Chương 10+11+12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 10. ÔNG CHỦ VŨ DỨT KHOÁT

Lúc này ông chủ Vũ đang làm gì đấy? Tại nhà ăn kiểu Tây.

Từ lúc tập đoàn Đông Bắc Hổ của Vũ Khánh Cương thành lập tại thành phố Đông Bắc, muốn cái gì có cái đó, có thể nói là nhân sinh người thắng cuộc, có điều chẳng qua là hôn sự của hắn cũng thành điểm chú ý của mọi người.Lúc mới đầu kỳ thực Vũ Khánh Cương rất tích cực, nhưng sau đó phát hiện, mấy nữ nhân này muốn không phải là hắn, càng nhiều hơn chính là muốn tiền của hắn, đối tượng đầu tiên, nhìn không tồi, nhưng sau lưng lại luôn nói không tốt về anh chị hắn, Vũ Khánh Cương gặp mặt ba lần liền cắt đứt thứ hai ngược lại là quan hệ tốt với anh chị hắn, thế nhưng bát tự còn chưa đưa lên, đã muốn biết bọn họ kết hôn rồi có thể có bao nhiêu tài sản đối tượng thứ ba là du học trở về, bọn Ngụy Diên cảm thấy ông chủ không xài được thì bà chủ nhất định phải xài được, kết quả Vũ Khánh Cương cùng ăn cơm tây một lần, đau bụng hai ngày, triệt để bye bye thứ tư....Mãi đến về sau, Vũ Khánh Cương đã triệt để mất đi tự tin đối với nữ nhân, dứt khoát không bao giờ xem mắt, cũng không tin cái gọi là tình yêu, những năm này càng ngày càng có tiền, hắn cũng càng ngày càng nhìn rõ bản tính của con người, cuối cùng nói với người trong nhà, thuận theo tự nhiên.Bởi vì hiện tại chuyện trong nhà nhiều, anh hai và chị hai Vũ gia cũng không buộc hắn nhất định phải tìm người kết hôn, chậm rãi chọn đi.Người nhà họ Vũ không vội, nhưng người bên ngoài nhìn chằm chằm Vũ Khánh Cương lại sốt ruột....Ví như cái vị hôm nay, là con gái lớn của ông chủ tập đoàn Cương Kiến, ông chủ Vũ chưa từng gặp cô, từng gặp thì cũng không quen biết, nhưng cô ta lại biết ông chủ Vũ, ngày hôm nay chính là cô hẹn ông chủ Vũ ăn cơm nói chuyện làm ăn.Tập đoàn Cương Kiến là kho cung ứng hàng kiến trúc cho tập đoàn Đông Bắc Hổ, thời gian hợp tác hai năm, tự nhiên có thể nhìn ra được thực lực của Đông Bắc Hổ.Đối với bản thân ông chủ Vũ, nói thật, thật ra vị đại tiểu thư tập đoàn Cương Kiến này không nhìn thuận mắt, nhưng lại để ý đến tiền của ông chủ Vũ, tập đoàn tài chính Đông Bắc Hổ là tư nhân, tất cả đều là của Vũ Khánh Cương.Kim cương Vương lão ngũ như vậy, cô không muốn bỏ qua!Cứng rắn tìm một lý do không thể không gặp mặt, cô ta rất có lòng tin với mình, cái tên nhà quê kia nhìn thấy mặt cô ta là có thể bắt được hắn liền!Mày liễu, mắt phượng, vóc người cao gầy đầy đặn, một cái váy trễ ngực màu đen bao mông, đạp giày cao gót mười cm, lúc bước đi lắc tới lắc lui, nhất cử nhất động không có chỗ nào mà không phải là mỹ nhân phong tình vạn chủng.Thế nhưng nếu có người quen thuộc Vương Dung Dung, thì có thể nhìn ra được, cô cười có bao nhiêu miễn cưỡng!Bà nó chứ tình huống như vậy, là nữ nhân nhìn thấy đều miễn cưỡng được chứ.Vương Dung Dung là thạc sĩ quản lý thương nghiệp, tự nhận bất luận là mỹ mạo hay là tài năng, đều không thua bất luận người nào, thủ đoạn cũng cao minh, không thì Vương Cương Kiến cũng sẽ không thiên vị cô như thế, ngay cả con trai cũng xếp sau con gái.Nhưng mà Vương Dung Dung lại không nghĩ tới, ông chủ Vũ lại ăn diện như thế, tới nhà ăn kiểu Tây!Vũ Khánh Cương vô cùng tự nhiên tiến vào, cũng không ngại mình bị mọi người chú mục, sau khi đặt mông ngồi xuống, liền đưa hợp đồng cho Vương Dung Dung: "Cô xem trước đi, xem xong không có vấn đề liền ký tên, nếu có cái gì không hài lòng hoặc là không hiểu... ." Vương Dung Dung cho rằng lời kế tiếp của hắn, sẽ là "chúng ta có thể thương lượng lại", đây là cơ bản nhất trong hợp tác thương nghiệp, là chuyện thường xảy ra.Cô cũng là vừa ý điểm này, mới có thể yêu cầu định ngày hẹn bản thân Vũ Khánh Cương đến đây ký kết hợp đồng, dù sao thì đây là một cơ hội."... Vậy hợp tác đến đây là kết thúc." Vũ Khánh Cương nói chuyện ngắn gọn, ý tứ cũng rất trắng ra, Vương Dung Dung từ đầu tới đuôi một câu còn chưa nói nữa.Vương Dung Dung mới vừa muốn nói, Vũ Khánh Cương liền lớn giọng gọi: "Nhân viên phục vụ! Mau tới đây gọi món ăn!"Vương Dung Dung: "... !"

Hết chương 10  


CHƯƠNG 11. ĐẾN SÂN BAY ĐÓN NGƯỜI

Vũ Khánh Cương cùng ăn với Vương Dung Dung một hồi, sau khi ra khỏi nhà ăn kiểu Tây, điện thoại vang lên, là Ngụy Diên điện."Ông chủ, bên tập đoàn Cương Kiến nói thế nào?" Ngụy Diên một bên gọi điện thoại, một bên ký tên, mỗi ngày hắn đều rất bận, giống như con quay di chuyển liên tục.Vốn là không cần phiền toái như vậy, thế nhưng có quan hệ đến việc cung cấp vật liệu kiến trúc sang năm của Đông Bắc Hổ, tập đoàn Cương Kiến cũng là nơi hợp tác làm nhà cung cấp, đột nhiên đề xuất Vũ Khánh Cương tự mình đứng ra ký kết hợp đồng, hắn suy đoán, trong này có phải là có chuyện gì hay không?Thời đại này ăn hoa hồng đều thành thông lệ, nhưng hắn dám cam đoan kiến trúc Đông Bắc Hổ tuyệt đối không có ai ăn hoa hồng!Cho nên tám phần là vị đại tiểu thư kia tự chủ trương."Cái con đàn bà kia có bệnh! Đổi một nhà cung cấp khác!" Vũ Khánh Cương ghét nhất người khác dây dây dưa dưa không lưu loát: "Ăn mặc thì như mụ tú bà, nói chuyện như ăn không no, bước đi thì như không có thận vậy đó, người như vậy, sau này tui không hợp tác nữa."Đầu kia Ngụy Diên vừa nghe, giọng điệu của ông chủ cứ kêu là một oan ức, một tức giận, lúc đó hắn liền cười gục xuống...Ông chủ Vũ buổi trưa căn bản không ăn no, tìm một quán ăn bình thường, chọn hai món ăn, khò khè ăn sạch sành sanh, tổng cộng mới tốn không tới sáu mươi đồng, còn cơm tây một khối thịt bò một bát canh mùi vị nức mũi, liền mất một ngàn đồng...Điện thoại lại vang lên, vẫn là Ngụy Diên gọi tới: "Ông chủ, bây giờ anh có rảnh không?""Có!" Vũ Khánh Cương mới ăn no, sau khi trả tiền, đang đi ra ngoài."Đến sân bay đón người đi, tài xế bên này đều ra ngoài rồi, không ai có thời gian." Ngụy Diên ở trong điện thoại nói ngắn gọn với Vũ Khánh Cương một lần người phải đón là ai, chuyến bay mấy giờ, sau đó liền cúp điện thoại.Vũ Khánh Cương một chút cũng không có không hài lòng, Ngụy Diên là người có đại tài, sau khi tập đoàn tài chính Đông Bắc Hổ thành lập, hắn có thể thanh nhàn như vậy cũng là thiệt thòi Ngụy Diên cùng đoàn đội của hắn ta, hắn thì buông tay không quản chuyện, bởi vì mấy thứ đó hắn cũng không quá hiểu...Vũ Khánh Cương biết mình có bao nhiêu trọng lượng, nhiều tiền như vậy, hắn mang theo người nhà đến chỗ nào cũng không an toàn, nếu lựa chọn tin Ngụy Diên, vậy liền thẳng thắn tín nhiệm đến cùng.Sự thực chứng minh, thời gian hai năm, Ngụy Diên làm cho Đông Bắc Hổ chiếm đoạt gần như tất cả hạng mục tiền đồ rộng lớn của Đông Châu.Đầu tư của Vũ gia vào năm thứ nhất liền mất sạch, sang năm bắt đầu có lợi nhuận, hiện tại lại bắt đầu khai phá hạng mục mới....Lúc mới bắt đầu anh hai và chị hai Vũ gia đối với Ngụy Diên là quan sát, sau đó mới tiếp nhận Ngụy Diên trở thành người phát ngôn của Vũ gia, Vũ Khánh Cương an bài anh hai ở vị trí chủ tịch, chị hai thì là phó chủ tịch, nói trắng ra là chính là cho bọn Ngụy Diên chỗ dựa, nói thế nào nữa thì bọn Ngụy Diên cũng là làm công, Vũ gia mới là chủ.Có điều mặc dù tập đoàn tài chính Đông Bắc Hổ là vốn riêng của Vũ Khánh Cương, thế nhưng tập đoàn Đông Bắc Hổ có mười phần trăm cổ phần là của Ngụy Diên và nhóm của hắn ta, đây là phúc lợi mà Vũ Khánh Cương cho hắn ta, nếu muốn thúc ngựa chạy, phải tạo động lực cho ngựa chứ!Tập đoàn Đông Bắc Hổ có 60% cổ phần là Vũ Khánh Cương nắm giữ, mười phần trăm là anh hai, mười phần trăm là chị hai, mười phần trăm là nhóm Ngụy Diên, còn chín phần trăm là chia đều cho ba đứa cháu trai, còn thừa lại một phần trăm, chỉ dùng để làm phúc lợi, Đông Bắc Hổ có thể trong thời gian ngắn thanh danh vang dội như thế, cũng bởi vì tập đoàn Đông Bắc Hổ chịu bỏ ra sức lớn làm sự nghiệp công ích, viện dưỡng lão, cô nhi viện cùng công ích xanh hóa đều có bóng dáng tập đoàn Đông Bắc Hổ.....

Hết chương 11  


CHƯƠNG 12. TUI KHÔNG VÀO ĐƯỢC

Hứa Tư Văn bước nhanh đi vào trạm chờ có hệ thống sưởi hơi, đồ đạc của y ít nên cũng không có gửi vận chuyển, sau khi kiểm tra an ninh liền trực tiếp đến cửa an toàn.Chỉ là...Hứa Tư Văn nhìn xung quanh, y là người ra sớm, ánh mắt đảo qua những người đi đón ở bốn phía, không nhìn thấy người đón.Vào lúc này điện thoại di động vang lên."Chào ngài." Hứa Tư Văn vừa nhận điện thoại, lễ phép chào trước, kết quả trong điện thoại truyền đến một trận âm thanh điếc tai nhức óc: "Này? Alo? Cậu là kỹ thuật viên Hứa Hứa Tư Văn đúng không? Tui tới đón cậu tui tên Vũ Khánh Cương, cậu đi ra đi tui không vào được!"Hứa Tư Văn: "... !"Thoáng đưa điện thoại di động từ bên cạnh lỗ tai của mình di chuyển ra xa một chút, lớn tiếng như vậy nếu y dán vào lỗ tai nữa sẽ dễ bị chấn động .Có điều cái gì gọi là "Tui không vào được" ? ? ?Kỳ thật Hứa Tư Văn không muốn đi ra ngoài, thật sự y không ngờ rằng Đông Bắc lại rét lạnh như thế, có điều không ra ngoài là không thể nào, y đã quyết định đi ra ngoài liền mua cái áo lông mặc!"Làm sao tìm được anh?" Hai người không quen biết, người đón máy bay đều giơ bảng, trên đó viết tên người muốn đón.Có điều Hứa Tư Văn luôn cảm thấy cái vị này tám phần là không thông minh như vậy, không phải y xem thường cái vị đi đón mình này, nhưng trực giác của y cho là như thế.Không thể không nói trực giác của người thông minh chính là chuẩn!"Dễ tìm lắm, cậu ra cửa, nhìn thấy một chiếc xe vẽ con hổ là được rồi!" Đối với việc nhìn xe tìm người như vậy, ông chủ Vũ là ngựa quen đường cũ.Đôi khi hắn bị gọi đi đảm nhiệm nhân vật quan trọng áp tràng giúp bọn Ngụy Diên, Ngụy Diên chính là như thế nói cho người khác biết, ai mới là ông chủ? Ông chủ nhà mi chạy Mercedes Benz liền dám theo Đông Bắc Hổ chúng tôi kêu tên? Nhân viên chỗ chúng tôi chạy đều là Land Rover đó, ông chủ chúng tôi còn chạy xe nhập khẩu bản limited trân quý đó!Tạo hình chiếc xe kia của ông chủ Vũ lão cũng đặc biệt, ở trên mui xe cố ý phun vẽ một con hổ Đông Bắc ngửa mặt lên trời gầm rống, cũng là tiêu chí của tập đoàn Đông Bắc Hổ, không biết bao nhiêu lần người ta cho rằng đây là xe cọp của vườn thú nữa.Cho nên Hứa Tư Văn vừa ra khỏi cửa liền thấy xe của ông chủ Vũ, thành phố Đông Bắc ít người biết hàng, nhưng Hứa Tư Văn cũng là có kiến thức, liếc mắt đã nhìn ra xe này không dưới ba, bốn triệu.Thật là người có tiền mà!Ặc...Cửa xe mở, đầu tiên là duỗi ra một bàn chân lớn mang đôi giày cổ xưa, sau đó hướng lên trên là quần bông màu xám tro, áo bông màu xám bạc, cầm trong tay một cái áo khoác bông màu xanh quân đội, trên đầu đội một cái mũ lông chó....Hứa Tư Văn: "... !"Khó trách không vào được!Mặc đồ này bảo an sân bay tuyệt đối không thể nào cho vào!Ông chủ Vũ nhìn người đến, phát hiện thật không hổ là "văn nhân", nhìn cái thể trạng nhỏ nhắn gầy yếu kìa, người cũng gầy yếu mặc cũng mát mẻ, đây là mùa thu hay là mùa đông vậy hở? Đến thành phố Đông Bắc để bị đông chết hả trời?Vội vàng tiến lên đem áo khoác bông của mình chụp lên người Hứa Tư Văn xong liền nói: "Sao cậu mặc ít như vậy?"Hứa Tư Văn bị hỏi nghe không hiểu là có ý gì, có điều áo khoác bông khoác lên người, cảm giác đầu tiên là thật nặng!Cảm giác thứ hai mới là: áo khoác này nặng thì nặng, thế nhưng chống gió rất tốt...."Đây là quần áo dày nhất của tôi." Thân là người phía nam, quần áo dày như vậy thật ra đã là đồ ép đáy hòm rồi, nhiệt độ phía nam xưa nay không có lúc nào rơi xuống âm mười độ, có chỗ nào giống như phương bắc bên này chứ? Mùa đông nhiệt độ âm hai mươi độ đã là khí trời tốt, hạ chút tuyết qua ngày hôm sau liền có thể rơi xuống âm ba mươi độ có tin không!Ông chủ Vũ cầm quần áo khoác cho người ta xong, duỗi móng vuốt bự như cái quạt hương bồ ra kéo Hứa Tư Văn vào trong xe.Trong xe mở hệ thống sưởi, Hứa Tư Văn bị nhét vào ngồi phía sau.

Hết chương 12  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net