CHAP III: CHUYỆN XẢY RA NHƯ THẾ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Bãi đỗ xe..]

..Cộc..cộc..

Tôi đang dựa đầu vào cửa kính oto ngủ ngon lành thì nghe thấy tiếng gõ cửa kính ở đâu đó, nghĩ bụng chắc ai trêu đùa nên vẫn lì ra ngủ..

"Tinggggggggggggggg"- cái nhạc chuông đáng ghét vang kên khiến tôi cau mày rồi đưa lên tai..

-Cô ngủ chảy dãi nhé!

-Anh Nam.. Nam Phong.. ai bảo.. bảo..

..Cộc..cộc..

Aishhh sao tên điên nào cứ gõ cửa thế nhở >< tôi quay sang nhìn cửa sổ xem mồm ngang mũi dọc tên điên thích gõ cửa như thế nào thì...

#Oh #my #god x 100000000000

Nam Phong.. người gõ cửa chính xác là Trương Nam Phong. Nam Phong đi vòng qua đầu xe rồi đưa tay lên gần cổ, kéo một đường dài. Tôi nuốt nước bọt sợ hãi ToT

[Cổng biệt thự họ Trương..]

Suốt đường, tôi ngồi im re không động đậy, đôi lúc len lén nhìn sang Nam Phong. Cái khuôn mặt đẹp hoàn mĩ không che lấp vô cùng tỏa sáng nhưng lại làm người khác phải khiếp sợ bạt hồn bạt vía. Gần về tới cổng thì Nam Phong dừng xe, tay đập bộp vào cái vô lăng làm tôi giật nảy mình..

-Tên nào không mắt dám đỗ xe ở đây?

Anh ấy quay sang lừ tôi một cái rồi mở cửa xe đi ra..

"Huhuhu.. tôi sắp chết ư? Anh ta sẽ đầy đọa mình như thế nào huhu" tôi đang suy nghĩ rối hết lên thì #Ting.. tiếng cửa xe đóng vang lên và.. ngồi ở ghế lái là một anh chàng nào đó.. tôi giật mình nép sát vào phía cửa kính

-Anh..anh là ai? Sao..sao lại..lại vào đây?

Tôi run sợ hỏi anh chàng lạ mặt. Nam Phong đang "nói chuyện" với chủ chiếc oto ngu xuẩn đỗ trước cổng biệt thự thì đột nhiên quay đầu về phía xe, anh chàng lạ mặt như nhận được tín hiệu, anh nhoẻn cười với Nam Phong rồi nhấn ga, xoay vô lăng phóng vù đi. Nam Phong mở cửa chiếc xe, lôi tên lái xe ra rồi cũng đạp ga phóng đuổi theo.

[Trong oto Nam Phong]

Tôi vẫn nơm nớp sợ hãi, tôi nhìn anh chàng lạ mặt đang phóng xe lên vận tốc tối đa..

Anh lạ mặt này có khuôn mặt rất điển trai chỉ kém Nam Phong có chút xíu thôi. Mái tóc cạo mai hai bên, nhuộm ánh tím nổi bật cùng với chiếc mũi khá cao, đôi mắt màu xanh lá cây thu hút cùng đôi môi quyến rũ, chắc đã hôn rất nhiều cô gái. Tôi như bị mê hoặc bởi vẻ đẹp độc mà lạ của anh ta nhưng rồi tôi lắc đầu để xóa hết những suy nghĩ vớ vẩn đó..

Tôi lén rút điện thoại ra, bấm phím gọi cho Nam Phong:

-Anh Nam Phong ơi cứu emmmm

Tôi nói nhanh hết mức sợ anh lạ mặt sẽ ném điện thoại của tôi ra ngoài cửa sổ như những tên bắt cóc làm trên phim

-Cô gửi lời chào của tôi tới nó! tu..tu..tu..

Nam Phong nói rồi tắt máy, anh phóng xe bạt mạng trên đường quốc lộ.

-Nam Phong bảo..bảo gửi lời chào tới anh.

Tôi nói xong câu đó mà bỗng thấy nực cười, sao Nam Phong lại chào tên cướp xe của anh? Chả nhẽ.. Trong đầu tôi hiện lên vô vàn lí do đáng sợ mà lí do to nhất là:

"Nam Phong thuê người giết tôi!"

Mắt tôi bỗng chốc đỏ hoe, rồi nhưng giọt nước mắt lăn trên má, tôi khóc mỗi lúc một to hơn.

-HUHUHUUHUHUU..Anh hãy thả tôi đi.. đừng nghe lời của tên Nam Phong.. đừng giết tôi.. tôi sẽ cho anh tất cả những gì tôi có..

Tôi lục túi lôi hết những thứ có giá trị ra: 250.000đ tiền tiêu vặt, điện thoại, sổ lưu chú, bút bi, son dưỡng, giấy ăn.. tôi dốc hết lên phía trước. Anh chàng lạ mặt nhìn đống đồ rồi quay sang nhìn tôi, nói nhẹ:

-Đây là đồ có giá trị sao?

Tôi nhìn đống đồ rồi nhìn sang anh ta, lần này tôi gào to hơn, khóc thét luôn.

-Em có thể im đi không? Tôi không có làm điều gì nguy hại tới em hết.. tôi chỉ trêu đùa thằng bạn lâu năm thôi mà ^^

Anh ấy nói xong thì tôi đã hiểu ra vấn đề, tôi thấy mình suy nghĩ hơi quá, có trí tưởng tượng khá phong phú :")

-Ai trời ơi, tại em ồn ào quá mà nó đuổi kịp chúng ta rồi. Thằng này nhanh thật!

Anh ấy nhìn vào gương chiếu hậu rồi nói với giọng hơi thất vọng pha chút mừng rỡ..

Nam Phong nhấn ga, phóng lên song song làm tôi mừng rơn vỗ tay bôm bốp :") Anh ấy vượt lên đầu xe, rồi đạp phanh xoay nửa vòng tròn, chặn đầu xe lại.

Trong nắng hoàng hôn, trên con đường quốc lộ ít xe qua, có hai chiếc xe đời cao dừng lại, hai anh chàng với vẻ đẹp trai hào nhoáng của mình cùng mở cửa xe bước xuống, hai anh chàng làm đập tay rồi cười với nhau, một cô gái ngơ ngác vẫn ngồi yên trong xe mà không nói được lời nào..

[Trong xe,..]

Nam Phong cho người tới đưa xe của Gia Khang - tên của anh chàng lạ mặt về. Ba chúng tôi đi xe của Gia Khang: hai anh ngồi trước, tôi ngồi sau.

Tôi chả mở được miệng nên lôi điện thoại ra "tìm hiểu" về anh Gia Khang kia..

[Thông tin lí lịch..]

-Tên: Lâm Gia Khang

-17tuổi

-Là con lai, Việt Nam-Mỹ

-Người thừa kế của tập đoàn xe phân khối lớn MT, có chuỗi cửa hàng phân phối trên hơn 30 quốc gia trên toàn thế giới.

-Có khá nhiều giải trong các cuộc thi mẫu nam và tài năng kinh doanh trẻ..

Tôi mới đọc sơ qua chút thông tin của anh ấy mà đã chảy hết mồ hôi, có quá hoàn hảo không? Mà sao hai người này chẳng kém cạnh nhau ở điểm gì thế nhỉ?

-Em tên gì thế cô bé?

Gia Khang nhìn vào gương chiếu hậu, tôi cũng hí hửng khi anh ý đã tự bắt chuyện với tôi. Tôi hồn nhiên:

-Em là Bảo Nhi! Em là học sinh khối 10 trường Newton. Rất hân hạnh được gặp anh!

-Anh là Gia Khang, rất vui khi được làm bạn với em. Anh cũng sắp nhập trường, mong được em chỉ dạy và nâng đỡ hahahaha

Tôi hơi sợ vì độ thân thiện quá mức của anh chàng này. Đúng là chơi với nhau nên độ nguy hiểm của hai anh này same same nhau, người thì như tảng băng làm người khác lạnh cóng, người lại làm người khác bỏng rát như chạm phải mặt trời..

[Biệt thự họ Trương..]

Sau một quãng đường dài, tôi đã thấm mệt. Tôi ngáp ngắn ngáp dài đi xuống xe rồi lao thẳng vào phòng ngủ..

1tiếng30phút sau đó..

Tôi bật dậy ngồi thu lu trên giường, tôi có tật thức dậy giữa giấc ngủ để... uống nước.

[Phòng Bếp,..]

-Cậu gọi cô bé kia dậy đi! Mà cô bé đó là con của bác Hàn (quản gia) à?

Gia Khang hỏi Nam Phong khi ah đang đứng bếp. Nam Phong đang dọn bàn thì nghe câu hỏi của Gia Khang nên sực nhớ ra sự thiếu vắng của Bảo Nhi..

-Cô ta là ôsin tớ mới thuê đấy! Mà sao phải gọi?

Vừa nói dứt câu, Nam Phong quay ra thì giật mình thấy tôi đang lừ lừ tiến về tủ lạnh. Tôi lấy chai nước lọc rồi ra bàn ngồi.Gia Khang và Nam Phong tự động kéo ghế ra ngồi đối diện với tôi. Tôi tu chai nước ừng ực trước sự tò mò của hai anh chàng.

"Bụp" tôi đặt mạnh chai nước xuống bàn.

-Ăn thôi!_Gia Khang nhìn tôi rồi nói to nhưng tôi lại gục đầu xuống bàn ngủ như chết.

Nam Phong hơi bực mình rồi nên gằn giọng:

-Cô thôi ngay trò đấy đi và ăn mau.

Thấy tôi không có tí gì chuyển đổi, anh ấy hơi nhổm dậy thì tôi tự dưng ngửng đầu lên làm cả hai anh chàng suýt ngã ngửa.. rồi tôi lại ngủ ngon lành (zzz).

Nửa giờ sau..

Oáp.. tôi vươn vai vươn người sau một giấc ngủ đã đời, tôi thuận tay chùi mồm miệng (lau nước dãi :b) rồi mới sực nhận ra đối diện tôi là hai anh chàng đang nhìn tôi với ánh mắt rất rất.. khó tả thật.. chắc là kì thị..

-Cô duyên thật! Tôi cho cô ở đây để làm việc chứ có để "nuôi" cô đâu?

Nam Phong nhìn tôi hằn học rồi lại lên giọng. Gia Khang thì có vẻ trái ngược lại, anh ấy nhìn tôi rồi hỏi:

-Chắc em đói rồi. Tối nay anh có làm mỳ Ý đó!

Tôi hít hà cái hương thơm đang tràn ngập phòng ăn này.. mùi thơm của sốt cà chua quyện lẫn với bò băm.. nom-nom nó là bụng tôi réo lên..

Sau bữa ăn tối, Nam Phong và Gia Khang vào phòng giải trí, còn tôi thì rửa bát và vào học bài.

[Phòng giải trí,..]

-Cô bé kia lạ nhỉ?_Gia Khang cầm tay ps4 bấm bấm, mở đầu câu chuyện. Nam Phong vừa nghe xong thì ném bộp cái tay ps4 xuống đất, phản bác..

-Cậu thấy con bé đó lạ nhưng tôi thì chỉ thấy nó giống lũ con gái ngu xuẩn thôi. 

-Nhưng tôi thấy cậu có vẻ nói khá nhiều khi có cô bé đó ở gần..

Nam Phong nhảy dựng lên, lao vào ấn đầu Gia Khang xuống ghế sofa nhu một hành động lên tiếng bác bỏ :))

-À mà sao lần này cậu lại về đây? Về chơi hay định cư luôn?_Nam Phong bất ngờ đổi chủ đề.

-Định cư luôn. Jamie và tôi chia tay rồi..Cô ta bỏ theo một thằng là con trai của nhà sản xuất âm nhạc..

Nam Phong nghe giọng Gia Khang có vẻ thoáng buồn nên vỗ vài vai thằng bạn mình, giọng hồ hởi:

-Mày thì thiếu gì người thích? Con nhỏ đó ngay từ đầu tao đã bảo là loại thực dụng mà!

Gia Khang gật gù theo lời Nam Phong nói, hai anh chàng tiếp tục trận bóng mới..

[Bảo Nhi's room..]

"Xongg"_tôi reo lên, tay gập đống vở lộn xộn trên bàn lại rồi cất vào cặp. Tôi nhoài người ra giường rồi mở điện thoại, bật 3G để vào mạng..

-A!

Tôi nhìn thấy wifi có tên "TNP" nên nảy sinh ý định sang phòng Nam Phong hỏi pass để dùng..

[Cửa phòng giải trí..]

Tôi đang định gõ cửa thì nghe thấy tiếng của Nam Phong, tôi áp tai vào cửa..

-Mạnh lên.. mạnh nữa lên.._Nam Phong gào lên.

-Từ từ.. đừng đừng.. aaaa._Gia Khag cũng gào lên.

Tôi mặt đỏ bừng bừng, người run rồi bịt tai lắc đầu nguầy nguậy, chạy nhanh về phòng.

[Cùng lúc đó, bên trong..]

"Ey yo.. cậu lại đánh thua tôi rồi. Tại sao tôi cứ mạnh lên vậy.. để tôi đi lấy nước uống."Nam Phong nhìn vào màn hình đang hiện hai chữ Game Over, đây là lần thứ năm anh đánh thắng Gia Khang trong trò Boxing game này.

-Ê..cô làm gì ngoài này vậy?. NamPhong vừa mở cửa thì thấy tôi chạy như bị ma đuổi nên hơi tò mò, rồi anh lắc đầu tự nhủ rằng đó là việc mà những đứa thiểu năng hay làm..

[Bảo Nhi's room..]

- Hừ hừ hừ.. Bảo Nhi ơi đừng nghĩ linh tinh.. huhu anh ấy làm trò gì vậy huhu..

Tôi chui tọt vào phòng vệ sinh, nhìn vài gương còn tay tét vào má để tỉnh ra, thoát khỏi những suy nghĩ biến thái.

[23h30, Bảo Nhi's room..]

Oọc..oọc..

Tôi ngồi ôm bụng, cái tội tối ăn ít.. mà cũng tại cái anh Nam Phong cơ, cứ vừa ăn vừa lườm tôi thì ăn làm sao được ngon chứ T.T tôi quyết định đi ra mò đồ ăn..

[Phòng bếp..]

Tôi mừng quýnh lên khi trên bàn bếp còn bịch Snack Phomai. Nhưng sao mò mãi không thấy công tắc đèn nhỉ? Chẳng nhẽ lại ăn trong bóng tối.. tôi lắc lắc đầu vì bản thân không muốn làm ma đói..

Rồi xong.. tôi bỗng nghe thấy tiếng bước chân, tôi ôm gói snack mà người run như cầy sấy..

#Bép..#Bép..hai tiếng vỗ tay liên tiếp làm tôi như có cả dòng điện nhiều vôn đi qua cơ thể, tay ôm chặt gói snack làm nó nổ tung tóe, nhưng kì lạ thay.. sau khi tiếng vỗ tay dứt thì đèn trong gian bếp sáng bừng hết lên. Trước mặt tôi không phải ma không phải quỷ mà là Gia Khang. Đầu tóc anh ấy vương vãi những miếng snack, mặt thì hết sức ngạc nhiên..

Tôi vừa buồn vừa lo, buồn vì đã mất toi gói snack, còn lo là vì đã đụng vào "Mặt trời". Gia Khang phủi hết snack, miệng hỏi:

- Sao em lại làm như vậy?

Tôi đang ấp úng không biết trả lời ra sao thì cái bụng đã thay mặt lên tiếng T.T

-Em đói à? Để anh nấu mì cho em ăn tạm nhé!

Tôi xua xua tay từ chối, thấy mặt anh ấy hơi buồn nên tôi đành phải ngồi xuống bàn ăn.

"Tadaa.."_Gia Khang bưng ra một chiếc nồi nhỏ. Tôi cầm đũa và bắt đầu ăn, Gia Khang nhìn tôi ăn cũng thích thú nên cứ cười mãi..

-Anh Nam Phong đã ngủ rồi ạ?

Tôi tự dưng hỏi tới Nam Phong, rồi cái chuyện hồi tối lại xuất hiện..

-Thằng đó ngủ sớm lắm! Mà nó ngủ say nữa cơ.. trộm vào nhà có khi không biết..

Tôi nghĩ bụng, thằng trộm nào "chót dại" chui vào đây thì chắc là muốn tự vẫn hoặc gì gì đó đại loại giống thế.. cái biệt thự này tường cao 5mét, trèo vào đã khó rồi chứ nói gì chuyện bếch đồ ra?! Rồi tôi mới để ý tới nét mặt của Gia Khang lúc này, có gì đó rất trầm ngâm và suy tư. Tôi cũng muốn hỏi lắm nhưng không biết mở lời thế nào..

-Thực ra.. anh đang thất tình!

Tôi bật cười ha hả, rồi mới chợt nhận ra, lấy tay đưa lên miệng..

-Anh nói thật à? Anh cũng thất tình ư?

-Thật.Tại sao không chứ?

Tôi ngồi im lắng nghe Gia Khang tâm sự rồi cảm ơn vì bữa đêm, chúc anh ấy ngủ ngon và trở về phòng.

[Bảo Nhi's room..]

Bây giờ đã gần 2h sáng rồi, mắt tôi vẫn mở thao láo. Câu nói của anh Gia Khang bỗng xuất hiện khiến tôi suy nghĩ..

-Em có thể giúp anh một việc được không?...Hãy làm người yêu của anh nhé!

Tôi thật sự mất ngủ chỉ vì câu nói động trời của anh. Anh lạ quá đi.. tôi và anh mới quen nhau chưa tới một ngày mà anh đã muốn tôi làm người yêu của anh? Anh đang nói thật hay nói đùa..

[6h30, Bảo Nhi's room..]

You are my sunshine

My only sunshine

You make me happy

When sky are grey

You never know dear

How much I Love You

Please don't take my sunshine away

Nhạc báo thức vang lên hai lần thì tôi mới choàng tỉnh dậy. Tôi nhìn đồng hồ và thấy còn khá sớm, câu nói đêm qua của Gia Khang vẫn đang làm tôi rối bời..

[7h10, phòng bếp..]

-Chào em.

Giọng Gia Khang vang lên, tôi ngước nhìn anh, mặt hơi đỏ. Anh ấy đang mặc bộ đồng phục trường Newton, cứ như bộ đồng phục này may ra cho riêng anh ấy vậy.

-Anh ăn sáng..

-Nhanh nào!

Tôi đang định mời Gia Khang ăn sáng thì đã thấy Nam Phong cầm khóa xe ra hô hào..

-Bọn anh không ăn sáng ở nhà đâu! Mà em đi học bằng gì vậy? Bạn đèo à?

Gia Khang đang ngồi đi giầy, hỏi vọng vào..

-Dạ, em đi học bằng chiếc xe đạp màu xanh ngọc để ở ngoài sân đó!

-Chiếc xe nào? Anh đâu có thấy chiếc xe nào ở ngoài sân đâu?

Tôi mặt mũi tôi sầm đi, chạy vội ra cửa.. tôi nhìn trái rồi nhìn phải.. không có chiếc xe nào cả.. tôi ngồi bệt luôn xuống đất. Gia Khang nhanh chóng đỡ tôi vào sofa,..

-Anh xin lỗi nhưng có phải chiếc xe có chữ "Lem" ở đuôi xe không? Nếu đúng thì..

Tôi chỉ bất giác gật đầu rồi quay sang chờ đợi nốt câu nói của anh ấy. Và.. cái mà tôi đang nghĩ đã xảy ra.. chiếc xe biến mất là do Nam Phong.

-Cậu chưa ra lấy xe sao? Còn ngồi đây làm gì thế?

Nam Phong đi từ phòng ra, anh ta vừa quay lại lấy quyển sách bỏ quên. Tôi mặt đỏ dần, tay nắm chặt rồi đứng bật dậy.

-Nam Phong, tôi có chuyện cần nói!

Tôi chuyển cach xưng hô, cái giọng quả quyết tới đứng người. Nam Phong nhìn tôi rồi cười cợt nhả:

-Cô chuyển giọng nhanh ghê! Tôi và cô thì có chuyện gì?

Tôi tức tới nổ cả tim, tay tát cái bốp vào bản mặt đẹp đẽ của Nam Phong. Nam Phong hơi choáng, mắt anh ta bỗng chốc đỏ lừ, tay nắm chặt. Anh ta nhìn tôi chằm chằm, cái nhìn đó như muốn nuốt chửng lấy tôi. Tôi thở dốc rồi mọi thứ trước mắt nhòe dần, tôi chìm vào một màn đen lạnh lẽo.

[Bảo Nhi's room..]

-Cô bé này bị hen mãn nên không được sốc hoặc sợ hãi. Chỉ cần nằm nghỉ là cơn hen sẽ thuyên giảm.. khi nào cô ấy dậy hãy cho uống loại siro này.

Bác sĩ nói với Gia Khang rồi đi ra khỏi phòng..

[Phòng khách,Biệt thự họ Trương..]

"Tại sao cậu lại vứt chiếc xe của Bảo Nhi đi vậy?" Gia Khang ngồi xuống cạnh Nam Phong sau khi tiễn bác sĩ. Nam Phong không nói gì, anh chỉ đứng dậy, đi ra sân sau..

[Sân sau, biệt thự họ Trương..]

Thụp.. thụp.. tiếng trái bóng rổ nện xuống sàn tập. Nam Phong mặc bộ đồ thể thao để lộ cánh tay cơ bắp đầy đặn, người anh đầm đìa mồ hôi. Khuôn mặt anh không có gì vui vẻ, anh đang trút giận vào việc chơi bóng..

[Bảo Nhi's room,..]

Tôi gượng dậy, vớ lấy điện thoại để nhắn cho con bạn xin nghỉ học hộ. Tôi vừa nhắn tin xong thì có Gia Khang mở cửa phòng tiến vào..

-Em tỉnh rồi à? Em nên nghỉ đi vì đó là lời bác sĩ dặn.. còn việc chiếc xe thì anh rất tiếc.

Tôi lại nhớ ra chiếc xe thân yêu, mắt tôi hơi rơm rớm.. một luồng kí ức ùa về..

"Tadaa" bố bỏ vải che mắt tôi ra, trước mắt tôi là một chiếc xe màu xanh ngọc đẹp vô cùng đẹp! Tôi ôm bố nói cảm ơn rối rít rồi nhìn ngắm chiếc xe một cách thích thú.. đó là món quà cuối cùng của bố dành cho tôi...

-Em muốn ở một mình. Phiền anh ra ngoài cho..

Tôi nằm xuống rồi kéo chăn chùm kín đầu, anh cũng biết tôi đang khóc nên cũng lặng lẽ đóng cửa phòng, ra ngoài.

[Trường cấp 3 Newton..]

-Ê.. sao hôm nay Bảo Nhi không đi học?

Bảo Minh vừa bóc vỏ gói bánh flan, vừa hỏi Tiên Tiên. Tiên Tiên đang đọc tin nhắn của tôi gửi tới , nó quay xuống bàn Bảo Minh buồn thiu:

-Con Nhi nó bảo xin phép cô cho nó nghỉ hôm nay! Chả biết có chuyện gì nhưng Tiên gọi nó không được..

"Nhanh! Anh Gia Khang vừa phóng xe tới cổng trường đấy.. ngàn năm có một.."

Tiếng con nhỏ Annie-cái máy tin tức của cả khối 10 này. Tiên Tiên mặt đang như bánh đa ỉu bỗng rạng rỡ hẳn. Nó cũng lao nhanh theo lũ con gái.. Bảo Minh lắc lắc đầu rồi ăn sáng..

[Cổng trường cấp 3 Newton..]

Trước cổng trường có sự hiện hữu của một chiếc siêu xe Lotus Exige S màu xanh đen bóng nhoáng. Mở cửa xe, bước xuống. Gia Khang với vẻ đẹp trời phú khiến cho lũ con gái đang làm vòng vây xung quanh anh rụng rời con tim, lũ con gái liên tiếp nhánh máy ảnh, rồi những câu hâm mộ không ngớt vang lên.. Gia Khang đeo một chiếc kính rayban đen, anh mở điện thoại ra rồi nhìn kĩ cái gì đó trong máy.. anh nhìn lướt một lượt lũ con gái rồi dừng ánh nhìn ở Tiên Tiên..

Từng bước.. từng bước.. anh tiến về phía Tiên Tiên làm tim nó đập liên hồi loạn xạ.

-Em là bạn thân của Bảo Nhi phải không? Lên xe và nói chuyện với anh một chút được không?

Tiên Tiên đã bị hớp hồn bởi giọng nói của anh, nó gật đầu rồi cùng anh lên xe. Để mặc lũ con gái đang tò mò, đố kị với Tiên Tiên, Gia Khang lùi xe rồi phóng vù đi..

[Biệt thự họ Trương..]

-Sao lại tới đây ạ? Đây hình như là nhà của anh Nam Phong..

Tiên Tiên bỗng thắc mắc khi Gia Khang dừng sân biệt thự.. Nó bước xuống xe rồi chợt nhớ tới tôi, nó sực nhớ tới câu chuyện mà Gia Khang hỏi nó trên đường:

-Em có biết chiếc xe đạp của Bảo Nhi có ý nghĩa gì với cô ấy không?

-Dạ.. đó là món quà cuối cùng mà bố nó tặng nó vào sinh nhật thứ 13..

Nó chạy nhanh vào trong mà không đợi Gia Khang, vừa phi vào phòng khách thì đã gặp Nam Phong đang uống nước trong bếp.. Nó chào anh ấy rồi phi vào trong để tìm phòng Bảo Nhi.

-Cô là ai? Sao chạy như nhà mình vậy?

Nam Phong kêu, giọng không mấy vừa ý. Gia Khang đi vào, nói với:

-Phòng cuối bên tay phải..

Gia Khang bảo Nam Phong ra ghế ngồi, anh muốn nói chuyện..

[Bảo Nhi's room..]

"Em bảo em muốn ở một mình.. anh ra ngoài đi"- giọng tôi nghẹn ngào nói khi có tiếng gõ cửa, tôi vẫn nằm ì trong chăn..

-Này thì anh.. anh Tiên đẹp trai hào hoa phong độ yêu em Bảo Nhi nhất đây hahaha..

Tiên Tiên hồn nhiên mở cửa, lao vào kéo chắn của tôi ra rồi nói đùa cợt. Tôi nhìn thấy con nhỏ đó mà hết đỗi ngạc nhiên, tôi ôm chầm lấy nó rồi khóc như đứa trẻ:

-Huuhu.. Nam Phong.. anh ta.. vứt xe đạp của tao đi rồi huhuhu..

Tiên Tiên vỗ vào lưng tôi vài cái an ủi rồi đẩy tôi ra, nó nói:

-Mày nín đi.. bây giờ khóc có đem chiếc xe lại không? Hay là tốn sức của mày?

Tôi lau nước mắt rồi nghe con bạn bày cách lấn át Nam Phong.

Sau khi đã hiểu chuyện, tôi đứng dậy và cùng Tiên Tiên bước ra khỏi phòng..

[Phòng khách,..]

Tôi và Tiên Tiên ngồi xuống đối diện Nam Phong và Gia Khang. Tôi nhìn Nam Phong, Nam Phong cũng nhìn lại tôi.

-Tôi sẽ vào thẳng câu chuyện. Anh.. Chính anh đã vứt xe của tôi đi nên anh phải đền tôi một chiếc xe khác..

Tôi chưa nói hết thì Nam Phong cười ha hả, anh ta tiếp lời:

-Hóa ra là như vậy? Cô lợi dụng chuyện này để có chiếc xe mới? Tôi không những mua được một chiếc mà cả mấy chục cửa hàng tôi cũng mua được..

-Không.. tôi muốn chiếc xe y hệt cơ. Lần

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net