Chương 29+30+31+32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 29. CỬA

"Ai!" Ông chủ Vũ vui rạo rực cúp điện thoại, sau một trận chiến tắm rửa, bỏ ra không tới năm phút đồng hồ, có thể thấy được tốc độ của ông chủ Vũ, dọn dẹp chính mình xong, liền thu thập một phen, sau đó soi soi gương, để cho mình thoạt nhìn có thể sạch sẽ chút, thay đổi một thân trang phục lao động màu xanh quân đội bằng vải bạt, thông khí chống gió còn chịu được cọ xát.Lúc này mới ra cửa, đến đối diện bắt đầu gõ cửa."Kỹ thuật viên Hứa?" Bởi vì ông chủ Vũ đã xem qua lý lịch của Hứa Tư Văn, vừa đại học vừa du học, các loại học vấn cao cấp khiến ông chủ Vũ tự mình xấu hổ, vì vậy lúc đối diện kỹ thuật viên Hứa, ông chủ Vũ đều rất chú ý, ít nhất rất chú ý lễ phép, sợ mình hạ giá.Cũng chính lúc này, ông chủ Vũ biết được trước tiên phải văn minh lễ phép gõ cửa, ở quê nhà ai gõ cửa đâu? Mở cửa trực tiếp đi vào là được.Ông chủ Vũ lễ phép, gõ cửa, kết quả nửa ngày trong phòng không có động tĩnh."Hứa Tư Văn? Kỹ thuật viên Hứa?" Âm thanh của ông chủ Vũ lớn hơn rất nhiều, lần này gõ cửa không dùng tay, hắn sợ âm thanh quá nhỏ người trong phòng không nghe được, dứt khoát lấy chân đạp mấy lần, âm thanh lớn cứ như muốn phá luôn cái cửa, may là tiểu khu này là nơi thường trú của công nhân Đông Bắc Hổ, cửa đều là dùng loại chất lượng cực kỳ tốt, không thì bằng cường độ mấy cái đá kia của ông chủ Vũ, cái cửa này không phải bị đá ra lỗ thì cũng phải bị đạp đến biến dạng đi.Đợi gần mười phút, trong phòng vẫn không có động tĩnh, ông chủ Vũ lấy điện thoại di động ra gọi, kết quả không có ai tiếp.Trong lòng ông chủ Vũ cảm thấy không quá ổn, lập tức thay đổi một dãy số: "Ông Tỏa sao? Là tui, ông cầm chìa khóa đến đây một chuyến."Quan Tỏa là bạn năm đó theo Vũ Khánh Cương ra ngoài làm công, năm đó một nhóm người kia có thể nói là anh em sống chết với ông chủ Vũ, cùng làm công cùng đòi tiền công, cùng khiêng bao lớn cùng chịu khổ cực, bây giờ tất cả mọi người biết thằng ba Vũ phát đạt, nhưng bọn họ cũng tự mình biết mình, dưới tay ông chủ Vũ làm một vài công việc không cần kỹ thuật cùng học lực, ông chủ Vũ là một người đặc biệt nhớ tình cũ, đối với mấy anh em ngày xưa cũng tốt, như là Quan Tỏa, không có văn hóa gì, mặt chữ cũng không nhận thức được mấy, liền dứt khoát phân cho công việc người giữ kho cho đội cảnh sát của tiểu khu, đội trưởng cùng bảo an đều là cao thủ xuất ngũ từ trong quân, thừa sức trông coi một cái tiểu khu, ngược lại là người giữ kho, chỉ để ý một ít tạp vật cùng chìa khóa, việc thoải mái lương lại cao, ông chủ Vũ an bài cho nhóm anh em cũ của mình trên căn bản đều là công việc như vậy.Quan Tỏa tới rất nhanh, thuận tiện còn mang đến một chuỗi chìa khóa lớn, là hết thảy chìa khóa cửa dự bị của khu lầu này."Sao thế?" Quan Tỏa sốt ruột nhanh chóng chạy tới, nhìn thấy sắc mặt thằng ba Vũ phải gọi là kém, cho là xảy ra chuyện lớn gì, tim cũng theo đó treo lên."Mở cửa!" Ông chủ Vũ chỉ tay vào cánh cửa chống trộm bị hắn đạp vài cước: "Kỹ thuật viên Hứa bên trong, không biết sao, gọi cậu ấy đều không lên tiếng."Lúc Quan Tỏa tới cũng đã tìm ra chìa khóa cửa phòng của ông chủ Vũ, hai căn hộ là đối diện, chìa khóa cũng sát bên, ngay lập tức liền tìm được mở cửa, ông chủ Vũ liền vọt vào, còn không quên hô với Quan Tỏa một tiếng: "Ông trước hết đừng vào!"Kỳ thực Quan Tỏa cũng không muốn vào, hắn ở cửa không ngửi thấy mùi khí gas, yên tâm không ít, có điều ngửi được mùi thuốc sát trùng, lại nhìn bộ dạng sạch sẽ trong phòng người ta, trong lòng còn thật tò mò, người này cần bao nhiêu sạch sẽ, mới có thể đi tiêu độc nơi mình ở chứ?

Hết chapter 29  


CHƯƠNG 30. XUY XUY... MÁU CHẢY NGƯỢC RỒI!

Hứa Tư Văn trong giấc mơ, luôn cảm thấy mình nằm ở miệng núi lửa, cảm giác chỉ có một: cả người nóng hổi!Hô hấp mệt mỏi, trong mũi ngửi được mùi tiêu độc có chút quen thuộc, chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là màu trắng và xanh lá nhạt xa lạ, đây là bệnh viện?"Ai nha má ơi!" Ông chủ Vũ vừa tiến đến liền thấy đôi mắt to của kỹ thuật viên Hứa mở ra, vẻ mặt mê mê man man, cực đáng yêu, lập tức nhào tới: "Cậu tỉnh rồi! Cậu phát sốt đến muốn cháy luôn!"Đương nhiên là nhào tới bên giường, mọi người không nên nghĩ sai... ."... Tôi...." Hứa Tư Văn muốn hỏi mình làm sao vậy? Nhưng mà vừa mở miệng, lại thiếu chút nữa không nói ra lời được."Trước tiên đừng nói chuyện, uống chút nước làm trơn cổ họng." Ông chủ Vũ nhanh chóng cầm nước ấm, cắm ống hút trực tiếp đưa đến bên miệng kỹ thuật viên Hứa, phục vụ tận nhà.Hứa Tư Văn liền ngậm ống hút uống nửa ly nước, không thể uống nhiều, y nhìn thấy mình đang treo bình, uống nhiều rồi đi vệ sinh thì làm sao bây giờ?"Cậu nói cậu xem, người lớn như thế, sao còn không biết nóng lạnh chứ?" Ông chủ Vũ hầu hạ kỹ thuật viên Hứa uống nước xong, ly nước còn không đợi thả xuống, liền bắt đầu dạy bảo người ta: "Cái quần bông kia có thể gọi là quần bông sao? Quần bông giả đi? Mỏng đủ để thông khí luôn rồi."Ông chủ Vũ tức giận nha!Lúc đó sau khi hắn vào nhà, nhìn thấy người đỏ bừng mặt trong ổ chăn, liền biết không tốt, vừa sờ trán, nóng đến phỏng tay, nhanh chóng tìm quần áo mặc vào, dự định đưa đến bệnh viện, kết quả vừa cầm lấy quần bông, phải gọi là nhẹ bẫng luôn! Còn có áo bông, căn bản là không tìm thấy! Suy nghĩ cả nửa ngày mới nhớ tới, hắn căn bản là chưa từng thấy kỹ thuật viên Hứa mặc áo bông!Người ta mặc chính là áo nhung, so với quần bông, càng mỏng hơn!"Cái đó là quần lông lạc đà." Hứa Tư Văn yếu ớt phản bác, hiện tại cả người y vô lực, đầu óc cũng không rõ ràng gì, theo bản năng, liền bại lộ bản tính ra, đó chính là ngạo kiều."Dẹp đi!" Ông chủ Vũ căn bản không tin: "Lạc đà mà lông dài?""Lông lạc đà! Lông lạc đà! Không phải là lông con lạc đà!" Đừng thấy hiện tại kỹ thuật viên Hứa suy yếu, nhưng tính tình lại táo bạo muốn chết."Dù là lông rồng cũng vô dụng!" Ông chủ Vũ cũng sống chết cố chấp: "Cậu nhìn cậu một chút xem, ăn mặc mong manh như vậy lại dám cùng tui đi dạo phố, cậu có phải là hổ đâu? Không biết lạnh sao? Có đứa ngốc cần phong độ không cần nhiệt độ mới làm ra chuyện đó!""Anh mới hổ! Anh mới ngốc!" Kỹ thuật viên Hứa thuở nhỏ chính là thần đồng, lớn như vậy, còn chưa từng bị người ta hạ thấp như thế, ngay cả năm đó lúc chuyện kia phát sinh, cũng không có!"Cậu kích động cái gì?" Ông chủ Vũ đứng lên nhìn nhìn nước trong bình treo, phát hiện còn có rất nhiều, liền ngồi xuống: "Nếu tui là hổ, vậy hiện tại tui cũng giống cậu, nằm trên giường truyền nước biển rồi."Thôi!Ông chủ Vũ người ta dùng sự thực nói chuyện, kỹ thuật viên Hứa triệt để bại trận, ông chủ Vũ nói có đạo lý bao nhiêu? Bây giờ là mi đang treo bình nằm bệnh viện được chứ."Tôi muốn uống nước!" Kỹ thuật viên Hứa bị người ta hoàn toàn đánh bại khóc lóc om sòm, ngạo kiều, bắt đầu sai khiến ông chủ Vũ, đương nhiên, trong mắt y là tài xế Vũ."Ai ai!" Tài xế Vũ rất tích cực đưa nước uống."Muốn ăn táo." Hứa Tư Văn uống nước xong, thư thái chút, thế nhưng trong miệng có chút đắng, hiện tại y đang truyền nước thuốc, có thể không đắng sao."Được được!" Tài xế Vũ rửa táo xong liền muốn cắt thành khối nhỏ."Ai! Dù sao anh cũng phải gọt vỏ chứ!" Kỹ thuật viên Hứa nhanh chóng lên tiếng ngăn cản hắn, y ăn táo cũng phải gọt vỏ, táo bây giờ, ai biết bên ngoài đều phun thứ gì chứ? Thuốc giữ tươi, chất làm ngọt gì gì đó, nhiều lắm, nghĩ thôi đã thấy sợ, huống chi là ăn vào trong bụng."A? À." Tài xế Vũ nhìn nhìn quả táo lớn đo đỏ trong tay, đi ra ngoài chốc lát sau trở lại, trong tay cầm một cái dụng cụ gọt vỏ mới mua, chính là cái loại mà gia đình bình thường dùng để bào vỏ khoai tây.Dùng nước rửa rửa, cầm lấy táo xoát xoát xoát, gọt phải nói là lưu loát, đem táo trong tay xem là khoai tây mà gọt, mấy lần liền xong việc.Cắt thành miếng chứa ở một cái khay nhỏ, cầm cây tăm bằng trúc đâm vào từng cái một, hắn xem trong ti vi có vẻ như đều là làm như vậy, sau đó mới bưng cho kỹ thuật viên Hứa."Được không?" Tài xế Vũ rất khoe khoang hỏi kỹ thuật viên Hứa.Từ lúc hắn dùng tư thế bào khoai tây để gọt vỏ táo, Hứa Tư Văn cũng đã câm nín nghẹn lời, hiện tại y chỉ còn sức để gật đầu thôi.Ăn mấy khối liền không ăn nữa, tài xế Vũ lại nhìn bình nước, còn không nhiều có thể gọi y tá đến rút."A!" Hứa Tư Văn hơi nhướng mày, trong mắt có chút thất kinh."Sao?" Tài xế Vũ ngay lập tức quan tâm tiến tới.Hứa Tư Văn lắc đầu không nói lời nào, nhưng trong lòng lại muốn rơi lệ, y chỉ mới uống một ly nước, ăn vài miếng táo thôi mà, làm sao thân thể lại không chứa được nước cơ chứ?"Đến cùng là sao? Không được liền gọi bác sĩ đến!" Tài xế Vũ vừa thấy kỹ thuật viên Hứa cau mày không lên tiếng, trong lòng cuống lên.Người này cũng đừng nên cháy hỏng đầu đi, theo lý thuyết là không thể nha? Mình đưa đến bệnh viện rất đúng lúc, ngay cả Quan Tỏa cũng nói không có chuyện gì, người phía nam đến phương bắc hơn phân nửa đều sẽ bị như thế mấy lần, mới biết được cái rét phương bắc lợi hại."... !" Kỹ thuật viên Hứa nghẹn khó chịu, cuối cùng nho nhỏ nói ra, hệt như con muỗi hừ hừ."Nói gì thế?" Lỗ tai tài xế Vũ xài rất tốt, nhưng âm thanh của kỹ thuật viên Hứa thật sự là rất rất nhỏ, cứ như đang rầm rì trong cuống họng vậy, nghe rõ mới là lạ!"... !" Lúc này âm thanh hơi lớn hơn, nhưng vẫn không đủ lớn, tài xế Vũ vẫn không nghe rõ, có điều nghe thấy hình như là ba chữ?"Cổ họng cậu khó chịu à?" Tài xế Vũ đành phải tự mình đoán, lại nói, chưa nghe nói ai phát sốt mà cháy hỏng cổ họng, không phải đều là cháy hỏng đầu óc sao?"Tôi muốn đến phòng vệ sinh!" Kỹ thuật viên Hứa gần như là bình mẻ chẳng sợ nứt, y là bị nghẹn không có biện pháp, không thể không nói lớn tiếng chút.Kết quả trên mặt liền giống hệt lúc phát sốt, đỏ bừng lên!Đây là phòng bệnh cao cấp, làm giống như một khách sạn nhỏ, trong phòng vệ sinh có bồn tắm có vòi hoa sen máy giặt, bên ngoài trưng bày tủ lạnh cùng TV treo tường, còn có ghế sô pha bàn trà máy nước lọc.Tài xế Vũ ngẩn ngơ, cười ha ha vỗ đùi: "Không phải là muốn đi tiểu à? Nói thẳng là được, có cái gì mất mặt chứ."Hứa Tư Văn muốn tìm cái lỗ để chui vào....Ông chủ Vũ đi một chuyến tới phòng vệ sinh, lúc đi ra, trong tay liền xách theo một vật có tạo hình kỳ quái.Sau đó ông chủ Vũ rất không khách khí bắt đầu cởi thắt lưng của kỹ thuật viên Hứa, cởi quần còn chưa tính, đưa tay liền lột xuống quần giữ ấm mặc bên trong, sau đó bắt đầu lay quần nhỏ."Anh làm gì vậy?" Kỹ thuật viên Hứa muốn điên rồi, muốn giãy dụa lại bị ông chủ Vũ dùng một tay giữ lại liền không thể động đậy."Không phải cậu muốn đi tiểu à?" Ông chủ Vũ trả lời y, dưới tay liên tục, lay tụt quần nhỏ, nhanh chóng cầm lấy đồ vật hướng về cái thứ kia nói tiếp : "Phóng đi."Hứa Tư Văn lúc đó liền có chút trợn tròn mắt!Dựa theo ý nghĩ của y, tự nhiên là chính mình đi, để tài xế Vũ hỗ trợ giơ bình nước, sau đó đi xả nước mà thôi, không muốn ở trên giường giải quyết nha!"Xuy xuy...." Ghê tởm nhất chính là, vào lúc này hắn còn huýt sáo!"Rào...." Hứa Tư Văn càng muốn biến mất...Ông chủ Vũ phát hiện cả người kỹ thuật viên Hứa đều đỏ!"Cái này có gì đâu? Ai mà không có lúc gặp khó khăn? Sau này cậu nên mặc nhiều chút, thể trạng vốn đã không ra sao, còn dám chơi phong độ nữa, phát sốt cũng sắp bốn mươi, cao thêm chút nữa cũng có thể dùng cậu dẫn lửa nấu cơm luôn." Ông chủ Vũ vừa nói chuyện vừa vô cùng nhanh chóng kéo quần giữ ấm bên trong lên thắt lại thắt lưng cho kỹ thuật viên Hứa, cuối cùng đắp chăn lên, lúc này mới nhấc theo bô tiểu tiến vào phòng vệ sinh dọn dẹp.Hứa Tư Văn quẫn bách, không chút chú ý tới, ông chủ Vũ nhìn như bình tĩnh, tuy nhiên lại quá bình tĩnh rồi.Ông chủ Vũ tiến vào phòng vệ sinh liền thở mạnh, ngón tay còn không ngừng xoa đến xoa đi, lắc lư trước mắt đều là làn da trắng trẻo của kỹ thuật viên Hứa, xúc cảm mềm mại....Ông chủ Vũ ở trong phòng vệ sinh dọn dẹp, kỹ thuật viên Hứa nằm ngửa trên giường bệnh, đôi mắt không có tiêu cự.Y lớn như vậy, ngoại trừ khi còn bé không có năng lực tự gánh vác, có từng bị người ta như vậy, đối xử như vậy? Vẫn là lần đầu tiên....Có điều thấy tài xế Vũ cũng không phải cố ý, chính mình còn truyền nước đây này....Hứa Tư Văn vô thức kiếm cớ cho Vũ Khánh Cương, chính mình cũng không chú ý đến, từ lúc nào y lại dễ nói chuyện như vậy?Cánh tay có chút đau?Con ngươi Hứa Tư Văn thoáng nhìn, ngay lập tức hô lên: "Máu chảy ngược rồi! Máu chảy ngược rồi!""Sao?" Tài xế Vũ ướt tay từ trong phòng vệ sinh vọt ra, vừa nhìn thấy một chút ống ghim trên tay kỹ thuật viên Hứa đều đỏ, bị doạ muốn chết, xông tới liều mạng ấn nút gọi màu đỏ trên giường bệnh.Vì ở trong phòng bệnh cao cấp cũng không phải người bình thường gì, cho nên bác sĩ y tá tới đặc biệt nhanh, vội vã gọi như vậy, tám phần là bệnh nhân có gì không ổn, y tá trưởng đều gọi điện thoại gọi phòng giải phẫu chuẩn bị."Hắn chảy máu ngược rồi!" Tài xế Vũ giốg như nhân viên dưới lòng đất nhiều năm nhìn thấy tổ chức vậy, nắm tay bác sĩ không buông, tha tới bên giường bệnh."Buông tay! Trước hết buông tay!" Bác sĩ cảm giác tay bị phế bỏ.Bên kia y tá trưởng theo tới nhanh chóng rút kim tiêm ra, sắc mặt không quá tốt nhìn bệnh nhân, cùng người chăm sóc bệnh nhân: "Lần sau gọi sớm một chút, nước đều hết rồi có thể không chảy ngược máu sao?"Tài xế Vũ cùng kỹ thuật viên Hứa hơi cúi đầu nghe dạy bảo...Tiễn bước bác sĩ cùng y tá trưởng bị gọi tới khẩn cấp, hai người nhìn lẫn nhau, không hẹn mà cùng đỏ mặt."Cái kia, cậu không có chuyện gì chứ? Đều do tui quên mất cậu còn treo thuốc, chảy nhiều máu như vậy, sau này bảo chị dâu hầm chút huyết đến, bổ lại một chút đi." Tài xế Vũ xoa xoa tay có chút bất an nho nhỏ, đem sai lầm đều vơ tới trên người mình."Không trách anh, là tôi không chú ý." Hứa Tư Văn lui sốt, người cũng không có bao nhiêu *** thần, thấy Vũ Khánh Cương như vậy, cũng ngượng ngùng, lại nói, tài xế Vũ người ta cũng là vì y, không qua ngày nghỉ cho tốt, ai lại tới bệnh viện truyền nước chứ.

Hết chapter 30  


CHƯƠNG 31. HUNG MÃNH PHÁT SỐT

"Đừng nói những thứ vô dụng này." Ông chủ Vũ cảm thấy nói mấy cái đó đều không có ý nghĩa, cho nên rất nhanh nói sang chuyện khác: "Tui để chị dâu làm cơm cho cậu, một hồi tui liền trở về lấy, cậu vẫn không thể xuất viện, chờ qua ba ngày thấy không có việc gì, rồi lại đi cũng không muộn.""Chỉ là cảm mạo mà thôi...." Kỳ thực Hứa Tư Văn rất muốn ra viện, trước đây cũng không phải y chưa từng cảm mạo nóng sốt, chỉ là lần này hơi hung mãnh chút mà thôi, có điều cũng vừa vặn chứng minh cái lạnh Đông Bắc có bao nhiêu sắc bén."Nghe tui, có bệnh phải coi bác sĩ, lỡ như cháy hỏng đầu óc thì làm sao? Sau này cậu liền khổ mình. Hồi trước trong làng đã có người sốt cao không kịp coi bác sĩ, liền cháy thành đồ ngốc, kỹ thuật viên Hứa gian như vậy, đốt thành kẻ ngu si sẽ thành đồ phá hoại đó." Ông chủ Vũ vừa lên tiếng, chính là tằng tằng tằng phun một trận đối với kỹ thuật viên Hứa, phun đến mức kỹ thuật viên Hứa đang bệnh nặng hận không thể khâu cái miệng nói hưu nói vượn kia của hắn lại.Hứa Tư Văn không muốn nói chuyện với tài xế Vũ, hiện tại y không có khí lực không có *** thần, không tranh luận nổi với con hổ ngốc đè người này, chờ y bồi dưỡng đủ *** thần, có cơ hội lại đòi về.Sốt cao tuy rằng có chút hung mãnh, tuy nhiên không đến nỗi nghiêm trọng như vậy chứ? Mình cũng không phải người không biết kiến thức thông thường...Trong lòng nghĩ linh ***, Hứa Tư Văn càng ngày càng không có *** thần, nhắm mắt lại làm bộ mình đang ngủ, cái gọi là mắt không thấy tâm không phiền.Ông chủ Vũ nhìn ra kỹ thuật viên Hứa mệt mỏi, hắn cũng không nói, giúp y đắp kỹ chăn, sau đó an vị ở một bên nhìn kỹ thuật viên Hứa trên giường bệnh.Người này quá mỏng manh, nằm ở trên giường, sau khi đắp chăn lên, nếu như không thấy cái đầu, thì cũng không phát hiện được có một người nằm trên giường.Tuy rằng Hứa Tư Văn nhắm mắt lại, nhưng ai bị nhìn như vậy cũng sẽ không được tự nhiên nha!Vì vậy không thể làm gì khác hơn là làm bộ trở mình, xoay người đưa lưng về phía tài xế Vũ, tỉnh táo lại liền nghĩ bậy nghĩ bạ, tự khiến mình thương tâm.Vũ Khánh Cương sững sờ, sau đó gãi gãi đầu, hắn cũng phát hiện mình nhìn người ta như vậy không quá tốt, liền đứng dậy đi ra ngoài.Hứa Tư Văn không biết hắn đi làm gì, cũng không muốn biết, ngày hôm nay y bị bệnh, may là có tài xế Vũ này ở đây, còn có thể đưa tới bệnh viện, không phải dựa vào chính mình tỉnh lại tìm thuốc uống, hoặc là gọi điện thoại cấp cứu.Trước đây lúc sinh bệnh, chính là như vậy, kỳ thật cũng không có gì ghê gớm...Hứa Tư Văn càng nghĩ càng bi quan, thế nhưng quật cường không khóc, nhắm mắt lại cưỡng ép mình dọn sạch đại não, nghĩ đến trình tự hệ thống mình biên soạn còn có lỗ thủng gì không, nghĩ tới năm sau sau khi vào làm nhất định phải lập tức giáo dục tốt thao tác cho người của Đông Bắc Hổ, sau đó liền trở về, nơi này thật sự rất lạnh đó...!Không biết từ lúc nào, Hứa Tư Văn liền ngủ thiếp đi, một giấc này, ngủ rất say rất sâu, nếu không phải là bị một luồng hương vị câu dẫn đến nước miếng cũng phải chảy ra, y cũng không muốn tỉnh lại."Tỉnh rồi? Thật đúng lúc, mới vừa về nhà lấy cơm tới, rửa mặt rồi ăn cơm." Cái mặt bự của tài xế Vũ cứ như vậy nghênh ngang xuất hiện trong tầm mắt Hứa Tư Văn, cầm trong tay hai cái cà mèn giữ nhiệt, trên khay trà còn có hai cái đã mở nắp đang bốc hơi nóng, hương vị vừa nãy Hứa Tư Văn ngửi được, chính là chỗ đó bay ra."Được." Hứa Tư Văn lưu loát đứng dậy tiến vào phòng vệ sinh, lúc này y tự mình động thủ xả nước, rửa sạch tay, nhìn một chút, tiện thể đánh răng, mùi vị bạc hà bỗng khiến người ta cảm thấy phấn chấn, lại dùng nước lạnh rửa mặt, cũng để cho mình tỉnh táo một chút, ngủ đến có chút choáng váng rồi.Hứa Tư Văn *** thần phấn chấn ra khỏi phòng vệ sinh, ngồi trên sofa tiếp khách, Vũ Khánh Cương đã bày xong cà mèn, hai cái cà mèn trong đó là sủi cảo, một cái là gà hầm nấm, một cái là bắp cải xào đen trắng.

Hết chapter 31  


CHƯƠNG 32. VẬY TUI DỌN DẸP

"Dưa muối thịt sủi cảo, hôm nay là tiểu niên đó." Vũ Khánh Cương lấy cho Hứa Tư Văn chút nước tương đổ lên nắp cà mèn: "Chấm ăn sủi cảo đi."Hứa Tư Văn ngây ngốc nhìn đôi đũa trong tay cùng cà mèn trên khay trà, đã mấy năm y không qua tiểu niên?Đừng nói tiểu niên, chính là năm mới y cũng đều không trải qua, mỗi lần hoặc là đi công tác hoặc là trực, nếu thực sự không có chuyện gì, y liền trực tiếp xuất ngoại giải sầu, dù sao cũng hơn ở trong nước, đâu đâu cũng có pháo đỏ cùng pháo hoa, biểu lộ ra hạnh phúc của mọi người, càng khiến y hiện ra sự cô đơn."Phát ngốc cái gì vậy? Nhanh chóng ăn đi!" Tài xế Vũ giục, đã giờ này rồi, không ăn cơm còn chờ cái gì chứ?Hứa Tư Văn cúi đầu, gắp lên một cái sủi cảo trước tiên nhìn một chút, phát hiện đầu sủi cảo rất lớn, y dùng ba ngụm mới ăn xong một cái sủi cảo, mùi vị rất ngon, dưa muối thịt còn rất kích thích khẩu vị, gà ăn cũng ngon, chỉ là hơi nhiều dầu mỡ, y không thích lắm, thế nhưng bắp cải trắng đen rất thanh đạm, y ăn xong mấy đũa, tiếng rột rột do người bên cạnh ăn đồ ăn lớn đến mức muốn người ta xem nhẹ hắn cũng không có khả năng."Đừng cứ luôn ăn cải trắng, cậu cũng không phải thỏ. Ăn nhiều thịt mới có thể nhanh khỏe!" Tài xế Vũ thấy kỹ thuật viên Hứa một đũa bắp cải một đũa bắp cải lại một đũa bắp cải ăn có vẻ như rất sung sướng, cảm thấy mấy người có ăn học thật là quái, có thịt không ăn lại nhai bắp cải, đây là tật xấu gì?"Vào lúc này phải ăn đồ thanh đạm một chút." Hứa Tư Văn vốn không thích ăn thịt cá, hiện tại bị bệnh càng là không muốn ăn thịt, cho dù gà làm ăn rất ngon."Dẹp đi, chưa nghe nói ai sốt một phát liền biến thành thỏ gặm bắp cải cả, may mà chị dâu không làm củ cải, không thì cậu thật sự thành con thỏ rồi....""Ăn cơm còn không chặn nổi miệng của anh!" Đối với tài xế Vũ Hứa Tư Văn thực sự không muốn phản ứng hắn, ăn một bữa cơm còn léo nha léo nhéo liên tục."Khà khà khà!" Lúc kỹ thuật viên Hứa ăn năm cái sủi cảo, tài xế Vũ đã ăn xong hộp sủi cảo của mình, lau miệng, nhìn nhìn kỹ thuật viên Hứa đang ăn nhã nhặn, đột nhiên liền vươn tay đi nhéo lỗ tai người ta: "Đến, để anh xem xem lỗ tai có dài ra không?""Bốp!" Tay Hứa Tư Văn ngược lại rất linh hoạt, trực tiếp một đũa đánh lên móng vuốt tài xế Vũ: "Còn dám động trực tiếp chặt tay!"Tài xế Vũ bị đánh móng vuốt, cười hì cũng không thật sự nhất định phải nhéo lỗ tai kỹ thuật viên Hứa, xoay người lại không biết từ nơi nào lại lấy bốn cái cà mèn bỏ vào trên khay trà.Hứa Tư Văn: "...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net