Chương 17+18+19+20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 17. TÌM NGỤY DIÊN GIẢI THÍCH NGHI HOẶC

Ngụy Diên rất bận, có thể nói, từ khi hắn làm thuê cho ông chủ Vũ, ông chủ Vũ cùng với cả nhà của ổng, đúng là "ủy quyền" đến cùng, hắn nắm giữ quyền lợi tự chủ điều động một tỷ tài chính của công ty, không cần hỏi qua ông chủ Vũ, bắt đầu từ lúc nhận lệnh đến lúc thực hiện, hắn chưa từng có lúc nhàn rỗi.Chỉ là, ngày hôm nay tại tầng cao nhất tập đoàn Đông Bắc Hổ, trong phòng làm việc của tổng tài, hắn từ chối ba cái hội nghị, chỉ vì dành ra thời gian nhàn rỗi để đón tiếp một người, nói chính xác, người này, là ông chủ của hắn.Ông chủ Vũ chà xát bàn tay, cười hì hì kề sát vào Ngụy Diên: "Cái đó, chính là đến xem cậu, với lại nói chuyện với cậu một chút.""Ông chủ, tiền lương của tôi đều là anh trả, chỉ cần anh không sợ làm lỡ công việc." Lúc hắn bận đến mức sắp vắt chân lên cổ, ông chủ của hắn chạy tới nói muốn tìm hắn tán gẫu? Nếu bạn là Ngụy Diên thì bạn cũng sẽ bốc hỏa đúng không."Không phải, cái đó, chính là tìm cậu có chút việc." Ông chủ Vũ dùng ánh mắt nhìn chúa cứu thế để nhìn Ngụy Diên."Vậy là chuyện gì hả?" Ngụy Diên nhịn xuống cơn xúc động muốn phun lửa vào ông chủ Vũ, cười đặc biệt hàm súc dò hỏi."Tui quen biết một người, nhưng thấy y rất mới lạ. Cảm thấy y cái gì cũng tốt chỗ nào cũng tốt, toàn thân đều tốt. Sau đó tim liền đập nhanh, tới bệnh viện xem, bác sĩ nói không có bệnh." Vẻ mặt ông chủ Vũ ngu xuẩn, ánh mắt giống như ngớ ngẩn: "Cậu nói xem, tui đây là bị sao vậy?"Chủ yếu nhất là, buổi tối hắn nằm mơ cũng mơ tới kỹ thuật viên Hứa...."Ông chủ, anh yêu rồi." Ngụy Diên vẫn như cũ tươi cười nhã nhặn, một thân dáng vẻ *** anh, đẳng cấp cao bao nhiêu thì khỏi nói."Đừng đùa được không?" Nét mặt già nua của ông chủ Vũ nóng lên, vịt chết còn mạnh miệng phản bác: "Đều là cái gì chứ! Còn yêu nữa? Yêu cái gì mà yêu.""Ông chủ, anh yêu rồi." Ngụy Diên không tức giận cũng không phản bác, vẫn là câu nói kia, rất chăm chú nhìn ông chủ Vũ."Thật sự?" Trong lòng ông chủ Vũ thình thịch nhảy không ngừng."Ông chủ, bởi vì anh tin tưởng tôi, mới có thể tới hỏi tôi, đáp án của tôi chính là cái này.""Tui chỉ cảm thấy năng lực của cậu như vậy, có chuyện liền tới tìm cậu, nhất định có thể giải quyết." Trong lòng ông chủ Vũ nghĩ như thế nào, hắn liền nói như thế đó .Ngụy Diên cười vô cùng vui vẻ: "Cám ơn sự khẳng định của ông chủ đối với tôi."Cho dù loại này nhất định là coi hắn thành cố vấn tình yêu...Thế nhưng sau đó ông chủ Vũ liền như bị sét đánh ngốc ở nơi đó, hắn đột nhiên nhớ tới, có vẻ như kỹ thuật viên Hứa...Y, y, y...Cái kia ai, ai..."Ông chủ, bà chủ là dạng gì vậy? Có thể tiết lộ với tôi một chút không?" Ngụy Diên tuy rằng một bộ dáng vẻ cao nhân, nhưng mà ước số nhiều chuyện trong nội tâm lại hết sức phong phú, lại nói, làm việc dưới tay ông chủ Vũ hơn hai năm, ông chủ này không có bất kỳ đam mê bất lương nào, có thể nói, cả nhà này đều là người vô cùng chất phác, cũng bởi vì cái dạng này, lúc đầu nhóm của bọn họ đúng là muốn đi con đường "phu nhân ngoại giao", kết quả rất không lý tưởng.Dựa trên tiền lệ chủ tịch phu nhân, cho dù sau mấy lần xem mắt của ông chủ, bỏ qua con đường "phu nhân ngoại giao" kia, thế nhưng không có nghĩa là bọn họ không chú ý chuyện này, dù sao thì bọn họ cũng không muốn ông chủ tùy tiện tìm một nữ nhân góp đủ số, trở thành vợ ông chủ của bọn họ."A?" Ông chủ Vũ một bộ dáng vẻ hồn bay lên mây.Thôi!Ngụy Diên quyết định không hỏi.Dù sao thì cũng có một ngày ông chủ sẽ tự mình khai ra thôi.Ông chủ Vũ đi ra từ phòng làm việc của Ngụy Diên, xuống tới bãi đậu xe ở tầng hầm, khởi động xe mình mới vừa cất bước, điện thoại của Ngụy Diên liền đuổi tới: "Ông chủ, chuyện của tập đoàn Cương Kiến anh còn chưa có nói với tôi nữa!"Ông chủ Vũ: "... !"Hắn quên.

Hết chapter 17  


CHƯƠNG 18. BIẾN MẤT HAI NGÀY

Sáng sớm Hứa Tư Văn nghe tiếng gõ cửa, tưởng người kia lại tới nữa, nhưng sau khi mở cửa ra, đứng ở cửa là nam nhân hơn bốn mươi tuổi xa lạ."Kỹ thuật viên Hứa đúng không?" Nam nhân vừa nhìn chính là người đàng hoàng, cười thật thà đưa đồ trong tay cho Hứa Tư Văn: "Đây là điểm tâm của ngài, tôi ở trên xe dưới lầu chờ ngài, ngày hôm nay tôi đưa ngài đến công ty.""Được rồi." Hứa Tư Văn rất bình tĩnh tiếp nhận điểm tâm, ông tài xế kia liền đi xuống ngay, không có ý muốn đi vào, Hứa Tư Văn cũng sẽ không để người xa lạ tiến vào.Nơi này tạm thời là địa phương của y.Lên lớp một ngày, người đưa y trở về vẫn là ông tài xế lúc sáng, tuy rằng xe không khác biệt gì, thế nhưng Hứa Tư Văn luôn cảm thấy không giống.Có chút chút khó chịu, đối với việc thay đổi người y không quen lắm.Ngày thứ hai vẫn là ông tài xế tới đón y, sáng sớm ngày thứ ba, nghe thấy tiếng gõ cửa, y rất bình tĩnh đi mở cửa, thế nhưng không còn là ông tài xế quen thuộc, đổi thành gương mặt tươi cười hàm hậu của ông chủ Vũ: "Kỹ thuật viên Hứa, tui tới rồi!"Ánh mắt Hứa Tư Văn khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng đáp một tiếng: "Ừm."Quay người trở lại trong nhà, cũng không có đóng cửa lại, bởi vì trong ý thức của Hứa Tư Văn, có thể miễn cưỡng tiếp nhận ông chủ Vũ đi vào địa bàn của mình.Ông chủ Vũ ngay lập tức liền cùng theo vào, một bên đặt đồ trong tay lên bàn ăn, một bên cùng Hứa Tư Văn nói chuyện, hoặc là nói, hắn cảm thấy đang cùng Hứa Tư Văn nói chuyện, kỳ thực chỉ có một mình hắn tự biên tự diễn: "Hai ngày nay có chuyện, đành phải để đồng nghiệp đến thay hai ngày, hôm nay vừa trở về, liền tới làm."Hứa Tư Văn không nói gì, chỉ thay quần áo đi ra, ngồi ở bên cạnh bàn ăn, chờ ông chủ Vũ hầu hạ.Vẫn là cháo bánh bao cùng sữa đậu nành bánh quẩy, Hứa Tư Văn ăn ít, thế nhưng y phát hiện, mặc kệ còn lại nhiều ít, tài xế Vũ đều có thể quét dọn sạch sẽ.Lại là cùng đến công ty, đây là ngày thứ năm Hứa Tư Văn tới nơi này, bởi vì không có thời gian dư thừa, ra cửa liền lên xe, xuống xe liền vào nhà, ngược lại cũng không khiến Hứa Tư Văn cảm thấy lạnh lẽo gì, chỉ là cái áo lông kia, một lần y cũng không mặc, thật sự là không mặc ra ngoài được."Ngày mai là cuối tuần, có muốn đi đâu không?" Ông chủ Vũ không biết phải nói gì nên tìm đề tài, hắn ở trong phòng mình suy nghĩ hai ngày, sau khi suy nghĩ rõ ràng, quyết định xong, liền muốn hành động.Hắn chọn trúng người ta, phải có kết quả, không quan tâm tốt xấu, đều là chính mình lựa chọn."Đi mua áo lông." Hai ngày này Hứa Tư Văn đã hiểu biết chút đỉnh về thành phố Đông Bắc, đừng thấy thành thị này mới phát triển hai mươi năm gần đây, rất nhiều vòng thương nghiệp thành thục nở hoa trong thành phố này."Được!" Ông chủ Vũ vừa nghe liền vui vẻ : "Ngày mai tui tới đón cậu, vào trong thành phố xem xem, chỗ ấy quần áo không tồi."Kỳ thực hắn căn bản không có khái niệm gì về quần áo được chứ!"Không cần." Hứa Tư Văn không muốn mượn việc công làm việc tư: "Xe của công ty, lúc nghỉ ngơi thì tận lực đừng sử dụng.""Không có chuyện gì, xe này tiền xăng dầu không có bao nhiêu, vừa lúc tui cũng cần mua đồ, cậu coi như ngồi cái xe thuận tiện kết một người bạn đi." Ông chủ Vũ cợt nhả thấy người sang bắt quàng làm họ với kỹ thuật viên Hứa: "Cậu thấy sao?""Được rồi." Nếu bỏ ra tiền xăng dầu, vậy cũng không sợ bị người ta nói mượn việc công làm việc tư, tình huống như thế ở xí nghiệp tư nhân là không được nhất, cho nên Hứa Tư Văn mới ngăn cản tài xế Vũ, có điều nếu chỉ là đi nhờ xe thôi, thì y cũng vui lòng, thật sự là không muốn mặc một thân áo lông đỏ thẫm kia ra ngoài đi lại, y vẫn là mặc quần áo của mình đi.

Hết chapter 18  


CHƯƠNG 19. MUA QUẦN ÁO

Muốn nói ông chủ Vũ có phẩm vị cỡ nào à? Đó thuần túy là chém gió!Hắn ngay cả "phẩm vị" là có ý gì cũng không biết, thì phẩm vị ở đâu ra hả!Có điều cái này không trở ngại ánh mắt của hắn, ít nhất hắn cảm nhận được, không hổ là người có ăn học, nhìn kỹ thuật viên Hứa chọn quần áo, màu sắc thanh lịch, mặc trên người kỹ thuật viên Hứa, nhìn thế nào cũng thấy sạch sẽ.Có điều ông chủ Vũ tự thấy hiếm lạ, nhưng kỹ thuật viên Hứa thì không nghĩ như vậy.Khóe mắt ngắm nhiều lần, tài xế Vũ hâm mộ nhìn mình mua quần áo, nhìn quần áo trong tay, lại nhìn nhìn quần áo mặc trên người tài xế Vũ, nếu không phải tố chất buôn bán của nhân viên vững vàng, hẳn là đã không cho tài xế Vũ vào cửa rồi!Cái đầu cao cao, nụ cười ngốc nghếch, mày rậm mắt to xoa xoa tay bộ dạng luống cuống, nhìn thế nào cũng thấy là người thành thật, lúc nhìn mình mang theo nụ cười lấy lòng, khẳng định là loại người thành thật không có bao nhiêu văn hóa trong lòng rất tự ti...Hứa Tư Văn chọn quần áo của mình xong, liền cầm một bộ nam trang thiên về phong cách thương nghiệp ở trong tay, cô nhân viên bán hàng ở bên cạnh nhìn nhìn Hứa Tư Văn, lại nhìn nhìn bộ nam trang trong tay y, rất tận trách nhắc nhở: "Tiên sinh, bộ nam trang thương nghiệp này, ngài cầm số đo lớn hơn rất nhiều, không thích hợp bản thân ngài mặc....""Không phải cho tôi mặc." Hứa Tư Văn cầm quần áo trực tiếp đi tới trước mặt tài xế Vũ ngồi ở trên ghế chờ y mua quần áo: "Đi thử xem có vừa không?"Ông chủ Vũ nghe vậy ngẩn ngơ: "Cho tui?""Ừ, sắp ăn tết, coi như đưa cho anh quà năm mới đi." Hứa Tư Văn cười nhạt đem ông chủ Vũ cả người cả quần áo đẩy vào phòng thay đồ.Tuy y thanh cao thế nhưng không tự kiêu, càng không xem thường bất luận người nào mang thành kiến sống qua ngày.Mặc dù tài xế Vũ chỉ là một người tài xế, nhưng người tài xế này thể hiện ra với y là thiện ý thuần phác, điều này đối với Hứa Tư Văn nhạy cảm mà nói, là vô cùng quý giá.Cho dù cái loại quý giá này, bắt nguồn từ sự thật là hai bên cũng không phải rất quen thuộc.Trong lòng Hứa Tư Văn xoắn xuýt ngàn vạn tâm tư, nhưng trong lòng ông chủ Vũ thì chỉ muốn đối với bầu trời rống to hai tiếng!Ai nha má ơi!Có người mua quần áo cho mình!Ông chủ Vũ rất hào phóng cởi một thân quần áo kia của hắn, sau đó đem bộ đồ Hứa Tư Văn đưa hắn mặc lên người, mặc dù có chút không được tự nhiên, nhưng cao hứng trong lòng dĩ nhiên đã tiêu diệt chút không được tự nhiên này.Hứa Tư Văn biết tài xế Vũ thân cao thể kiện, lưng hùm vai gấu, nhưng lại không nghĩ tới người này mặc quần áo thích hợp vào, mới nhìn giống như người mẫu trong tạp chí vậy!Không phải cái loại nam sinh anh tuấn trắng trẻo kia, mà là có một loại khí chất dũng mãnh mà trầm ổn, đứng ở nơi đó bất động như núi, trong mắt lại chứa ý cười nhìn mình.Một khắc kia, tim Hứa Tư Văn cũng đập thình thịch một chút.Có điều ngay sau đó y liền tỉnh táo, y tự mình hiểu được, quan niệm của loại người thuần phác này đều rất bảo thủ, huống chi, y liếc mắt liền thấy được, tài xế Vũ là thẳng!Loại người như y rất ít ai thật lòng, thật lòng thì đã sớm tìm được người, không thật lòng thì đâu đâu cũng có, y thấy nhiều đồng loại chia chia hợp hợp như vậy, mà ngay cả học trưởng của mình, không phải cũng là như thế sao?Với lại người trong nhà cũng đều không tiếp nhận y, người mà năm đó y móc tim móc phổi thầm mến, đã công thành danh toại từ lâu, chính mình thì vẫn một thân một mình, có điều như vậy cũng tốt, sống một mình mình cũng không sao cả, anh hai đã từng len lén nói với y không chỉ một lần, chờ y già rồi liền để con đến đưa ma cho y.Đây là chuyện duy nhất Hứa Tư Văn cảm thấy vui mừng.

Hết chapter 19  


CHƯƠNG 20. HÀNG RẺ KHÔNG PHẢI HÀNG TỐT

Kỹ thuật viên Hứa mua quần áo cho tài xế Vũ, tốn không ít tiền, kỳ thực ông chủ Vũ muốn trả tiền, nhưng mà kỹ thuật viên Hứa không cho hắn cơ hội, sau khi Hứa Tư Văn nhìn đến ngây người, phục hồi *** thần lại liền đưa cho nhân viên một tấm thẻ ngân hàng, ngay cả tiền mặt cũng không để tài xế Vũ nhìn thấy, liền trả tiền đóng gói rời đi.Vì thứ bảy đi dạo phố, chủ nhật kỹ thuật viên Hứa muốn tổng vệ sinh, tài xế Vũ căn cứ vào ý muốn giúp một tay, đến làm trợ thủ cho kỹ thuật viên Hứa, kết quả bị sợ ngây người!Hứa Tư Văn cũng biết mình có chút khiết phích, thế nhưng y cũng không cách nào chịu đựng, cái này có quan hệ đến trải nghiệm của y, là một cái tâm bệnh, y biết cả đời này đều không loại trừ được, cũng không có ý định loại trừ, tại thời điểm đủ khả năng, y sẽ chịu đựng điểm mấu chốt của mình.Nhìn một đống lớn chất khử trùng, bột clo, đến Lysol (một nhãn hiệu xịt phòng diệt khuẩn) vân vân, bị kỹ thuật viên Hứa lấy ra nơi này xoa xoa nơi kia xát xát, tài xế Vũ cho là mình đang ở phòng tiêu độc của bệnh viện, chứ không phải ký túc xá tạm thời của công ty.Ông chủ Vũ là bị một cú điện thoại gọi trở về, là chị dâu gọi điện thoại tới, giọng Trương Thúy Hoa lớn đến mức Hứa Tư Văn cũng mơ mơ hồ hồ nghe được cô nói."Cái gì?" Ông chủ Vũ sợ ngây người, cầm điện thoại vẻ mặt không dám tin: "Ai tới nhà chúng ta ?""Một đứa con gái họ Vương, nói là đối tượng của em!" Chị dâu Thúy Hoa rất không cao hứng ồn ào trong điện thoại: "Em nói xem em có đối tượng thì có thôi? Giấu giấu diếm diếm làm gì? Con gái người ta cũng không phải giấy? Đâm một cái liền rách không ai nhận ra."Đừng thấy chị dâu Thúy Hoa không xem được mấy chữ, nhưng là người lòng dạ rộng rãi, không có nhiều tâm tư cong cong quẹo quẹo như vậy, tiền tài trong nhà đều là thằng em kiếm được, tuy sau đó cũng có mình và ông chồng xuất lực, có thể còn xuất lực không biết nhiều hơn bao nhiêu lần.Cô cho là ông chủ Vũ có đối tượng không dắt về nhà là sợ người nhà phải lo nghĩ, bây giờ gia đại nghiệp đại, những thứ chị dâu Thúy Hoa hiểu được cũng nhiều chút, trong số những người giao du phần lớn đều là mấy bà phú hào, bởi vì chị dâu Thúy Hoa xuất thân không tốt, người có thể thật lòng giao du với cô tự nhiên là thực sự, không thật lòng cũng lười cẩn thận với cô, ngoài mặt không có trở ngại là được.Cho nên ít nhiều gì cũng biết chút chuyện xấu, lúc bắt đầu là kinh ngạc, sau đó liền hạ quyết tâm, nhà mình cũng không thể biến thành như vậy, quá loạn!"Không phải, chị hai, em không có đối tượng!" Sau khi ông chủ Vũ hết khiếp sợ, ngay lập tức liền quay đầu nhìn về phía kỹ thuật viên Hứa, lại phát hiện kỹ thuật viên Hứa không hề ngừng tay tiếp tục quét tước vệ sinh, thấy hắn nhìn sang, còn cười trêu chọc một câu: "Sao anh có thể không nhận chứ? Người ta đều đưa tới cửa rồi."Hứa Tư Văn là thật sự không nghĩ gì khác, cho dù trong lòng có chút chua, nhưng y cũng không thương xuân bi thu muốn chết muốn sống.Y gặp qua rất nhiều chuyện con gái vì yêu mà chủ động, đây mới là chủ động đến nhà thôi, trò trẻ con, y còn gặp qua chủ động hiến thân đây nè, lúc du học ở nước ngoài, còn có cái kia và vân vân nữa, chẳng phải là càng kích thích hơn?Theo y biết, bởi vì công tác ở Đông Bắc Hổ có phúc lợi tốt, rất nhiều người đều chen đến vỡ đầu muốn đi vào, mà y tận mắt nhìn thấy, xí nghiệp tư nhân này quả thật là giàu nứt đố đổ vách, bất luận là ăn hay ở tiêu chuẩn đều vô cùng cao, không giống như một cái xí nghiệp tư nhân cấp thành phố, càng giống như một cái tập đoàn tài chính xuyên quốc gia, nghe nói công nhân viên trong này đều là đồng hương của ông chủ kia, người thành thật lại có một phần công việc tốt như vậy, tự nhiên chiêu gọi con gái."Hàng rẻ không phải hàng tốt, huống chi còn là hàng giao tới tận cửa!" Ông chủ Vũ có chút u oán nhìn kỹ thuật viên Hứa, cho y một câu trả lời thần thánh.Kỹ thuật viên Hứa: "... !"

Hết chapter 20  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net