CHAP V.1: RA MẮT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Biệt thự họ Lâm..]

"Các cháu ăn đi. Bảo Nhi ăn nhiều nhaaa!" bác Hải gắp cho tôi một con tôm hùm to bự vào đĩa. Tôi khiếp đảm nhìn, tôi chưa bao giờ thấy con tôm hùm to thế này. Tôi cầm cốc nước lên uống một ngụm rồi xắn cao tay áo, lao vào bóc, cắt,... sau một hồi vật lộn thì cũng xong. Tôi cứ ăn mà chả biết nói gì rồi tôi cũng gắp cho bác trai một con tôm hùm nhưng bác gắp ra, cười với tôi:

-Gia Khang không nói cho cháu biết ta bị dị ứng hải sản à? hahaa..

Ông bác cười rồi nhấp một chút rượu, tôi ngượng nghịu quay sang nhìn Gia Khang, anh cũng giống tôi, đang bóc tôm mà T.T chăm chú hết mức.

"Hầy" tồi ngồi xuống ghế, mặt giãn hết cỡ, tay thì xoa xoa cái bụng đã căng tròn. Bác Hải đặt trên bàn hai cốc nước, bác ngồi xuống ghế:

-Cháu uống nước đi!

Tôi cầm cốc nước lên, nhìn xung quanh:

-Ơ.. mọi người đâu hết rồi ạ?

-Chúng lên gác trước rồi. Bác nói chuyện với cháu được không?

Bác Hải nhìn tôi đang ngơ ngác như nai rừng liền nhân cơ hội "tra hỏi".

-Thật ra bác biết chuyện của hai đứa là giả.

Tôi giật nảy mình, sặc nước nên ho sù sụ. Tôi đặt cốc nước xuống bàn:

-Sao bác biết... à không? Làm gì có chuyện đó ạ hahaha bọn cháu yêu nhau thật mà!

Tôi nói xong mà mắt chớp liên tục, ai mà tin được? "Lại còn bọn cháu yêu nhau thật mà".. đúng là nói dối không biết ngượng mồm. Bác Hải nhìn tôi rồi bật cười ha hả:

-Cháu hay nói dối kiểu này sao? Cháu không giỏi khoản này được đâu cô gái ạ.

Tôi cúi gằm mặt xuống, ngu quá thể ngu!

-Bác là ai chứ? Nhưng có một điều là thật, Gia Khang nhà bác nó yêu...

Bác Hải đang nói giở thì Gia Khang chạy từ cầu thang xuống làm gián đoạn, tôi thì như được thiên thần giải cứu. Anh chạy tới nắm tay tôi kéo dậy:

-Lên đây với anh. Anh muốn cho em xem cái này!

Tôi cúi cúi xin phép bác rồi lúi húi chạy theo anh. Bác Hải nhìn hai đứa chúng tôi rồi lắc đầu cười.

[Phòng Gia Khang..]

Awwwwww.

Anh mở cửa phòng ra, kéo tôi vào.

-Căn phòng này anh ở tới khi 10tuổi đó!

Tôi ngắm nghía căn phòng của bé trai Lâm Gia Khang hì hì. Tông màu xanh biển làm chủ đạo, chiếc giường giống như một chiếc oto nhỏ nằm ở giữa phòng, cửa sổ bên mạn trái nhìn ra sân trước, bàn học bày rất nhiều mô hình robot và siêu xe. Tôi nhìn thấy một quyển album nhỏ. Nó cứ thôi thúc tôi phải cầm nó lên rồi lại khiến tôi muốn mở ra xem T.T

-Ảnh anh hồi bé đó.

Gia Khang đã chú ý tới hành động của tôi từ khi nào vậy? Tôi ôm quyển album ra ngồi cạnh anh, dở lật từng trang:

-Hahaha

Tôi bật cười lớn khi vừa mở ra đã thấy ảnh "khỏa thân" của anh. Anh cùng nhìn tôi rồi cười nói thích thú:

-Em cười gì hả? Chả nhẽ em không có?

-Đúng! Em không có ảnh khỏa thân mà hahaha

Tôi từ nhỏ đã bị bệnh hen nên không có cơ hội "trần chuồng" chụp ảnh :))

Tôi với anh cứ ríu rít xem cuốn album mà vô tình không thấy một hình bóng trầm ngâm ngồi ở phòng đối diện, nhìn chúng tôi qua một cánh cửa khép hờ, ánh mắt có chút ghen tị và chạnh lòng...

[Phòng sách,...]

-Anh Nam Phong. Cuối tuần sau có prom, liệu..liệu chúng ta có thể sánh đôi không?

Mai Linh xoắn xoắn lọn tóc, giọng nai tơ hỏi Nam Phong. Anh gập quyển sách, đứng dậy cất về chỗ cũ.

-Không có hứng thú.

Anh buông lời lạnh nhạt khiến Mai Linh tức lòng, cô ả đứng dậy, ngồi lên bàn.

-Anh nhìn em thế này mà không có chút cảm xúc gì sao?

Nam Phong quay ra, ghé vào tai Mai Linh nói rất nhẹ:

-Tôi mà phải có thứ cảm xúc rẻ tiền của cô ư?

Mai Linh giận run người nhưng chỉ biết nhìn Nam Phong dửng dưng đi ra khỏi phòng mà không dám làm gì.

Xem hết cuốn album mà cũng đã hết chừng cả buổi chiều! Tôi vẫn muốn thắc mắc với anh thêm một câu:

-Sao em không thấy ảnh anh với mẹ thế ^^

Mặt Gia Khang không thay đổi nhưng có vẻ anh khá lúng túng, anh liền xem đồng hồ rồi quay sang:

-Thôi muộn rồi. Chúng ta nên quay về thành phố thôi.

Nói là làm, chỉ trong 5' tôi đã ngồi trên xe oto nhưng trong đầu vẫn vương vấn câu hỏi về mẹ của Gia Khang.

[Biệt thự họ Trương..]

-Bác Hàn về rồi ạ?

Tôi vừa thấy bác liền chạy tới hỏi han.

-Chào cậu chủ! Chào Bảo Nhi!

Tôi giúp bác mang đồ vào trong phòng khách. Bác xin phép về nhà trước nhưng tôi năn nỉ:

-Bác ở đây nghỉ đã. Tý cháu sẽ giúp bác mang đồ về nhà nữa.

Bác Hàn nhìn lên cậu chủ, Nam Phong cũng gật gù nên bác đồng ý ở lại.

"Bác uống nước đi ạ. Về quê chắc bác vui lắm."

Tôi đưa bác Hàn cốc nước mát, không quên hỏi han. Bác Hàn dỡ một túi đồ ra đưa cho tôi:

-Đây là quà quê bác. Cháu cầm lấy cho cả cậu chủ nữa.

Tôi nhìn qua túi quà được bọc rất kĩ nên xúc động:

-Cháu với bác chưa quen biết nhau lâu mà bác đã nhớ tới cháu mà mua quà thế này rồi. Cháu...cháu cảm ơn bác.

Chắc tối nay lại mất ngủ.

Tôi mở điện thoại ra, lên skype.

Suốt 1tiếng 30phút, tôi skype với Tiên Tiên. Con nhỏ này thì chuyên gia ngủ muộn rồi. Tôi kể cho nó chuyện ngày hôm nay, nó vờ giận dỗi tôi vì dám "ra mắt" trước nó hahahah. Nó bảo nếu tôi dám sang phòng Nam Phong, cho nó thấy Nam Phong đang ngủ thì sẽ tha cho tôi. Tôi thì chưa bao giờ chịu thua nó nên lần này cũng không phải ngoại lệ. Tôi rón rén đi ra khỏi phòng, rồi lại nhẹ nhàng mở cửa phòng Nam Phong. Bây giờ là 23h30' đêm rồi, tôi cầm điện thoại hướng màn hình về phía trước cho con nhỏ Tiên Tiên thấy rõ. Tôi rón rén như mấy tên trộm, từng bước từng bước tiến gần giường, nơi Nam Phong đang chăn êm gối ấm ngủ giấc say. Tôi vì quá tập trung vào việc cho bạn thân thấy rõ Nam Phong mà không biết sắp trượt chân vào tấm skateboard ở dưới đất.

Một...

Hai...

Ba...

Tôi ngã vào Nam Phong đang nằm trên giường. Mặt dí sát luôn vào khuôn mặt của Nam Phong. Tôi căng tròn mắt, tôi đã hôn Nam Phonggggggg.. Nam Phong lại quàng luôn hai tay ôm lấy tôi. Bây giờ:

1.Bật dậy-->bị phát hiện-->chết

2.Nằm im-->sáng mai bị phát hiện-->chết

Thôi đằng nào cũng chết! Tôi đánh liều bật dậy nhưng quậy mãi mà không thoát nổi vòng tay của tên gian ác này. Mãi 15' tôi úp mặt sang một bên cổ Nam Phong, người nằm đè lên Nam Phong tới mức cứng đờ thì cơ hội mới tới.. Nam Phong bỏ một tay ra, tôi lăn luôn xuống nền nhà.. bụp.. mông đáp đất mà đau đớn khó tả.

Tôi mặt nhăn nhó, đứng dậy xoa xoa mông rồi nhặt điện thoại, con nhỏ Tiên Tiên đó đã dập máy cách nửa tiếng.. tức là tôi chả cho nó thấy được điều gì ToT Con bạn đểu này...

-Ngủ sớm đi.

Tiếng Nam Phong nói mà như dội cả gáo nước đá vào tôi.

[Bảo Nhi's room..]

Ngu ngu ngu đại ngu.

Tôi đập mặt vào gối, bây giờ bảo tôi chết đi để quay ngược được thời gian thì tôi cũng đồng ý. Sao lại làm cái chuyện đó vào giữa đêm, lại còn với đại thiếu gia hotboy đệ nhất TRƯƠNG NAM PHONG chứ? huhuhu

Nhưng khoan.. nếu anh ta còn thức thì sao không nổi đóa, có cớ đuổi tôi ra khỏi nhà?

Aaaaaaa.. lại thêm một lí do làm tôi mất ngủ nữa rồi.

Gian ác quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net