Chương 66+67+68+69+70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 66. Đối tượng cũng đã có?

Lúc Hứa Tư Văn tỉnh lại, đã là chạng vạng tối, trần nhà đập vào mắt không phải hình thức mình quen thuộc, chăn trên người cùng giường nằm cũng không phải là của mình, căn phòng thì càng là xa lạ.

"Tỉnh rồi?" Vũ Khánh Cương kéo cửa đi vào, trên tay bưng một cái bát, trong bát còn bốc hơi nóng.

Hứa Tư Văn muốn mở miệng nói chuyện, Vũ Khánh Cương lại đem bát đặt trên tủ đầu giường, nâng y dậy ôm vào trong ngực: "Trước hết đừng nói, uống ngụm nước nóng trước đã."

Hứa Tư Văn biết nghe lời phải.

Canh gà nóng hôi hổi rất thanh đạm, thế nhưng mùi vị rất không tồi, sau khi Hứa Tư Văn uống xong, cảm giác khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều nóng hổi.

"Đây là đâu?"

"Địa bàn ở bên này của anh, vừa mua đến tay không quá ba ngày, cũng không tệ lắm."

Vũ Khánh Cương đem bát ném lên tủ đầu giường, mình thì lột quần áo, chỉ mặc cái quần lót chui vào trong chăn, mò Hứa Tư Văn vào trong ngực ôm chặt.

Thân thể Vũ Khánh Cương nóng hầm hập, giống như lò sưởi hình người, Hứa Tư Văn không cần ôm liền tự giác cọ qua, sau khi bị người ta ôm lấy y cũng không giãy dụa, có lẽ là tâm ý tương thông, cũng vui vẻ cùng gắn bó dựa dẫm như vậy.

"Em muốn đến phòng vệ sinh!" Hứa Tư Văn vừa thư thái chút, liền có tình huống.

"Anh ôm em đi!" Vũ Khánh Cương cũng không mặc quần áo, dùng chăn quấn lấy Hứa Tư Văn cứ như vậy ôm người chui vào phòng vệ sinh.

Hứa Tư Văn xả nước, toàn thân sung huyết rửa sạch tay, lại bị ông chủ Vũ ôm về, toàn bộ quá trình, đều là chân không chạm đất!

"Anh không lạnh à?" Hai mắt Hứa Tư Văn nhìn xung quanh, chính là không nhìn Vũ Khánh Cương, ai bảo trên người Vũ Khánh Cương còn có vết cào của y chứ, tỏ rõ tình hình phát sinh giữa bọn họ mấy tiếng trước.

"Lạnh gì chứ? Trước khi tới liền gọi người sưởi ấm phòng, so với ở quê ấm áp hơn nhiều." Vũ Khánh Cương lại chui vào trong chăn, túm Hứa Tư Văn lại.

Trên đất trải một tầng chăn mỏng, một tầng thảm lông rậm trải sàn, còn có da dê thuần trắng trải ở phía trên, loại bộ dạng này nếu Vũ Khánh Cương còn có thể cảm thấy lạnh, vậy thật đúng là gặp quỷ rồi!

Hai người vùi cùng một chỗ đầu dựa vào nhau, có một loại ấm áp và hạnh phúc thản nhiên truyền ra giữa hai người.

Vũ Khánh Cương còn biết vươn tay xoa bóp cho Hứa Tư Văn.

"Mấy cái này là ai dạy anh?" Hứa Tư Văn hưởng thụ rất thoải mái, có điều vừa mở miệng liền chọt trúng chỗ yếu của ông chủ Vũ.

"A... bọn tiểu Ngụy ra kế sách." Vào lúc này Vũ Khánh Cương đặc biệt thành thật, Hứa Tư Văn hỏi cái gì hắn liền nói cái đó, một chút cũng không dối gạt.

Hứa Tư Văn càng thả lỏng, y chỉ biết lấy tính cách kia của ông chủ Vũ, tuyệt đối không phải loại người chu đáo, hắn là một người đàn ông Đông Bắc hào sảng, chứ không phải quý công tử ôn nhu từ vùng sông nước Giang Nam.

"Nói một chút về những chuyện không biết đi? Chuyện của em anh đều biết, nhưng của anh em còn chưa biết đâu." Nhích lại gần bả vai Vũ Khánh Cương, Hứa Tư Văn hơi híp mắt lại nghe Vũ Khánh Cương tự thuật náo loạn trong mấy ngày kia.

Ngày đó, Vũ Khánh Cương còn biết giúp Hứa Tư Văn xử lý sau khi xong việc, sau đó liền nằm lỳ ở trên giường nửa giờ nhìn Hứa Tư Văn ngủ!

Sau đó vẫn là đột ngột nhớ ra phải chuẩn bị cho Hứa Tư Văn đồ ăn uống dùng còn có các loại thuốc, hạ sốt giảm nhiệt vân vân, lúc đó Vũ Khánh Cương liền nhảy lên, nhấc điện thoại lên trực tiếp tìm Ngụy Diên.

Cả nhóm Ngụy Diên đều náo động rồi!

Sau đó dùng thời gian một tiếng, bọn họ liền lấy ra một kế hoạch cặn kẽ tỉ mỉ lại ôn nhu, ông chủ Vũ vừa nhận được liền bắt đầu dựa theo những chuyện trên đó mà đi làm.

Đầu tiên sai Nhị Trụ về nhà tìm một con gà mẹ trong ổ gà làm thịt, nấu một nồi canh gà nồng đậm, sau đó tự hắn ra cửa đi thẳng vào bệnh viện lớn nhất trong thành phố, xông thẳng vào phòng thuốc của bệnh viện người ta, vỗ tiền ở trước cửa sổ: "Lấy thuốc giảm nhiệt thuốc hạ sốt thuốc bôi bên ngoài tốt nhất!"

"Đơn thuốc đâu?"

Ông chủ Vũ: "...?"

Sao hắn lại quên mất, chỗ này rất chính quy, mua viên thuốc giảm đau cũng phải cho bác sĩ liếc mắt nhìn một cái viết một tờ giấy trước mới có thể mua được thuốc.

Lấy số, còn là số của chuyên gia, ông bác sĩ chuyên gia vào phòng vừa ngẩng đầu, nhìn ông chủ Vũ mấy cái mới cau mày, giọng điệu không quá tốt răn dạy ông chủ Vũ: "Thằng nhóc, tôi xem thân thể cậu vô cùng tốt, không có bệnh mà?"

"Không phải tôi, là vợ tôi, muốn thuốc giảm nhiệt thuốc hạ sốt cùng thuốc bôi tốt nhất, nếu như có thể, lại cho vài thứ bồi bổ thân thể thì tốt hơn."

Hắn không nói lời nào còn may, vừa nói xong lời này, ông bác sĩ lại bắt đầu thao thao bất tuyệt, dạy bảo ông chủ Vũ như cháu chắt vậy.

"Phát sốt không đến bệnh viện hạ sốt mà ở nhà có thể tốt sao? Chất kháng sinh là tùy tiện kê đơn thuốc là có thể lấy về uống sao? Thuốc bôi bên ngoài cậu muốn dùng làm gì? Bị thương à? Thương cái gì? Thương chỗ nào... ?" Tuổi tác ông bác sĩ nhìn rất lớn tóc đều đã hoa râm, nhưng sức lực lại mười phần, ông chủ Vũ bị dạy dỗ cho một mặt đầy nước.

Vì vậy ông chủ Vũ ở bệnh viện đi qua mấy cái phòng, bị vài bác sĩ dạy dỗ mấy câu, nhưng vì có ông bác sĩ đầu tiên đã viết ra đơn thuốc, nên mấy bác sĩ còn lại ngược lại không có răn dạy lợi hại như ông bác sĩ, có điều cũng dặn dò ông chủ Vũ, nếu không chuyển biến tốt thì nhanh chóng đến bệnh viện, đừng ở nhà kiên trì.

Chờ ông chủ Vũ xách theo một túi nhựa thuốc ra cửa bệnh viện, không chỉ bóp tiền thành công gầy mất một vòng, ông chủ Vũ cũng có ấn tượng sâu sắc nhất đối với bệnh viện này, lần tới không phải bệnh nặng thì hắn tình nguyện đến phòng khám bệnh, cũng không đến bệnh viện!

Vừa vặn Nhị Trụ cũng đưa canh gà đến cho hắn: "Anh Cương, anh đây là nấu cho ai vậy?"

"Cậu hỏi cái này làm gì?"

"Chị dâu bảo em hỏi, anh còn không biết chị ấy sao? Con gà mẹ này chị ấy cũng nhìn đến mấy năm rồi, không đẻ trứng nhưng cũng cho ăn cả ngày mà."

"Cho đối tượng của anh!" Vũ Khánh Cương đoạt lấy hộp cơm giữ nhiệt liền đi mất, còn lại Nhị Trụ ở trong gió hỗn độn nửa ngày, quay đầu lại liền nhanh chóng gọi điện thoại.
Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Online . com
Không tới nửa giờ, người nên biết hay không nên biết, đều biết Vũ Khánh Cương có đối tượng, còn vì đối tượng mà đem gà mẹ trong nhà nấu canh.

Còn có mấy người hoài nghi, đối tượng của Vũ Khánh Cương tám phần là có, không thì sao lại giết gà mẹ nấu canh chứ?

Trong đó kích động nhất chính là chị dâu Thúy Hoa.

"Nhị Trụ, cậu cũng đừng lừa chị! Cương tử thực sự là nói như vậy à?"

"Chị Thúy Hoa, đây là ảnh chính mồm nói, em dám thề với cái đèn, mấy câu này bảo đảm là thật!"

"Quá tốt quá tốt! Mộ tổ tiên tỏa khói xanh rồi! Cương tử vậy mà lại có tin tức."

Mà khi đó Vũ Khánh Cương, đã là tay trái cầm canh gà tay phải mang theo thuốc, trở về khách sạn, sau khi mở cửa phòng ra, nhìn thấy trên giường rỗng tuếch, đầu óc có chút choáng váng.

Ra ngoài tìm tới quản lý chuyên phục vụ tầng này, thấy mặt liền hỏi: "Người trong phòng tổng thống đâu?"

"Rời đi rồi ạ!" Quản lý phục vụ nhìn bộ dạng ông chủ Vũ rõ ràng là bất mãn muốn phát hỏa, thận trọng hỏi: "Có phải chúng tôi phục vụ không đúng chỗ không? Ngài trách cứ cũng không sao, chúng tôi sẽ chỉnh đốn và cải cách."

"Không phải chuyện của mấy người!" Vũ Khánh Cương nghiến răng nghiến lợi, ngủ xong liền trốn là bệnh, phải trị!

Đem tất cả thuốc trong tay kín đáo đưa cho quản lý phục vụ: "Cho anh mang về đó, đều là đồ tốt, đừng chà đạp." Lúc quản lý phục vụ tiếp đón khách, có khách cho tiền boa, có khách cho nụ cười, còn có khách cho hắn xa xỉ phẩm nho nhỏ, thế nhưng lần đầu tiên có khách đưa cho hắn một đống thuốc đắt giá, trong đó còn có mấy cái thuốc bổ!

Có điều khách luôn luôn đúng. "Vậy cám ơn ông chủ Vũ."

Vũ Khánh Cương mang theo canh gà mở đường trực tiếp giết trở về đại viện Vũ gia, vừa vào cửa liền phát hiện đám người anh hai chị hai ngồi trên ghế sô pha phòng khách, đồng loạt dùng ánh mắt trừng hắn.

Vũ Khánh Cương bệ vệ ngồi ở chủ vị, đơn độc một cái ghế sô pha, cầm canh gà mang theo trong tay đặt trên bàn trà, không chờ người trong nhà mở miệng nói chuyện, hắn liền nói trước: "Em chọn trúng một người." Mọi người gật đầu: đây là câu vô nghĩa. "Em rất thích em ấy."

Mọi người giữ yên lặng: không thích thì hắn sớm đá rồi. "Em ngủ với em ấy."

Mọi người hưng phấn hai mắt tỏa ánh sáng: cuối cùng cũng nghe được chút nội dung cảm thấy hứng thú. "Gà mẹ cũng là hầm cho em ấy bồi bổ thân thể."

Mọi người nhất trí biểu tình nghiêm túc nghiêng tai nghe, đặc biệt là chị dâu Thúy Hoa, đã không kịp chờ hỏi Vũ Khánh Cương: "Mấy tháng rồi?" Vũ Khánh Cương sững sờ sau đó mới trả lời: "Không tới một tháng."

Tỉ mỉ tính toán, Hứa Tư Văn quen biết với hắn không phải là chưa tới một tháng sao. "Ít tháng như vậy?" Chị dâu Thúy Hoa cũng ngẩn người. "Nếu như thích hợp, liền nhanh chóng đem chuyện này làm đi? Bằng không bụng lớn hơn không dễ nhìn, ngay cả áo cưới cũng mặc không được." Tuy rằng anh hai Vũ gia không thể vừa mắt loại chuyện lên xe trước mua vé sau này, thế nhưng ai bảo thằng em mình thật vất vả xem trọng một người, cái khác cũng liền không tính toán nhiều như vậy, nhanh chóng làm tiệc mừng định ra danh phận, tương lai đứa nhỏ ra đời cũng dễ làm hộ khẩu.

"Mọi người nói tới ai vậy?"Vũ Khánh Cương có chút mơ hồ.

"Đối tượng của em đó?" Chị dâu Thúy Ho một bộ biểu tình "thằng nhóc em cũng đừng giả bộ".

"Đối tượng của em? Có ý gì?"Vũ Khánh Cương cảm thấy không đúng lắm: "Kỹ thuật viên Hứa lớn bụng á? Còn mặc áo cưới?" Không nhanh như vậy đi?

Không đúng nha!

Hai người bọn họ hôm qua mới ngủ, hôm nay liền có vậy cũng quá nhanh rồi đi?

A phi!

Tư Văn là một người đàn ông, mang cái gì mà thai chứ!

"Liên quan gì đến kỹ thuật viên Hứa người ta chứ? Mày làm lớn bụng con gái nhà người ta còn muốn không chịu trách nhiệm là thế nào?" Anh hai Vũ gia cho rằng thằng em mình muốn ngủ xong liền thôi, lập tức phẫn nộ: "Vũ gia chúng ta cũng không có cái quy củ đó! Nếu ngủ với con gái người ta thì phải cưới con gái người ta vào cửa!"

"Em ngủ với con gái nhà ai? Sao em không biết?" Vũ Quốc Cương tức giận, Vũ Khánh Cương cũng nổi giận, tuy rằng hắn không phải tình thánh gì, nhưng từ trước tới nay đều không quan hệ nam nữ lung tung, bây giờ còn phải thêm một cái, không quan hệ nam nam lung tung!

Trước đây dựa vào năm ngón tay, hiện tại vợ không ở đây hắn cũng phải thủ thân như ngọc, sau này chỉ dựa vào vợ thôi...

"Không phải em nói em có đối tượng sao? Không cưới con gái người ta vào cửa, em muốn con gái người ta đi bệnh viện nạo thai hay sao?" Chị dâu Thúy Hoa cũng có chút tức giận, thằng em nhà mình sao có thể có chút tiền liền bắt đầu không đứng đắn cơ chứ? Kiên quyết không thể để hắn quen tật xấu này.

"Đối tượng của em là Hứa Tư Văn, mọi người đều gặp rồi, kỹ thuật viên Hứa!" Vũ Khánh Cương gần như là gào thét nói ra, bởi vì một khắc này, hắn cảm nhận được ác ý sâu sắc đến từ toàn bộ vũ trụ!

Bên kia vợ ngủ xong liền trốn còn chưa tính, bên này còn đập cho hắn một cái danh bội tình bạc nghĩa, hắn trêu ai ghẹo ai hả?

Hết chương 66  


CHƯƠNG 67. Thành toàn đi

Ông chủ Vũ nóng nảy.

Hậu quả rất nghiêm trọng.

"Em nói cái gì?" Anh hai Vũ gia với chị dâu Thúy Hoa ngoáy ngoáy lỗ tai, cho rằng mình nghe nhầm, Cương tử nói đối tượng hắn chọn trúng là ai?

"Em thích chính là Hứa Tư Văn, hôm qua ngủ với em ấy, thế nhưng hôm nay em ấy thừa dịp em ra ngoài mua thuốc, mang theo đồ đạc trốn mất, em muốn đi tóm vợ trở về, nếu em đã nhận định một người, thì phải xem là chuyện nghiêm túc mà làm, lễ hỏi không thể thiếu, nhà bọn họ bên kia nhiều quy củ, là đồng ý hay là phản đối, mọi người nhìn mà làm đi!" Nói xong xoay người lên lầu, hắn cần phải đi bổ sung giấc ngủ, trước khi sắp ngủ, gọi điện thoại cho bọn Ngụy Diên, Ngụy Diên bên kia liền bận đến long trời lở đất, bên này đầu ông chủ Vũ vừa dính gối liền ngủ, con người hắn không phải hời hợt, mà là chắc chắn đoạt vợ về được, cho nên hiện tại phải nghỉ ngơi dưỡng sức, mới có sức lực làm việc.

Vũ Khánh Cương không chút áp lực ngủ đến no giấc, cơ mà anh hai Vũ gia với chị dâu Thúy Hoa một đêm không ngủ, anh hai Vũ gia hút thuốc cả đêm, chị dâu Thúy Hoa lau nước mắt cả đêm.

Ngày hôm sau vừa rạng sáng ông chủ Vũ đã đi xuống lầu, kỳ thực hắn dậy đã trễ rồi, Vũ gia vẫn luôn duy trì thời gian làm việc và nghỉ ngơi trước kia, ông chủ Vũ cố ý dậy muộn, là muốn cho những người trong nhà chút thời gian chuẩn bị.

Lần này trong phòng khách chỉ có một mình anh hai Vũ gia, toàn bộ người khác đều không thấy.

"Anh."

"Ngồi."

"Ừm."

Hai anh em ngồi đối diện nhau, nhìn nhau không nói gì.

"Em à, mày thật sự không thể sửa đổi sao?" Anh hai Vũ gia tìm kiếm nửa ngày, vẫn là đốt một điếu thuốc, hút nửa hơi xong mới mở miệng, nói còn rất uyển chuyển, chỉ sợ kích thích đến thằng em mình.

"Anh, em không phải người thích nam nhân, nhưng em thích em ấy." Vũ Khánh Cương không đổi giọng, vẫn kiên trì người mình thích chính là Hứa Tư Văn.

"Nhưng mà cậu ta là một nam nhân đó! Sau đó ai nối dõi tông đường cho mày? Mày muốn tuyệt hậu sao? Vũ gia chúng ta chỉ có hai anh em chúng ta, ngày sau xuống đất, tao làm sao ăn nói với cha mẹ? Anh em đang tốt đẹp lại thành tuyệt hậu, chết rồi ngay cả người quét mộ phần đốt vàng mã cũng không có." Anh hai Vũ gia nói nói mắt cũng đỏ, anh là anh trai cũng như cha, một phen nuôi lớn Vũ Khánh Cương, cha mẹ trước khi lâm chung không yên lòng nhất chính là đứa trẻ này, thằng em không chịu thua kém người làm anh như anh cũng tự hào, bây giờ gia nghiệp trong nhà to như vậy dù anh có chết cũng nhắm mắt, chỉ có việc kết hôn của thằng em, là cái xương mắc trong cổ họng, là con dao đâm trong lòng!

Muốn nói Hứa Tư Văn thì anh cũng từng gặp, người ta vừa nhìn chính là người tốt bốn có có văn hóa có giáo dưỡng có nội hàm có khí chất, cùng loại người chân đất như nhà mình chính là hai loại khác nhau, tới nhà ăn tết cũng là bởi vì công tác, người ta về rồi sẽ không trở lại.

Muốn hỏi anh hai Vũ gia rằng Hứa Tư Văn có tốt không?

Tốt!

Rất tốt!

Phối với thằng em nhà mình chính là mộ tổ tỏa khói xanh.

Nhưng dù có tốt hơn, thì cũng là một nam nhân!

"Dù cậu ta là một phụ nữ đã ly dị kết hôn lần hai, ha! Cho dù là một quả phụ khắc chồng, anh cũng chịu! Nhưng cậu ta không phải!" Anh hai Vũ gia gần như là khuyên nhủ tận tình.

"Kết hôn với nữ nhân có gì tốt?" Vũ Khánh Cương cũng rất nghiêm túc đàm luận với anh hắn: "Anh, mấy bà già kia anh không phải chưa từng thấy qua, mấy năm nay em gặp đối tượng còn ít sao? Không một trăm cũng có tám mươi người đi? Nhưng anh xem xem đó đều là cái dạng gì chứ? Từng người từng người nếu không phải vô lễ bất kính với hai người thì chính là bới lông tìm vết, còn không thì là tính kế tính tới tính lui với của cải của chúng ta, điều kiện đầu tiên khi em tìm đối tượng chính là phải thật lòng thật dạ xem mọi người là người một nhà, chứ không phải dốc sức bỏ vào túi mình, xem thường dân quê cũng đừng gả vào cửa nhà nông gia!" Vũ Khánh Cương bắt đầu thuyết phục anh hắn: "Lại nhìn Hứa Tư Văn, đều ngủ cùng trên một cái giường, mà chuyện gì cũng không phát sinh! Em ngủ với em ấy, em ấy thừa dịp em không có ở đó, thu dọn đồ đạc liền trốn mất biệt, một chút cũng không có ý tứ quấn lấy, ngay cả dọa dẫm lấy một khoản tiền cũng không, anh suy nghĩ một chút, cái này có thể giống với mấy bà già kia hả."

Anh hai Vũ gia vừa nghĩ, em trai nói cũng rất có đạo lý..."Anh cùng chị dâu nửa đời qua không dễ, chẳng lẽ làm em lại đem một phá gia tinh về để náo động làm cả nhà không hài lòng mới là tốt sao?" Anh hai Vũ gia suy nghĩ, không tốt!

Cái tính tình như pháo nổ của bà vợ nhà mình, hai ngày không đánh nhau ba ngày ngứa ngáy... "Em tung hỏa mù cái gì?" Chị dâu Thúy Hoa từ trong phòng mở cửa nhảy ra, một tát liền đập lên đầu to của ông chủ Vũ. "Đương gia anh đừng để bị xoay vòng! Nói một ngàn một vạn, thì đó vẫn là một nam nhân!" Chị dâu Thúy Hoa lại thông minh hơn so với anh hai Vũ gia, lập tức xem thấu trò xiếc của ông chủ Vũ, đây là muốn đem anh hai Vũ gia xoay vòng lừa gạt tiện cho hắn hạ thủ đây mà!

Anh hai Vũ gia nhìn chằm chằm Vũ Khánh Cương, thiếu chút nữa liền bị thằng nhóc thúi này làm cho mơ hồ! "Cương tử, em nói thật với chị dâu, em cũng đã ba mươi rồi, vẫn luôn không tìm đối tượng, có phải là, có phải là thích con trai hay không?" Viền mắt chị dâu Thúy Hoa hồng hồng, bọng mắt cũng rất lớn, dáng vẻ thoạt nhìn chính là cả đêm không ngủ còn hung hăng khóc qua.

Kỳ thật Vũ Khánh Cương rất muốn mở miệng phản bác, có điều nhìn thấy dáng vẻ của anh hai chị hai, hắn rất thông minh giữ vững im lặng.

"Cái gì?" Anh hai Vũ gia run tay một cái, khói bụi trên tàn thuốc đều rơi xuống, khiếp sợ nhìn Vũ Khánh Cương: "Cương tử mày, mày... ?"

"Dù sao thì em chỉ thích Hứa Tư Văn, đời này là em ấy, không đổi người." Vũ Khánh Cương bày ra tư thế lợn chết không sợ nước sôi.

Dưới cái nhìn của anh hai Vũ gia cùng chị dâu Thúy Hoa, đây chính là tình tiết không có biện pháp, ăn vạ, chơi xấu!

Từ nhỏ đã như vậy, tính tình bướng bỉnh, chính là đụng phải tường nam cũng không quay đầu lại. "Hai nam nhân sau này làm sao? Già rồi ai hầu hạ? Ngày sau gia nghiệp ai tới kế thừa?"

"Hai nam thì sao?" Vũ Khánh Cương không để ý cái này: "Vũ gia cũng không phải tuyệt hậu, không phải còn có ba đứa cháu trai sao? Cho em một đứa để dưỡng lão, còn lại hai đứa đủ cho hai người dưỡng lão đưa ma. Lại nói, nhà em không phải nhà chúng ta sao?"

"Cháu trai với con trai có thể giống nhau sao?" Chị dâu Thúy Hoa chỉ thiếu vỗ cạnh giường đất. "Sao không giống? Em thấy giống nhau!" Vũ Khánh Cương ngửa cổ biện giải.
WebTru yenOn line . com
Vòng đàm phán thứ nhất, thế hoà.

Vũ Khánh Cương ở phòng khách phạt ngồi, anh hai Vũ gia cùng chị dâu Thúy Hoa vào trong phòng, Vũ Khánh Cương nhìn bóng lưng hai người bọn họ, trong lòng cũng rất khó chịu, hai người tựa như trong một đêm già đi mười tuổi.

"Cái này làm sao đây, Cương tử là quyết tâm muốn sống cùng kỹ thuật viên Hứa, khuyên thế nào cũng không nghe lọt!" Anh hai Vũ gia ngồi chồm hổm trên đất liên tiếp hút thuốc, mấy cái liền hút hết một điếu thuốc. "Là lỗi của em!" Chị dâu Thúy Hoa ngồi ở đầu giường gần lò sưởi lau nước mắt: "Thật xin lỗi giao phó của cha mẹ năm đó, đem đứa trẻ thật tốt biến thành như bây giờ, muốn tìm một nam nhân sống đến hết đời!"

"Sao lại là em sai hả?" Anh hai Vũ gia vừa thấy chị dâu Thúy Hoa khóc anh liền run chân, đến gần vụng về lau nước mắt cho người bạn già: "Thằng út từ nhỏ đã có chính kiến, không thì cũng sẽ không kiếm được gia nghiệp lớn như vậy, nó nhất định phải chạy đến hết một đường, ai cũng kéo không được cũng cản không xong, chờ xuống đất, anh nói với cha mẹ, không trách em!"

"Cương tử từ nhỏ đã không hưởng được phúc phần gì, lớn hơn thì liều chết mệt sống kiếm tiền, ngược lại khiến nhà chúng ta trải qua những ngày tốt đẹp, khi còn bé nó thông minh như vậy, là chúng ta nghèo, nuôi không nổi nó, học cũng không xong, hiện tại ngày qua tốt đẹp, thằng nhóc đã mong muốn như vậy... haiz haiz... đương gia, chúng ta tác thành cho thằng nhóc đi!" Hai người hơn năm mươi tuổi ôm đầu khóc rống, Vũ Khánh Cương ngoài cửa dựa tường, nghe tiếng khóc trong phòng cũng đỏ cả vành mắt, hắn không hối hận, biết rõ người trong nhà sẽ khó chịu, nhưng mà hắn cũng không buông Hứa Tư Văn ra, đời này, đều không buông ra.

Lúc người kia vừa ra khỏi sân bay liền run rẩy...

Lúc người kia hướng về phía hắn cười xinh đẹp như vậy...

Lúc người kia mặc vào áo khoác lông hắn mua...

Lúc người kia cảm mạo nằm viện còn ồn ào...

Lúc người kia đang ngủ còn cau mày...

Lúc người kia say rồi lại không tiếng động rơi lệ...

Lúc người kia chảy nước

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net