Chương 96+97+98+99+100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 96. Hai xe chạm vào nhau

Lúc nhận được thư luật sư, mặt Bách Lý Hãn Mạc không hề có cảm xúc, Trương Lam Hà nhảy nhót tưng bừng, Vũ Khánh Cương hùng hùng hổ hổ, Hứa Tư Văn thì lại nhìn đồ vật trong tay, vẻ mặt phức tạp, đến cùng, Trang Sĩ Nhân là nghĩ như thế nào vậy?

Rõ ràng y mới là người bị hại, cố tình người hành hung còn bày ra bộ dạng không buông tha người ta, thế giới này có phải là trắng đen điên đảo không?

"Chuẩn bị một chút đi, chính hắn nhảy xuống, không phải là ai đẩy hắn vào hố cả." Hứa Tư Văn thu hồi tâm tư, tiếp đó, trò hay lập tức bắt đầu.

Quả thật là trò hay.

Trang Sĩ Nhân là qua rồi mới biết con cáo già Ada kia đã làm chuyện ngu xuẩn gì, lúc gã tìm tới Alice, Alice vừa vặn mua sắm trở về, xoát không ít tiền mua một đống đồ lớn để hả giận, lúc này tâm tình mới tốt hơn chút.

Lúc nhìn thấy Trang Sĩ Nhân, lập tức cầm một cái cà vạt khoa tay múa chân trên người Trang Sĩ Nhân: "Darling, xem cái cà vạt có xứng hay không?"

Trang Sĩ Nhân không có tâm tình diễn kịch với cô ta, một phen gạt Alice ra liền hỏi cô ta: "Ba em sao lại khởi tố Hứa Tư Văn?"

"Anh có ý gì?" Alice vừa nghe liền ăn dấm chua: "Ba ba em làm thế nào anh quản được sao? Thế nào? Khởi tố tiểu tình nhân của anh anh liền đau lòng à? Chớ quên, anh là vị hôn phu của Alice em, không phải là kẻ nào đó tùy tùy tiện tiện cùng người khác cấu kết làm bậy anh có biết không?"

"Em nói nhăng cuội gì đấy?" Trang Sĩ Nhân nhức đầu không thôi, trước đây cảm thấy Alice đơn thuần dễ dụ liền dễ dàng nắm giữ, hiện tại lại cảm thấy nữ nhân này thật là không có đầu óc, ăn dấm chua bậy bạ cũng không nhìn một chút xem là lúc nào.

"Tôi nói bậy á?" Alice tựa như nổi điên cào Trang Sĩ Nhân: "Họ Trang, anh vỗ vỗ lương tâm xem, mấy năm qua tôi đối với anh thế nào? Còn anh thế nào? Cùng người khác ám muội đến ám muội đi, tôi coi như anh có mị lực thôi, dù sao thì chỉ là nhóm tiểu hồ ly tinh đó tự cam chịu thấp hèn dính lên thôi, cũng không trách anh được, nhưng anh thì sao? Đến một phen liền trực tiếp tìm tiểu tình nhân mối tình đầu ha! Cái gì luận văn cái gì mô-đun mẹ nó đều là mấy thứ gạt người đi?..."

Alice vốn là không có giáo dưỡng gì, lại bị Ada sủng đến tận trời, tự cho là thiên tiên hạ phàm, Trang Sĩ Nhân lại là một tiểu tử nghèo không tiền không bối cảnh, cô ta có thể coi trọng gã đã là đốt nhang thơm rồi, lại dám cùng với cô ta chơi trò bắt cá nhiều tay hả?

Trang Sĩ Nhân một bên trốn tránh Alice cào một bên la lên với cô ta: "Em có thể đừng làm rộn không? Đã lúc nào rồi mà em còn ăn bậy dấm chua!" "Tôi ăn bậy dấm chua á? Trang Sĩ Nhân! Anh nói rõ cho tôi đi!" Alice càng quậy càng mạnh hơn, tự cho mình là Tần Hương Liên*, tư thế nhất định phải cùng Trang Sĩ Nhân liều mạng.

*Tần Hương Liên: nhân vật trong vụ án Trần Thế Mỹ trong giai thoại xử án của Bao Công. Trần Thế Mỹ là một thư sinh nghèo khó, kết hôn với Tần Hương Liên và có hai đứa con. Tần Hương Liên dốc sức làm lụng cho Trần Thế Mỹ ăn học. Sau khi Trần Thế Mỹ đỗ Trạng nguyên liền ruồng bỏ vợ con, kết hôn với công chúa.

Trang Sĩ Nhân cũng là người bình thường, ngoại trừ đầu óc sử dụng tốt một chút, từ tính kế cho đến gài bẫy, còn trên thể lực thật sự không phải quá tốt, chỉ chốc lát sau liền bị Alice náo động đến thở hồng hộc, nói cũng không nói ra được.

Hai người náo loạn xong tan rã trong không vui.

Trang Sĩ Nhân tức đến choáng đầu, trở về một ngày cũng không làm sao xả bớt được, nhưng lúc đi tìm Ada, vẫn phải cần có Alice ở đó, ít nhất có người có thể giúp đỡ chút.

Lại nghĩ đến cảnh náo động ngày hôm nay, thực sự là mất mặt mất hứng!

Nhưng mà không thể cứ kéo như vậy, thời gian không chờ người đâu!

Trang Sĩ Nhân còn không biết, sau khi Alice náo động với gã, gã thì đi thẳng một mạch, nhưng cơn tức của Alice còn chưa tiêu xuống được!

Rõ ràng hai người ân ái, cố tình ở giữa lại có một nam hồ ly tinh!

Cô ta đem cỗ oán khí này đổ lên người Hứa Tư Văn.

Bởi vì lấy được độc quyền toàn cầu, chính là khác biệt với chỉ xin độc quyền, cái nhận được là bảo vệ toàn cầu, hết thảy người tham dự đều cao hứng muốn điên rồi, Bách Lý Hãn Mạc cùng Vũ Khánh Cương nhất trí quyết định dẫn người đi ăn mừng nho nhỏ trước một phen.

Trực tiếp xác định ở hội thiện phường lầu Lan Châu nổi danh nhất Lan Châu, hội trường theo hình thức đình viện có thể chứa đựng một ngàn người, một trận náo nhiệt, có điều biết sau đó còn có chuyện khác phải bận rộn, cho nên rất khắc chế không uống bao nhiêu, hẹn nhau chờ tất cả giải quyết xong, lại để cho mọi người sảng khoái một hồi.

Sau khi kết thúc, Vũ Khánh Cương đi lái xe, Hứa Tư Văn thì lại cùng các đồng nghiệp tạm biệt, đứng bên đèn đường dưới màn đêm chờ Vũ Khánh Cương, thuận tiện nhìn cảnh đêm bên ngoài có chút sững sờ, y thật sự không nghĩ tới còn có một ngày thực hiện được lý tưởng, Trang Sĩ Nhân lại thật sự nhảy vào trong hố của mình...

"Hứa Tư Văn?"

"Hả?" Hứa Tư Văn quay đầu, liền thấy trong chiếc xe dừng lại bên cạnh, Alice bước xuống, lông mày nhíu lại, tại sao là cô ta? "Ngải tiểu thư, chào cô." Cho dù trong lòng không biết có bao nhiêu chán ghét nữ nhân này, nhưng lúc ở bên ngoài, Hứa Tư Văn thế nào cũng phải có lễ phép một chút, không thì y liền rơi xuống hạ bậc.

Alice vừa thấy Hứa Tư Văn không nói gì, cho rằng không có gì để nói, càng cảm thấy mình đúng, người này chính là nam hồ ly tinh!

"Két!" Vũ Khánh Cương lái xe tới, đôi mắt bốc lên ánh sáng nhìn Alice, lúc còn ở xa một chút, hắn không nghĩ nhiều, nhưng mà sau khi tới gần phát hiện là Alice, lúc đó liền phòng bị. "Văn Văn, lên xe, chúng ta nên về rồi." Mở cửa xe trước tiên nhét vợ lên xe rồi hẵng nói, bà lão này dám lên mặt với hắn xem hắn làm sao thu thập cô ta!

Mặc dù nói trai hiền không cùng nữ đấu, tuy nhiên phải nhìn xem là dạng nữ gì, gặp phải Alice như vậy, lập tức động thủ không giải thích.

Hứa Tư Văn cũng không muốn cùng một cô gái nhỏ dây dưa không rõ trên đường cái, đặc biệt là như Alice vừa nhìn chính là một người nhỏ xinh, càn quấy, điêu ngoa mạnh mẽ... Nói trắng ra là chính là một người đàn bà chanh chua!

Nhanh chóng lên xe, giục Vũ Khánh Cương: "Chúng ta đi thôi, đỡ phải ồn ào với cô ta." "Được!" Vũ Khánh Cương quay xe đi ra ngoài, bởi vì ở bãi đậu xe của lầu Lan Châu, vào lúc này chính là thời gian ăn khuya, xe nhiều, Vũ Khánh Cương lái cũng không nhanh.

Nhưng mắt thấy sắp ra khỏi bãi đậu xe, liền cảm thấy phía sau có thứ gì đó đụng lên xe, Hứa Tư Văn chỉ cảm thấy xe khẽ chấn động, lập tức sốt sắng lên: "Làm sao vậy?" "Có người đụng xe của chúng ta!" Vũ Khánh Cương vốn là một tay xoay vô lăng, một tay kéo cần chuyển số, nhưng bây giờ lại là hai tay cầm bánh lái.

Hai người rất có ăn ý đồng thời nhìn về phía kính chiếu hậu...

Chiếc xe nhìn thật quen mắt! "Là Alice!" Hứa Tư Văn liền giận nha!

Tên khốn khiếp Trang Sĩ Nhân kia khiến mình ngột ngạt thì cũng thôi đi, vợ chưa cưới gã tìm được cũng khiến mình ngột ngạt, thứ gì vậy!

"!" Vũ Khánh Cương đánh vô lăng, hắn cũng không sợ đụng! "Đừng!" Hứa Tư Văn sợ Vũ Khánh Cương nhất thời tức giận gặp rắc rối, vươn tay kéo cánh tay hắn, cơ mà chút sức lực nhỏ của y chỗ nào có thể ngăn được Vũ đại lão hổ chứ?

"Con nhỏ này muốn chết!" Vũ Khánh Cương bởi vì đang nổi nóng, một tay xoay vô lăng, một tay nắm chặt tay Hứa Tư Văn duỗi tới, thật chặt không buông ra.

Kỳ thực Vũ Khánh Cương làm như thế, hoàn toàn là có niềm tin đó!

Đừng quên, xe Vũ Khánh Cương không phải là xe bình thường.

Alice cũng là tức đến mù đầu, cô ta nhìn thấy xe Vũ Khánh Cương lái cũng không quen biết, liền tưởng xe rẻ tiền vô danh, mà mình lại là xe thể thao Lotus, cho dù đụng, cũng có thể khiến chiếc xe kia tan nát!

Về phần hai người còn ngồi bên trong xe à?

Cô ta chỉ là lúc ở bãi đậu xe không cẩn thận va vào một phát mà thôi, không chết được!

Alice chính là thông minh như vậy, hết cách rồi, giáo dục nhận được từ nhỏ chưa từng chính xác, toàn bộ nuôi thành phế rồi.

"Rầm!"

Lại là một chút chấn động, chỉ là sau đó phía sau truyền đến một tiếng rít gào vang tận mây xanh: "A!"

Phòng theo dõi sở giao thông Lan Châu, đèn đuốc huy hoàng một buổi tối, bởi vì phải điều camera video, cho nên Vũ Khánh Cương cùng Hứa Tư Văn tạm thời đều bị giữ lại trong phòng khách quý của sở giao thông.

Lúc này, Vũ Khánh Cương cách cửa sổ thủy tinh phòng khách quý, hung tợn trừng nữ nhân đối diện.

Alice vẫn luôn khóc, khóc đến tất cả trang điểm trên mặt đều trôi, thoạt nhìn tựa như một cái bảng pha màu vậy!

Vốn là có nữ cảnh sát ở bên cạnh cùng cô ta, nhưng cô ta cứ gào gào phát hỏa với người ta, xem lòng tốt của người ta thành lòng lang dạ thú, ai còn quản cô ta chứ? Một thân một mình bị nhốt ở trong phòng, không cho đi ra ngoài, bởi vì còn chưa lấy được chứng cứ, không tiện trực tiếp định tội, kỳ thực chỉ là kém chút thời gian mà thôi.

Không lâu sau đó, Bách Lý Hãn Mạc cùng Trương Lam Hà đến.

"Tư Văn!" Lúc Trương Lam Hà nhận được tin tức cũng sắp bị dọa điên rồi, cũng không sợ Bách Lý Hãn Mạc nữa luôn!

Kéo Bách Lý Hãn Mạc liền chạy vội ra, Bách Lý Hãn Mạc vẫn luôn nghiêm mặt than đi theo bên cạnh hắn ở nơi mà đưa tay ra là có thể chạm tới.

"Học trưởng." Hứa Tư Văn khoác trên người một cái thảm len mỏng, nghe thấy tiếng mở cửa vừa ngẩng đầu liền thấy Trương Lam Hà như gió quét lại đây.

"Thế nào?" Trương Lam Hà sợ hãi đến mặt tái mét.

"Không có chuyện gì, xe Cương tử chính là rất bền chắc." Hứa Tư Văn cười đặc biệt vui vẻ: "Vị kia chủ động tông xe người ta, ngược lại là đem xe của chính mình phá hỏng, thiếu chút nữa là bị thương!"

"Cái xe rách bị hỏng toàn bộ đó lại còn rất rắn chắc, bằng không trực tiếp làm nát bớt được nhiều việc." Vũ Khánh Cương vừa nghĩ tới Alice chỉ là sợ quá mà khóc, không làm cho cô ta vào bệnh viện được, đã là hơi xui xẻo rồi.
Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Vào lúc này Ada cùng Trang Sĩ Nhân cũng đến, cũng rất nhanh gặp được Alice, nhìn thấy con gái làm ra bộ dạng đáng thương kinh hãi quá độ, Ada lập tức nổi giận!

Trang Sĩ Nhân thì lại là vừa quay đầu liền nhìn thấy người ngồi trong phòng khách quý đối diện...

"Cương tử, đừng nói như vậy, Ngải tiểu thư cũng chỉ là... Ừm, chuyển nhầm số mà thôi, chờ chuyện giải quyết, có thể đề nghị một chút, giống Ngải tiểu thư như vậy, vẫn là thi bằng lái một lần nữa mới tốt, không thì lái xe không an toàn bao nhiêu chứ? Quả thực chính là sát thủ đường cái." Vừa nghĩ tới tình hình nhìn thấy sau khi xuống xe, Hứa Tư Văn liền không nhịn được mặt mày cong cong.

Hứa Tư Văn mắng người không mang theo lời thô tục, bằng lái của Alice là lấy được thế nào? Hoàn toàn chính là lấy tiền đập ra, đụng nát hai chiếc xe mới học được lái xe.

Bởi vì lúc nãy người tiếp đãi bọn họ vừa nhìn thấy Alice liền cau mày, sau đó nhỏ giọng nhiều chuyện với bọn họ, nghe nói là học viên nữ kỳ ba nhất từ trước tới nay của trường dạy lái xe.

Hai xe chạm vào nhau, Land Rover của Vũ Khánh Cương ngay cả lớp sơn cũng không xước một miếng, xe thể thao Lotus của Alice lại tựa như quả cà xẹp hoàn toàn biến dạng rồi!

Hết chương 96  


CHƯƠNG 97. Chấm dứt

Kết quả có thể tưởng tượng được, Alice tuyệt đối là bên chịu trách nhiệm, xe Vũ Khánh Cương lại là hàng cao cấp ẩn hình, bồi thường một số tiền lớn cho chủ xe là Vũ Khánh Cương.

Dù như vậy, Vũ Khánh Cương còn mũi không phải mũi mắt không phải mắt hung hăng trừng phương hướng Alice rời đi "phì" từng ngụm từng ngụm nước bọt.

Trương Lam Hà muốn lái xe của Vũ Khánh Cương một chút, bị Hứa Tư Văn ngăn lại: "Anh, sau này không cho chạm vào xe của Cương tử!"

Trương Lam Hà mặc kệ, đồ ngốc mà làm loạn lên không phải người phàm có thể chịu đựng được.

Hứa Tư Văn chỉ là liếc mắt nhìn Bách Lý Hãn Mạc, Bách Lý Hãn Mạc liền nhìn Trương Lam Hà, không tới mười giây đồng hồ, Trương Lam Hà liền yên tĩnh.

Vũ Khánh Cương hiếu kỳ, chờ bốn người mỗi người đi một ngả, len lén hỏi Hứa Tư Văn: "Không phải là lái xe một chút cho đã nghiền thôi sao? Sao hẹp hòi như vậy chứ?"

"Em là sợ anh ấy trực tiếp đem xe này của anh thành xe bốn bánh mà lái trên đường..." Hứa Tư Văn đặc biệt thắt lòng, thế giới tinh thần của đồ ngốc, người phàm không cách nào lĩnh hội.

Trước khi mở phiên toà, tập đoàn Ngải thị đột nhiên muốn rút đơn kiện, nhưng mà chống án thì dễ mà rút đơn kiện thì khó, nên không rút đơn kiện thành công.

Chuyện tập đoàn Ngải thị khởi tố công ty phần mềm Hà Văn, đã gây sự chú ý, bởi mấy ngày trước công ty phần mềm Hà Văn vừa tuyên bố một tin tức trọng đại, đã hấp dẫn lực chú ý khắp nơi, tập đoàn Ngải thị lại thò một chân vào, quy mô hai nhà cũng cực kỳ không tương xứng.

Những người vốn xem trọng công ty phần mềm Hà Văn cũng không nói chuyện hợp tác với nó trong thời kỳ không rõ ràng này, chỉ muốn xem xem cuối cùng rơi vào nhà nào.

Người nào thắng, người đó chính là bá chủ phần mềm ngày sau, người nào thua, chín mươi chín phần trăm, sẽ táng gia bại sản.

Lúc mở phiên toà thẩm lý, Ada đỏ mắt lên nhìn Hứa Tư Văn, con gái bảo bối của lão, con gái tốt của lão!

Tập đoàn Ngải thị là nguyên cáo, liền bắt đầu khiếu nại trước, chỉ có điều nội dung khiếu nại lại là xoay quanh luận văn tốt nghiệp của Trang Sĩ Nhân, không hề đề cập đến thành quả nghiên cứu.

Mà Hứa Tư Văn bên này, người đảm đương luật sư bào chữa, là Trương Lam Hà.

Lúc Trương Lam Hà học đại học, bởi vì tẻ nhạt, song song học pháp luật, còn thi lấy giấy hành nghề luật sư, chỉ là rất ít người chú ý tới cái nghề tay trái này của hắn mà thôi.

"Đây là tư liệu độc quyền của chúng tôi." Vừa ra tay, chính là một xấp tư liệu đưa tới, sau đó Trương Lam mở miệng chậm rãi nói, sau một ít lời làm nền, liền đổi đề tài: "Tôi muốn mời người trong cuộc là Hứa Tư Văn tiên sinh, tự mình đến nói rõ một chút."

"Đồng ý."

Hứa Tư Văn an vị ở chỗ ngồi bị cáo, bình tĩnh nhìn nhìn Trang Sĩ Nhân đối diện, thỉnh cầu với phía trên tòa: "Tôi có thể hỏi hắn vài vấn đề chuyên nghiệp không?"

"Tôi phản đối!" Luật sư của đối phương phản đối: "Đối phương là bị cáo, không phải luật sư bào chữa!"

"Vậy tôi thay cậu ấy hỏi còn không phải giống nhau sao?" Trương Lam Hà đối chọi gay gắt.

Vũ Khánh Cương ngồi ở ghế khán giả bên dưới lẩm bẩm một câu: "Đúng vậy! Cởi quần đánh rắm, phí lời..."

Đoàn người bồi thẩm thấp giọng nói với nhau vài câu, liền đồng ý thỉnh cầu của Hứa Tư Văn, bởi vì mọi người thật sự cảm thấy, luật sư đại diện hỏi và bản thân trực tiếp hỏi đều là nội dung giống nhau, hà tất lãng phí thời gian chứ.

"Anh nói luận văn là kết tinh sáng tạo của anh, như vậy hẳn anh phải biết trong luận văn, tổng cộng có bao nhiêu thuật ngữ chuyên nghiệp, anh có thể nói rõ α3 là có ý gì không?"

"Thỏa thuận mạng tam liên..." Trang Sĩ Nhân khô khốc giải thích, đây là năm đó Hứa Tư Văn không chú ý tiết lộ ra.

"Vậy còn AC?"

"Acoustic Edge."

"Vấn đề của tôi đã hỏi xong."

Vẻn vẹn hai câu đối thoại, ánh mắt chủ tọa nhìn về phía Trang Sĩ Nhân đã chứng minh tất cả, Trang Sĩ Nhân vốn là trong lòng có quỷ, giờ khắc này chỉ là ngoài mạnh trong yếu, nhưng may mắn một lần, lại không thể may mắn cả đời.

Vấn đề Hứa Tư Văn hỏi, Trương Lam Hà biết rõ, chỉ có Hứa Tư Văn cùng nhóm nòng cốt bộ kỹ thuật của y mới biết được đáp án.

AC, ý tứ của chữ AC thứ nhất, chính là máy giải mã âm tần, AC thứ hai, mới là Acoustic Edge.

Tòa án phán định, tập đoàn Ngải thị thua kiện, đồng thời, công ty phần mềm Hà Văn khởi tố tập đoàn Ngải thị!

Danh mục khởi tố giống như đúc tập đoàn Ngải thị khởi tố công ty phần mềm Hà Văn!

Ngay cả tiền bồi thường cũng ở trong đó!

Khi tòa án thụ lí, hết thảy những người ra toà hai mắt tỏa sáng, nghĩ tập đoàn Ngải thị có thủ đoạn gì có thể phản kích lại hoặc là lại có chuyện gì sẽ phát sinh.

Đáng tiếc là không có!

Công ty phần mềm Hà Văn thắng kiện, tiền bồi thường mà tập đoàn Ngải thị cần phải đền cho công ty phần mềm Hà Văn là cái giá trên trời.

Ada trực tiếp hôn mê tại chỗ, bị đưa đi bệnh viện cấp cứu; Alice không xuất hiện, chỉ là đã không ai đi chú ý điểm này nữa.

"Sự tình xong xuôi, chúng ta trở về Đông Bắc đi." Hứa Tư Văn nhìn bộ dạng cao hứng của Vũ Khánh Cương bên cạnh, không nhịn được trở nên cao hứng theo hắn, sau đó liền nói ra lời nói mà thật lâu trước kia mình đã muốn nói với hắn.

"Thật sao?" Vũ Khánh Cương thực sự là kinh hỉ muốn chết.

"Không phải đã nói rồi sao?" Hứa Tư Văn nở nụ cười.

"Ừ!"

Chính là có thể dẫn vợ về nhà!

Sau khi phiên tòa kết thúc, giới phần mềm bị oanh động, công ty phần mềm Hà Văn nghênh đón một giai đoạn mới, Trương Lam Hà bận bịu chân không chạm đất, Bách Lý Hãn Mạc thì lại ngày ngày làm quỷ bám lưng ở phía sau hắn.

Tập đoàn Ngải thị sụp đổ.

Cho dù giảm bớt rồi lại giảm bớt, cũng không bù đắp được chỗ hổng tài chính.

Bởi vì tiền bồi thường đã móc rỗng tất cả của cải, Ada vất vả cả đời, cuối cùng lại lạc đến kết cục phá sản gánh khoản nợ khổng lồ.

Sau khi Trang Sĩ Nhân vào tù, chỉ có một yêu cầu, gã muốn gặp Hứa Tư Văn một lần.

"Không đi!" Vũ Khánh Cương liền nhanh chóng ra quyết định: "Giết người không phạm pháp thì đã sớm cho cổ hắn thấy máu rồi."

Hứa Tư Văn đang cùng Vũ Khánh Cương thu dọn đồ đạc đi Đông Bắc, đột nhiên tới một tin tức như thế, thực sự là lại thêm phiền.

"Hắn ở nước ngoài còn có một số việc không biết rõ, cần hắn phối hợp, hắn chỉ có một yêu cầu này, xin hãy suy xét một chút." Người đến không nêu rõ thân phận, có điều người mang hắn vào thì lại quen biết Vũ Khánh Cương.

"Thẳng thắn sẽ được khoan dung, chống cự các người sẽ không nghiêm trị à?" Vũ Khánh Cương vạn phần không muốn tiếp đãi thêm chỉ một phút nào.

Huống chi là để vợ đi gặp tên khốn kia.

"Em đi vậy." Hứa Tư Văn cất quần áo đặt vào tới rương: "Chung quy là hắn thất bại, em cũng nghe một chút xem, đến lúc này, hắn còn muốn làm gì?"

Không phải Hứa Tư Văn nhẹ dạ với Trang Sĩ Nhân, mà là xem ở mặt mũi của Vũ Khánh Cương.

Chỉ nói mấy câu mà có thể khiến Vũ đại lão hổ thả người vào, khẳng định không đơn giản, nếu y không đi mà nói thì thật sự không quá tốt, hơn nữa y cũng muốn nhìn xem, kết cục bây giờ của Trang Sĩ Nhân.

Hứa Tư Văn chỉ nhìn Vũ Khánh Cương không nói lời nào, cuối cùng Vũ Khánh Cương chỉ có thể gật đầu đồng ý, thế nhưng hắn cũng có điều kiện: "Anh muốn cùng đi với em, ngồi bên cạnh em nhìn xem!"

"Được được, tất cả nghe theo anh." Hứa Tư Văn hơi cúi đầu cười: "Cũng để cho hắn nhìn thấy, bây giờ em sống rất tốt, còn hắn? Hừ hừ!"

Ở trong phòng gặp mặt gặp được Trang Sĩ Nhân một thân áo tù, lúc này Trang Sĩ Nhân giống như mất hồn, không còn phong thái của ngày xưa.

Hứa Tư Văn nhìn gã như vậy, tronng lòng đã không dậy nổi một tia gợn sóng.

Lúc Trang Sĩ Nhân nhìn thấy Hứa Tư Văn thì rất kích động, nhưng lúc nhìn thấy Vũ Khánh Cương ở bên cạnh Hứa Tư Văn nhe răng toét miệng, phần kích động này liền nhỏ đi rất nhiều.

"Tại sao?" Trang Sĩ Nhân nhìn Hứa Tư Văn, trong mắt có không tin, gã làm sao cũng không nghĩ ra, năm đó Hứa Tư Văn đối với gã thật sự có thể nói là móc tim móc phổi, làm sao lại giấu diếm?

"Là chính anh quá nóng lòng." Hứa Tư Văn nghe câu nghi vấn đầu tiên của gã, liền biết mục đích gã muốn gặp mặt, cũng đơn giản để cho gã chết được rõ ràng đi.

"Năm đó tôi vì tiết kiệm thời gian để ở chung với anh, rất nhiều lúc đều là dùng ký hiệu để thay thế cho một chuỗi danh từ dài, anh cũng biết đó, rất nhiều danh từ đều có chữ viết tắt giống nhau, chữ thứ nhất là một ý tứ, không có nghĩa là lần thứ hai xuất hiện còn có cùng ý tứ với lần thứ nhất, chuyện này, chỉ có một mình tôi biết là đủ rồi, dù sao thì đều ở trong đầu của tôi, chỉ cần động thủ dĩ nhiên là có thể thành công." Hứa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net