của mình.

Tô Song Song nhìn cánh cửa trước mắt, đột nhiên bắt đầu não bắt đầu mở rộng ra, đôi mắt linh hoạt nhìn qua lại, suy nghĩ vẫn hết sức mơ hồ, nhịn không được nghĩ đến: không phải nếu cô đi vào, Âu Dương Minh sẽ đánh thuốc mê cho cô choáng váng, sau đó lấy cô ra uy hiếp Tần Mặc?

Nhưng một tưởng tượng như vậy, Tô Song Song lại cảm thấy cô có điểm tự mình đa tình, lấy cô ra uy hiếp Tần Mặc, đây không phải là làm điều thừa thãi sao?

Cô cùng Tần Mặc Phi không phải người thân, dựa theo tính cách của tiểu cầm thú kia đá không rơi xuống giếng là không sai lầm, còn có thể tới cứu cô sao?

Nghĩ như vậy, Tô Song Song lại cảm thấy chính mình giống như không có gì có thể lợi dụng, cô càng không rõ ràng, rốt cuộc Âu Dương Minh kêu cô tới làm cái gì?

Chẳng lẽ thật sự là nói chuyện phiếm, muốn tìm một người đến chia sẻ một chút về kế hoạch vĩ đại của anh, nhưng nếu nghĩ là chuyện cô không nên biết, cô có thể tự rước họa vào thân không, tò mò hại chết mình, bị người ta giết người diệt khẩu?

"Song Song, nếu cô không vào, tôi sẽ đi." Giọng nói của Âu Dương Minh từ bên trong truyền tới, Tô Song Song lập tức bừng tỉnh, chớp chớp ánh mắt, trong lòng lại nghi ngờ: sao anh ta biết mình đứng bên ngoài?

Lúc tầm mắt của cô dừng ở bên dưới cánh cửa, mới kịp phản ứng, cách cửa ở đây chỉ có một nửa, chỉ che được nửa người bên trên.

Tô Song Song thoáng chốc đen mặt, may mà cửa cũng không phải trong suốt, nếu không dáng vẻ ngốc nghếch này của cô đều bị Âu Dương Minh thấy hết.

Tô Song Song đặt tay ở nắm đấm cửa, đột nhiên quay đầu lại giữ chặt người phục vụ vừa đi qua sau lưng cô, khẩn trương nói một câu:

"Cái kia, tôi và người bên trong không quen lắm, nếu chốc lát thấy tôi ngất đi mà anh ta lại đưa tôi ra, cô nhất định phải báo nguy cứu tôi nhé!"

Bị cô giữ chặt, người phục vụ liền kinh ngạc, chỉ kém bị lời nói của Tô Song Song dọa đến, lập tức hiểu được cái gì, gật gật đầu.

Tô Song Song thấy cô gật đầu, rốt cục trái tim cũng chậm lại, quay đầu, ưỡn ngực, đẩy cửa đi vào.

Âu Dương Minh nghe thấy Tô Song Song nói với nhân viên phục vụ như thế, chính mình lại không nhịn được cười, nhìn thấy Tô Song Song đẩy cửa tiến vào, anh cũng không thu lại biểu cảm của mình, thái độ xấu xa túy ý.

Tô Song Song liếc mắt nhìn anh, lập tức tìm một vị trí xa anh nhất ngồi xuống, chống cằm, ra vẻ không thèm để ý, hỏi một câu: "Anh muốn nói gì? Nói mau!"

Lúc này Âu Dương Minh đang mặc một thân ân phục màu đen, tất cả tóc đều bị anh vuốt ngược ra sau, anh nghiêng đầu tháo mắt kính xuống, nhìn về phía Tô Song Song.

Trong lòng Tô Song Song còn ôm một chút may mắn, hết thảy đều là Âu Dương Minh vui đùa, anh vốn không phải người hai mặt.

Nhưng nhìn đôi mắt anh như vậy khiến Tô Song Song cảm thấy may mắn kia đã giống như bọt khí trong nháy mắt liền vỡ vụn.

Bởi vì ở đối diện, Âu Dương Minh lúc này hơi híp mắt, trong mắt tràn đầy ngả ngớn và phóng đãng không kiềm chế được, ngoại trừ diện mạo bên ngoài có vẻ giống Âu Dương Minh dịu dàng kia, thì là một người có khí chất hoàn toàn khác.

Cô cảm thấy cho dù đối phương là Ảnh đế, loại dáng vẻ trái ngược này, cũng tuyệt đối không thể diễn xuất được!

Tô Song Song nhịn không được hỏi một câu: "Anh. . . . . . Rốt cuộc là ai? Anh. . . . . . Có thể sẽ không trở về?"

Âu Dương Minh ở đối diện vừa nghe, thả một chân đang vắt lên chân còn lại xuống, trực tiếp đứng lên, hướng tô Song Song đi đến, Tô Song Song sợ tới mức muốn đứng dậy.

Nhưng tay vừa động, chiếc nạng liền rơi trên mặt đất: "Đông" một tiếng, lòng của cô cũng theo đó trầm xuống.

Tô Song Song vội vàng cúi người muốn nhặt lên, Âu Dương Minh lại đi qua bên người cô, một cước dẫm nát chiếc nạng, sau đó cúi người xuống gần sát Tô Song Song.

  Tô Song Song lập tức cảm giác bầu không khí có chút không đúng, theo bản năng muốn đứng lên, bởi vì quá nóng vội đã quên mất chân mình đang bị thương.


Trong giây phút hai chân chạm đất, còn dùng lực hơi mạnh, chân bị thương lập tức truyền đến một cơn đau bứt rứt.

Bởi vì kịch liệt đau đớn nên Tô Song Song mạnh mẽ ngồi xuống ghế, trên trán nổi lên một lớp mồ hôi mỏng.

Cô cắn răng, hai tay nắm chặt áo của mình, cố gắng nhịn không kêu thành tiếng để không bị mất mặt trước Âu Dương Minh.

Âu Dương Minh vẫn khom người như cũ, kề sát mặt của Tô Song Song, nét mặt mang theo một tia xấu xa, anh híp mắt, hai mắt vốn dịu dàng như ánh sáng mặt trời bây giờ lộ ra vẻ đùa cợt.

Anh nghiêng đầu nhìn Tô Song Song đang đau đớn đến nỗi không nói nên lời, dường như đang suy nghĩ gì đó rồi vươn tay muốn lau đi mồ hôi trên trán cô.

Tô Song Song lập tức cắn răng né bàn tay của anh, lúc này gương mặt của Âu Dương Minh rất gần với cô, loại cảm giác chèn ép này khiến cô hết sức khó chịu.

Chậm lại một chút, tuy rằng trên đùi cô còn đau bứt rứt, nhưng Tô Song Song đã có thể mở miệng nói chuyện, chỉ là vừa nói, giọng nói có chút run rẩy.

"Âu Dương Minh, rốt cuộc anh muốn làm gì?" Tô Song Song nói xong liền nhíu mày, chân không bị thương chống xuống đất, muốn xê dịch ghế ra đằng sau một chút để nới rộng khoảng cách.

Nào biết tay của Âu Dương Minh đang chống bên hông đột nhiên dùng sức chụp lấy tay vịn ghế của Tô Song Song, anh lại gần cô hơn nữa.

Thân thể Tô Song Song ngửa về phía sau, mãi cho đến khi người dán vào lưng ghế, cô không thể lùi về sau nữa nên dừng lại, nhíu thật chặt lông mày, cảnh giác nhìn chằm chằm Âu Dương Minh.

Tô Song Song cảm thấy quyết định đi tới đây là một sai lầm! Bởi vì nhìn thấy căn bản Âu Dương Minh cũng không muốn nói cho cô biết điều gì, chỉ muốn đùa giỡn cô, hiện tại cô hối hận muốn chết!

Giọng của Tô Song Song không khỏi tăng thêm âm lượng, lộ ra một loại nồng nặc cảnh cáo: "Anh muốn làm gì, Âu Dương Minh, nếu như anh còn tiếp tục... tôi sẽ kêu lên, đừng khiến chúng ta phải xấu hổ!"

Nào biết Âu Dương Minh nghe xong cũng không thèm để ý, mặt anh lại tiến gần hơn nữa, hai người gần đến nỗi có thể thấy được lông mi trên mắt anh, và trong mắt chiếu đến một gương mặt bối rối sốt ruột.

Tô Song Song mạnh mẽ hít vào một hơi, ngay cả hít thở cũng trở nên cẩn thận, bởi vì chỉ cần cô hơi dùng lực một chút, sẽ cảm nhận được hơi thở của Âu Dương Minh, loại cảm giác này hết sức khó chịu.

"Kêu ư? Song Song, cô càng làm vậy..." Âu Dương Minh hơi ngừng một chút, giọng nói trở nên bí ẩn, anh cố ý phả ra một hơi thở, Tô Song Song sợ đến mức tim đập mạnh một cái.

Ngay sau đó Âu Dương Minh kề sát tai cô, nhẹ nhàng phun ra bốn chữ: "Tôi càng hưng phấn."

Tô Song Song vừa nghe bốn chữ sau cùng, hàm răng tưởng như muốn rơi ra, cô biết sức mạnh của mình không thể đánh bại anh. Cô đảo mắt, trực tiếp quỳ xuống, định đá vào vùng yếu nhất của anh.

Ngay lúc cô cho rằng mình đã thành công, tay của Âu Dương Minh đang đặt trên ghế bỗng bắt lấy đầu gối cô.

Giây kế tiếp,bàn tay anh di chuyển xuống phía sau chân cô, dán chặt chân cô vào cơ thể mình, tư thế này thật sự rất mờ ám.

Vốn là Tô Song Song đã nắm chắc phần

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC