Chương 1: Sét đánh - hồn xuyên không. (Cont)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Khụ khụ --" Cổ Nhược Phong cảm thấy có chút hít thở không thông, cổ họng khô rát khó chịu.

Mở mắt ra, đây không phải là phòng của mình, cũng không phải là phòng của Minh Nhi! Mệt mỏi lắc lắc đầu một cái, một vài đoạn ký ức lộn xộn tràn vào trong đầu như thủy triều, cảm giác giống hệt như trước khi bị sét đánh, chỉ là lần này có thêm một vài ký ức không thể hiểu nổi.

Cổ Nhược Phong lẳng lặng nằm ở trên giường, ánh mắt cực kỳ bất đắc dĩ, chuyện này gọi là gì vậy? Mượn xác hoàn hồn? Hay là xuyên qua? Chẳng lẽ thân thể ở kiếp trước của mình đã bị sét đánh chết rồi sao?! Vậy chẳng phải là Minh Nhi sẽ gấp muốn chết ư?

Aiz, Minh Nhi mà nổi giận thì ngay cả mình cũng phải nhượng bộ lui binh, hi vọng mấy lão bất tử trong tộc có thể chịu được. s2_L.q.đ Nhưng mà như vậy cũng tốt, ở thế giới kia, người duy nhất có thể khiến mình quan tâm chính là Minh Nhi, hiện tại chiếc nhẫn ngọc đã ở trong tay Minh Nhi, Minh Nhi chính là gia chủ của nhà họ Cổ, bên dưới cũng đều là người của mình, không ai có thể bắt nạt nó. Nếu như có, thì cũng vẫn còn một đứa trẻ tên là Thủy Nguyệt.

Nghĩ đến đấy, khóe miệng Cổ Nhược Phong bỗng cong lên, Thủy Nguyệt chính là người mà mình và Minh Nhi cứu được khi còn bé, tuổi tác xấp xỉ Minh Nhi, tâm địa thiện lương, hoạt bát đáng yêu, võ nghệ cũng đã luyện tới một trình độ không tệ, ngày ngày dính chặt Minh Nhi, tình cảm giữa con bé và Minh Nhi, bất kể là ai cũng đều nhìn ra được.

Trước đây nàng còn dự tính sau khi hoàn thành kế hoạch trả thù thì sẽ làm chuyện vui cho bọn họ, chỉ là, có lẽ hy vọng này thất bại rồi. Cũng tốt, ít nhất Minh Nhi cũng sẽ không cô đơn.

Thân thể này thật sự là khiến cho Cổ Nhược Phong không thể nói được gì! Chủ nhân cũ của nó cũng tên là Cổ Nhược Phong, không biết đây có phải là duyên phận hay không. Nhưng mà bình thường mọi người đều gọi nàng ấy là Cổ Tiểu Tứ, bởi vì nàng ấy là vị tiểu thư thứ tư ở trong nhà.

Cổ Tiểu Tứ này, từ khi sinh ra đã điên điên khùng khùng, nhưng mà trong đầu cũng hiểu được một số việc.

Chẳng hạn như nơi này là Thiên Phượng Đại lục, bây giờ là Thiên Phượng năm thứ 673, quốc gia mà mình đang sống là Mộ Dung Vương triều - một trong tam đại Vương triều của Thiên Phượng Đại Lục, đương kim Hoàng đế là Mộ Dung Tô, hai Vương triều còn lại theo thứ tự là Hiên Viên Vương triều, Thiền Vu Vương triều, Hoàng đế là Hiên Viên Vũ, Thiền Vu Tùng Minh.

Xung quanh còn có N nước nhỏ, chính xác mà nói thì chính là nước phụ thuộc. s2_dd+lqđ_s2 Thiên Phượng Đại Lục này có ba đại gia tộc, theo thứ tự là Cổ gia, Trình gia, Trương gia. Mình chính là Tiểu Tứ của Cổ gia.

Còn đang suy nghĩ thì một câu nói đột nhiên bay vào đầu: " Cổ gia có ba người con gái rưỡi, người người đều là tiên nữ trên trời. Chỉ có một nửa Cổ Tiểu Tứ, vừa không có tài không có diện mạo lại bị điên." Xem ra, đây chính là lời nói để hình dung Cổ Tiểu Tứ, ba người rưỡi? Cổ Tiểu Tứ là một nửa? Cái này thật đúng là là khinh người quá đáng mà!

Nơi này cũng có Cổ gia ư? Cổ Nhược Phong cảm thán một tiếng: Vận mệnh thật vô thường. Gia chủ đương nhiệm của Cổ gia là Cổ Hạo Nhiên, có ba vị phu nhân, mặc dù không đến mức tam thê tứ thiếp, nhưng cũng vượt qua trái ôm phải ấp rồi.

Đại phu nhân Diệp Tích Tuyết, là con gái của Đại tướng quân Diệp Mông, sinh ra đại công tử Cổ Nhiễm Trần, đại tiểu thư Cổ Nhược Dao.

Tam phu nhân Thượng Quan Mạn Nhu, con gái của Lễ bộ Thượng thư, sinh ra hai nữ nhi, theo thứ tự là nhị tiểu thư Cổ Nhược Ly, tam tiểu thư Cổ Nhược Kỳ.

Còn mẫu thân của Cổ Tiểu Tứ lại là nhị phu nhân Cổ Uyển Ngưng, chính là biểu muội của Cổ Hạo Nhiên, hai người là thanh mai trúc mã từ nhỏ, dd_l.q.đ_tlt chỉ tiếc rằng hôn sự với đại phu nhân là do chính Hoàng thượng tứ hôn, vì vậy Cổ Uyển Ngưng phải vào cửa chậm nửa bước, chỉ đành làm Nhị phu nhân.

Cổ Tiểu Tứ còn có một ca ca ruột, là Cổ Nhiễm Mặc, chính là nhị công tử của Cổ gia, y và Cổ Nhiễm Trần đều là mười tám tuổi. Phụ mẫu và ca ca của Cổ Tiểu Tứ đều đối xử với nàng ấy không tệ, nếu không chỉ dựa vào dáng vẻ điên khùng này của Cổ Tiểu Tứ, còn có thể sống tốt đến tận bây giờ sao?

"Xem sơ qua" toàn bộ tác phong thuở bình sinh của Cổ Tiểu Tứ, dù là người mạnh mẽ dũng cảm như Cổ Nhược Phong cũng không nhịn được rùng mình một cái.

Cổ Tiểu Tứ, nàng ấy thật sự không bị điên! Nàng ấy mà điên lên thì không phải là người! Mỗi nhà trong kinh thành gần như đều đã bị nàng ấy ghé thăm, chỉ cần là chỗ nàng ấy đi qua, thì tất cả đều giống như có cuồng phong lướt qua phá hỏng toàn bộ mọi thứ trên mặt đất!

Cái này coi như không có gì, Cổ Tiểu Tứ còn cướp bánh màn thầu của ăn mày, TLT_Lqđ so tiếng sủa với chó giữ cửa, giữa mùa đông lại đi nghịch nước đến nỗi thiếu chút nữa là bị chết đuối, cắn con rùa còn sống, thậm chí có lúc còn nhất quyết phải ngồi chồm hổm trong nhà xí một ngày một đêm không chịu bước ra! Trong cái đầu này chứa cái gì vậy!

Đầu vẫn còn hơi đau, Cổ Nhược Phong lắc nhẹ thêm lần nữa, trong đầu lại truyền vào mấy câu nói: "Ngươi không đi đập phá thì ta sẽ giết chết mẫu thân ngươi."

"Nhảy vào trong nước, không được phép bước ra! Nếu không ta sẽ bảo phụ thân đuổi ca ca ngươi ra khỏi phủ!"

"Tới cướp bánh màn thầu của hắn, ăn đi!"

"Nhổ hết tất cả những bông hoa này đi!"

"Đi vào nhà vệ sinh, một ngày một đêm cũng không được ra ngoài!"

"Không được phép nói những chuyện này cho người khác biết. Nếu không mẫu thân ngươi ca ca ngươi đều phải chết!"

". . . . . ."

". . . . . ."

". . . . . ."

"Cổ Tiểu Tứ, hôm nay ngươi đi treo cổ đi." s2_dd.lqd_s2 Cuối cùng, Cổ Như Phong chấn động tỉnh mộng, tiếp theo, nàng nổi giận rồi. Hóa ra Cổ Tiểu Tứ này lại treo cổ tự tử! Không trách được cổ họng mình lại đau như thế này! Còn nữa, những người đó rốt cuộc là ai, sao lại uy hiếp Cổ Tiểu Tứ như vậy, khó trách Cổ Tiểu Tứ này cả ngày điên điên khùng khùng làm loại chuyện như vậy. Nếu để cho mình gặp được, nhất định phải róc xương lóc thịt những loại người đó!

"Tốt! Tốt!" Một giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc xuất hiện trong tai Cổ Nhược Phong, không phải là trong đầu. Cổ Nhược Phong quay đầu, hơi chấn động, đó không phải là mình trước kia sao?

"Ngươi là. . . . . . Cổ Nhược Phong?" Một giọng nói giống hệt phát ra từ trong miệng Cổ Nhược Phong, mang theo tiếng khàn khàn.

"Đúng vậy, ta chính là Cổ Tiểu Tứ." Bóng người lay động nhè nhẹ, Cổ Nhược Phong thấy rõ, đó chính là Cổ Tiểu Tứ, chủ nhân của thân thể này, chẳng qua là đang ở trạng thái linh hồn mà thôi.

"Ngươi. . . . . ." Cổ Nhược Phong tắt tiếng, không biết nên nói gì, dd_L.q.đ nói cám ơn thân thể của nàng sao? Đối đáp trò chuyện với linh hồn của người có dáng dấp giống hệt mình trước kia ư?

"Ta biết rõ ngươi cũng tên là Cổ Nhược Phong, ta rất vô dụng, không thể bảo vệ mẫu thân và ca ca. Ngươi nhất định phải giúp ta." Cổ Tiểu Tứ vội vàng nói, mang theo lòng thành khẩn tha thiết.

"Bảo vệ mẫu thân ngươi và ca ca ngươi? Mười lăm năm qua không phải đều là bọn họ đang bảo vệ cho ngươi sao?" Cổ Nhược Phong nghĩ không thông, có phải là đầu óc của Cổ Tiểu Tứ này thật sự có vấn đề hay không vậy?

"Họ nói nếu ta không làm theo lời họ, thì họ sẽ giết chết mẫu thân và ca ca." Cổ Tiểu Tứ chu cái miệng nhỏ nhắn bất mãn nói, rõ ràng là mình đang bảo vệ mẫu thân và ca ca!

"Ngươi là người ngu à? Bọn họ sẽ không thật sự giết chết mẫu thân và ca ca của ngươi, bọn họ chỉ đang dụ dỗ ngươi thôi." Cổ Nhược Phong vừa bực mình vừa buồn cười, tại sao lời như thế mà cũng có người tin chứ?

"Không phải vậy, mẫu thân không có võ công, ca ca biết võ công nhưng đại ca lại còn giỏi hơn, cho nên, họ nhất định sẽ giết chết mẫu thân và ca ca!" Cổ Tiểu Tứ giải thích.

"Ách. . . . . ." Cổ Nhược Phong lại im lặng lần nữa, "Chắc không phải là từ nhỏ bọn họ đã luôn nói với ngươi như vậy đấy chứ?"

"Đúng vậy, đại tỷ còn cầm đao nhỏ chém ta một nhát, nói nếu ta không làm như vậy, thì tỷ ấy sẽ đối xử với mẫu thân như vậy, chém từng nhát từng nhát, giết chết mẫu thân." TLT_LQĐ Cổ Tiểu Tứ cắn môi.

"Thì ra là như vậy. . . . . ." Cổ Nhược Phong nhỏ giọng tự nói, xem ra Cổ Tiểu Tứ này từ nhỏ đã quen với việc bị người ta uy hiếp nên mới có thể như vậy, khi đó thần chí vẫn còn ngây thơ, kết quả là tạo thành thói quen. Hóa ra Cổ Tiểu Tứ này còn phải gánh vác "Trách nhiệm" nặng như vậy.

"Vậy ta nói cho ngươi biết thật ra thì bọn họ cũng chỉ là đang uy hiếp ngươi mà thôi, họ sẽ không dám giết chết mẫu thân và ca ca của ngươi thật đâu, ngươi có muốn quay về trong thân thể này hay không?" Cổ Nhược Phong dò hỏi, dù sao thân thể này cũng không phải là của mình, tuy nói là dáng vẻ rất giống mình, nhưng cuối cùng cũng không phải là mình. Nếu như nàng ấy muốn, vậy thì mình sẽ trả lại cho nàng ấy.

"Hả? Nhưng mà, ta không trở về được." Cổ Tiểu Tứ khó xử nói ra.

"Ta có thể giúp ngươi." Cổ Nhược Phong nói xong thì giơ tay lên, mình có thể thấy Cổ Tiểu Tứ chứng tỏ Quỷ nhãn của mình vẫn còn, không biết có phải là nội lực cũng đã xuyên không theo hồn của mình tới đây không nhỉ?

Cảm giác quen thuộc trong cơ thể nói cho nàng biết đúng thật là như thế, Cổ Nhược Phong cực kỳ vui mừng, như vậy thì tốt. Cô giơ tay lên tạo một ấn ký đánh về phía Cổ Tiểu Tứ, nhưng lại thấy bóng dáng của Cổ Tiểu Tư đang dần tiêu tán. Tại sao lại có thể như vậy, kết ấn này rõ ràng có thể đẩy linh hồn của Cổ Tiểu Tứ về lại trong cơ thể nàng ấy cơ mà, sao lại xuất hiện loại tình trạng này?

-Hết chương 1-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net