Chương 25: Bữa sáng đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cổ Nhược Phong nghi hoặc nhìn Phong Huyết Lân toàn thân tràn đầy sát khí, con ngươi trở nên thâm thúy, sợ rằng chiếc vòng tay Huyết Ngọc này còn có ý nghĩa sâu xa hơn so với những gì mình thấy!

Yên lặng đứng quan sát diễn biến ở trong lồng ngực của Phong Huyết Lân.

Thượng Quan Thành Duy lập tức bối rối, có phải là vị Huyết Vương này không hài lòng hay không? Đây là có ý gì?

"Vòng tay. . . . . . Vòng tay này là hạ quan mua được ở một tiệm đồ cổ. . . . . ." Ánh mắt có chút dao động bất định, ông ta đang nói láo! d.d.l.q.đ

"Nói! Nói thật!" Phong Huyết Lân tăng thêm vài phần sức lực ở cổ tay đang nắm Thượng Quan Thành Duy. Thượng Quan Thành Duy âm thầm kêu khổ trong lòng, không phải nói là vị Huyết Vương này tay trói gà không chặt sao? Hiện tại đang chuyện gì xảy ra vậy? Mình thế nhưng lại không có một chút năng lực phản kháng!

"Này, chuyện này. . . . . ." Thượng Quan Thành Duy có chút do dự, cuối cùng cũng sợ hãi rụt rè nói ra sự thật, "Chiếc vòng tay này là... hai năm trước hạ quan từng nhận sứ mệnh ngoại giao tới Hiên Viên Vương Triều, lúc đi ngang qua Thiên Thánh Sơn đã nhặt được nó khi đang nghỉ ngơi ở sơn động này. Chuyện này, Vương gia, lúc ấy hạ quan cũng chỉ là nhìn thấy chiếc vòng tay này tinh xảo, nên nghĩ rằng nếu như cứ để nó bị ném trên mặt đất rồi mai một đi thì không bằng mang về Mộ Dung, như vậy cũng có thể khoe khoang phong thái ở trước mắt người đời!"

Hừ, tham thì nói là tham đi! Còn bày đặt tìm lý do sợ bị mai một này nọ!

"Thiên Thánh Sơn?" Phong Huyết Lân cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ, sao lại chạy đến Thiên Thánh Sơn? di3nd4nl3quyd0n

Cổ Nhược Phong liếc mắt nhìn Thượng Quan Thành Duy đang nơm nớp phát run giống hệt như là đang đợi tử hình: "Chiếc vòng tay này không tệ, bổn Vương phi sẽ nhận."

"Đúng, đúng, vậy. . . . . . Hạ quan. . . . . . ?" Có phải là có thể đi rồi hay không?

"Bổn Vương phi phải dùng bữa cùng Vương gia rồi."

"Vâng, vậy hạ quan xin cáo từ trước." Thượng Quan Thành Duy lau mồ hôi trên trán, sau lưng đã ướt đẫm một mảng, Huyết vương phủ này càng ngày càng không nên dây vào! Mới vừa rồi mình còn tưởng rằng sẽ phải viết di chúc để mạng ở lại đây luôn rồi.

Chuyện này cuối cùng đã hoàn thành, cũng đã nhận được câu trả lời thỏa đáng, aiz, San Nhi à!

"Chủ tử, đã chuẩn bị xong điểm tâm." Si đi tới đứng ở cửa đại sảnh, rất có phong phạm của đại quản gia Vương phủ. TLT_d-d-l-q-đ

"Phu quân?" Cổ Nhược Phong khẽ gọi Phong Huyết Lân đang nhìn về phía chiếc vòng tay Huyết Ngọc kia đến ngẩn người, rốt cuộc trong chiếc vòng tay này có bí mật gì, hắn không nói, nàng cũng sẽ không hỏi.

Mỗi người đều có bí mật của mình, không cần thiết phải truy hỏi kỹ càng mọi việc.

"Ừ, đi thôi." Phong Huyết Lân nắm tay Cổ Nhược Phong thật chặt, cất cái hộp vào trong tay áo, đi về phía thiên sảnh. Tầm mắt cụp xuống khiến cho người ta không thể nhìn thấy được sắc mặt, hắn, có phải là nên tìm một thời gian thích hợp để nói rõ với nàng không?

Cảm nhận được sự do dự của Phong Huyết Lân, Cổ Nhược Phong nhẹ nhàng cong khóe môi lên: "Nếu không tiện nói rõ thì cũng không cần phải nói ra." Nếu ta đã dám bảo vệ chàng sủng ái chàng vô điều kiện, vậy thì cũng sẽ không ép chàng làm bất kỳ chuyện gì mà chàng không thích, cho dù là về bí mật của chàng.

Nghe thấy câu nói này, toàn thân Phong Huyết Lân chấn động, đáy lòng, đột nhiên trở nên sáng bừng, giống như một loại cảm giác khoan khoái ấm áp khi được ánh mặt trời chiếu rọi, đúng vậy, người như nàng, mới ngày thứ hai quen biết mình đã dám vì mình đối kháng với Mộ Dung Tô, thì sao lại để ý tới những bí mật kia của mình?

Điểm tâm rất đơn giản, cháo loãng nấu nhuyễn, trứng luộc chín rồi được cẩn thận cắt thành từng miếng nhỏ, lộ ra lòng đỏ trứng với độ chín vừa phải ở bên trong, một đĩa rau to đặt ở phía bên phải, màu sắc rất bắt mắt mà không có dầu mỡ, sau cùng còn có hai chén canh gà được hầm cách thủy, hương thơm mê người. d-đ-l-q-đ

Đây là thói quen ăn uống nửa tháng trước của Cổ Nhược Phong, còn Huyết Vương từ nhỏ đến lớn cũng chưa bao giờ có người quản chuyện ăn uống, đoán chừng Mộ Dung Tô còn ôm ý tưởng "Giết không chết thì để hắn đói chết", cho nên Si không biết nên chuẩn bị bữa ăn sáng như thế nào cho vị Huyết Vương đại nhân này, vì vậy cũng dứt khoát làm trước phần dành cho hai người.

Cánh tay cầm đũa của Phong Huyết Lân có chút không yên, những món ăn này. . . . . .

Được rồi, hắn thừa nhận hắn chưa bao giờ ăn cái gì, cũng không có người nào nấu cơm cho hắn ăn. TLTs2dd.lqđ

Cổ Nhược Phong nhìn bộ dáng của hắn, mơ hồ đoán được gì đó: "Không thích à?"

"Không phải." Tất cả thức ăn nàng chuẩn bị cho hắn, hắn đều thích, nhưng mà, không biết xuống tay như thế nào. . . . . . Mặc dù hắn từng thấy những người khác ăn cơm, bản thân cũng biết cầm đũa, nhưng mà, lúc nhìn thấy một bàn điểm tâm chuẩn bị cho mình thì vẫn rất kích động, cho nên lúc tự cầm đũa thì tay lại có chút run rẩy.

Cổ Nhược Phong nhìn Phong Huyết Lân đang cố gắng che giấu sự vui mừng trên mặt, cười khẽ một tiếng, tự mình vươn tay ra gắp thức ăn cho hắn: "Ăn thử xem, nếu không thích ăn thì ta bảo bọn họ làm những món khác."

Tay trái bị Cổ Nhược Phong đặt vào thêm một chén cháo nhỏ, nhìn lướt qua lòng trắng trứng trượt nhẹ trên chiếc muỗng nhỏ, Phong Huyết Lân có chút ngẩn người, cái cảm giác này có phải chính là thứ mà bọn họ vẫn thường gọi là "Nhà" hay không?

Khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, Phong Huyết Lân hắn không chỉ có tên, mà còn có một gia đình. . . . . . Cổ Nhược Phong, nàng đối với ta như vậy, khiến ta dường như thật sự không thể rời bỏ nàng, cũng không muốn rời đi. . . . . . Cho nên, kiếp này nàng chỉ có thể thuộc về ta!

Nhấc muỗng nhỏ lên tới khóe miệng, cái miệng mị hoặc mở ra, giống như đang thưởng thức một loại cao lương mỹ vị trân quý nhất thế gian, từ từ nhai kỹ, tỉ mỉ tận hưởng.

Cổ Nhược Phong khẩn trương nhìn Phong Huyết Lân: "Như thế nào?" Lời vừa hỏi ra khỏi miệng mới phát hiện ra không ngờ mình lại mất khống chế, đáy lòng bất đắc dĩ than nhẹ, sợ rằng mình thật sự bị nam tử này mê hoặc rồi! d-đ-l-q-đ

"Ăn rất ngon." Phong Huyết Lân nở nụ cười quay đầu về phía Cổ Nhược Phong, thật sự là ăn rất ngon, hắn thật sự không biết trên đời còn có mùi vị thức ăn như vậy, trong quá khứ, vào ngày trăng tròn mỗi tháng hắn đều hút máu một người, như vậy thì suốt một tháng tiếp theo sẽ không có cảm giác đói bụng, cho nên, dù hắn không hề ăn thức ăn giống như người bình thường nhưng vẫn có thể lớn lên như người bình thường.

Cổ Nhược Phong tâm tính thiện lương bỗng cảm thấy nhẹ nhõm giống như tảng đá lớn trong lòng vừa rơi xuống, bắt đầu liên tục gắp thức ăn cho Phong Huyết Lân, nếu như hắn có thể nếm được mùi vị của trứng gà và cháo trắng, vậy chắc những món ăn khác cũng thế.

Hai người cười vui vẻ, một người ăn thỏa thích.

Trong một góc khuất của thiên sảnh, bốn người Si Mị Võng Lượng, à không, bốn con quỷ, cực kỳ thô bỉ tụ tập lại cùng một chỗ, bốn đôi mắt quỷ thỉnh thoảng lại liếc về phía hai người ở chính giữa phòng, sau đó, cười càng thêm bỉ ổi. . . . . .

Cho đến khi Phong Huyết Lân ăn uống no đủ hài lòng nói: "Không ăn nổi nữa."

Cổ Nhược Phong mới phát hiện ra mình vô cùng đói, nàng ra sức càn quét đồ ăn thừa trên bàn, nhưng từ đầu đến cuối động tác vẫn cực kỳ tao nhã.

Si Mị Võng Lượng trợn to hai mắt, không dám tin nhìn chủ tử bình thường vẫn uôn ăn cơm hết sức từ từ chậm rãi lại sẽ làm ra động tác như thế! Tám cánh tay quỷ hoàn toàn sụp đổ, người này thật sự là chủ tử của mình sao? ( Cổ Nhược Phong, hai mắt liếc nghiêng: Đói sắp chết rồi còn có thể để ý tới vấn đề hình tượng nữa sao? ! )

Trên bàn giống như có cá diếc sang sông, gió bão quét qua, không lưu lại một chút gì.

Phong Huyết Lân vẫn một mực mỉm cười nhìn Cổ Nhược Phong, không hề để tâm tới động tác kinh người của nàng, nàng thích là được rồi.

Đợi Cổ Nhược Phong lau miệng xong rồi thu dọn sạch sẽ, Phong Huyết Lân mới kéo tay trái của nàng, hai người cùng đi về phía con đường nhỏ vắng vẻ, chỉ chừa lại bốn con quỷ Si Mị Võng Lượng ngổn ngang trong gió, nước mắt rơi đầy mặt: "Không nhìn thấy bọn họ đang đứng ở phía sau hai người sao? Vì sao cả hai chủ tử đều như vậy, như vậy, không nhìn bọn họ như vậy!"

Con đường nhỏ rải đầy đá cuội, vô số loại hoa cỏ đan xen vào nhau, thanh tịnh và đẹp đẽ không có người cũng không có quỷ.

"Nương tử. . . . . ." Phong Huyết Lân đang nghĩ nên nói chuyện này như thế nào.

"Chàng là người Huyết tộc phải không?" Cổ Nhược Phong mở miệng hỏi trước, nếu hắn đã tính nói, thì mình sẽ hỏi rõ. Nàng thật sự không nghĩ ra, hắn chỉ cần máu tươi cũng có thể trưởng thành, hơn nữa tốc độ không gì có thể so sánh được của hắn vào sáng nay, và đôi mắt đỏ như máu giống hệt đá hồng ngọc, thân thể bất tử, đây đều là đặc trưng của huyết tộc, nhưng mà, hắn lại không giống với người Huyết tộc, hắn có thể sống dưới ánh mặt trời, có thể nếm được mùi vị thức ăn. Còn một điểm nữa, vì sao trước đây hắn lại là kẻ tay trói gà không chặt?
**************
Chương 26: Nửa đời nhấp nhô

"Huyết tộc?" Phong Huyết Lân nghi ngờ, hắn chưa từng nghe qua cái từ này, đây là một chủng tộc sao?

"Ừ, chàng đã quyết định nói cho ta biết, vậy ta cũng sẽ nói cho chàng biết thân phận của ta." Từ trên nét mặt của Phong Huyết Lân, Cổ Nhược Phong nhìn ra được hắn đã quyết tâm muốn ngả bài, vậy thì nhân cơ hội này nói rõ mọi chuyện cũng tốt.

"Thân phận của nàng. . . . . ." Màu sắc con ngươi của Phong Huyết Lân đột nhiên trở nên có chút nặng nề và do dự, "Ta đã biết rõ."

"Ta không phải Cổ Nhược Phong nhưng cũng là Cổ Nhược Phong."

"Ta đã biết rõ."

Cổ Nhược Phong nhíu mày, hắn, nói cái gì, hắn biết ư? !

"Ta biết rõ nàng không phải là người của thế giới này, ta cũng biết rõ ở thế giới kia nàng cũng tên là Cổ Nhược Phong."

"Chàng, làm sao chàng lại biết?" Cổ Nhược Phong đột nhiên cảm thấy vốn từ ngữ của mình có chút nghèo nàn. Bí mật của nàng chỉ có nàng biết, nàng chưa bao giờ nói với người khác, cho dù là Si Mị Võng Lượng!

"Quốc sư Thiên Tâm." Phong Huyết Lân nhìn về phía Cổ Nhược Phong, "Hắn là người của ta."

"Người của chàng?" Đầu óc Cổ Nhược Phong đã bắt kịp câu chuyện, "Nếu là người của chàng vậy tại sao ban đầu lại ôm quyết tâm đuổi tận giết tuyệt đối với chàng?"

Nếu như lúc Phong Huyết Lân mới sinh ra quốc sư Thiên Tâm không nói ra câu nói "Đây là đứa con mang điềm xấu của Vương Triều, phải giết!" thì bây giờ cuộc sống của hắn tuyệt đối sẽ không thê thảm như vậy!

"Khi đó mặc dù ta đã có ý thức, nhưng mà vẫn chưa có sức mạnh, chẳng qua là có thêm thân thể bất tử cho nên mới tránh thoát một kiếp."

Cổ Nhược Phong cúi đầu trầm mặc, nếu như, nếu như khi đó hắn không có thân thể bất tử, có phải là đã sớm biến mất khỏi cõi đời này rồi hay không?

"Nàng không cảm thấy kỳ quái sao?" Mặc dù Phong Huyết Lân đã biết nàng có năng lực bất phàm, nhưng mà nghe thấy một người nói mình có thân thể bất tử mà nàng cũng không sợ sao, chẳng lẽ nàng không hề tò mò sao?

"Ở cái thế giới kia, ta đã từng thấy người có thân thể bất tử." Cổ Nhược Phong tiếp tục nhìn Phong Huyết Lân, lẳng lặng chờ đợi lời hắn muốn nói. Phong Huyết Lân cũng biết nàng muốn nghe cái gì.

"Đúng thật là lúc trăng tròn ta sẽ hút máu, máu có thể giúp ta lớn lên, cho ta sức mạnh."

"Lần đầu tiên ta hút máu đã hù dọa rất nhiều người, bao gồm cả Mộ Dung Tô và Quốc sư."

"Quốc sư góp lời nói muốn nhốt ta, chỉ cần không cung cấp máu, tự nhiên ta sẽ chết."

"Cho nên, khi ta mới được một tháng tuổi thì đã bị nhốt trong một cái tủ làm từ sắt tinh luyện đã bị gắn xi đóng kín, bên ngoài lại bị phong kín bởi dây xích huyền thiết (sắt đen) ngàn năm."

Nghe những lời này, trong lòng Cổ Nhược Phong đột nhiên cảm thấy đau đớn, đó là loại phụ thân gì vậy? Đối xử với đứa con ruột mới tròn một tháng tuổi như vậy ư!

"Nhưng mà, tới lúc trăng tròn, ta lại phá thủng cái tủ kia, huyết tính đại phát, không người nào có thể khống chế."

"Về sau, Mộ Dung Tô xử tử tất cả những người biết chuyện này, ném ta về Huyết Vương phủ, sau đó mỗi tháng đều sẽ cung cấp một người cho ta hút máu."

Cổ Nhược Phong biết Mộ Dung Tô làm như vậy cũng là vì Mộ Dung Vương Triều, nếu không, bị kẻ ác ý biết được, chắc chắn sẽ lợi dụng Huyết Vương cổ động chém giết!

"Hôm qua, những người bị Si Mị Võng Lượng đuổi đi chính là tai mắt của Mộ Dung Tô."

"Mặc dù ta có sức mạnh, nhưng không biết vì sao lại không thể nào sử dụng, cho nên mới luôn bị người ta bắt nạt." Phong Huyết Lân cười một tiếng tự giễu, thật đáng buồn, rõ ràng là có sức mạnh tối cao, nhưng lại chỉ có thể mặc cho người ta bắt nạt!

"Cho tới năm năm trước, sức mạnh của ta đã có thể đối phó với người bình thường, nhưng lúc ta đối phó với người có nội lực thì sức mạnh sẽ lập tức biến mất trong nháy mắt!"

"Bốn năm trước, Quốc sư xuất hiện ở Huyết Vương phủ, ta nghĩ là hắn muốn tới nhìn thử tình trạng của ta như thế nào. Bốn phía không ai, mà ngay lúc đó sức mạnh của ta không ngừng tăng lên. Quốc sư không có nội lực, lại có linh lực không mạnh bằng người khác, mà sức mạnh của ta lại có thể đối phó với hắn, hơn nữa, còn có thể khống chế suy nghĩ và hành động của Quốc sư."

"Bắt đầu từ khi đó, Quốc sư cũng được coi như là người của ta."

"Hắn nói cho ta biết sau này sẽ xuất hiện một linh hồn tới từ một thế giới khác, trú trên thân thể một cô gái cùng tên với nàng, người kia, có thể giúp cho sức mạnh của ta không còn bị hạn chế nữa."

"Người kia, chính là ta. Cho nên, buổi sáng hôm nay chàng mới có tốc độ nhanh như vậy?" Cổ Nhược Phong lên tiếng. Chẳng trách hắn lại không có một chút kinh ngạc nào, thì ra là Quốc sư còn có cả năng lực dự đoán!

"Vậy còn tứ hôn?" Cổ Nhược Phong nhíu mày, đây không phải là mệnh lệnh của hắn đấy chứ?

"Ách. . . . . . Nương tử, ta. . . . . . Không phải, không, phải . . . . . Nhưng. . . . . ." Phong Huyết Lân đột nhiên phát hiện từ trước tới giờ hắn chưa từng hốt hoảng luống cuống như vậy. Mới vừa rồi chỉ muốn nói rõ tất cả mọi chuyện cho nàng nghe, nhưng không ngờ chuyện tứ hôn lại khiến cho nàng cảm thấy mất hứng. Bất kỳ ai cũng không muốn để cho người khác nắm giữ vận mệnh của mình trong tay, nhất là hôn nhân! Nếu không phải vừa khéo nàng cũng chấp nhận mình, sợ rằng bây giờ Huyết Vương phủ này đã bị hủy hoại tới mức không nỡ nhìn rồi! Quan trọng nhất là, nàng, có khi nào sẽ không để ý tới mình nữa hay không?

Cổ Nhược Phong vốn dĩ cũng có chút tức giận nhưng nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương lo lắng của Phong Huyết Lân, và cả lời nói không mạch lạc của hắn thì đột nhiên cũng cảm thấy giống như có từng cơn gió nhẹ thổi qua khiến nàng không còn bực mình nữa: "Ta hiểu." Hai chữ này như một loại kỳ tích vuốt lên trái tim của Phong Huyết Lân.

Nàng nói, nàng hiểu. Đúng, nàng hiểu tình cảnh của hắn, hiểu hắn làm vậy là do bất đắc dĩ. Nàng cũng hiểu được cảm giác hiện tại của hắn đối với nàng, là không muốn xa rời nàng, là cố chấp với nàng. Hoặc là, hai người còn chưa tới mức yêu, nhưng mà, cứ mãi mãi như vậy cũng không có gì là không tốt, không phải sao?

Thở ra một hơi, điều chỉnh lại tâm tình rồi nắm tay Cổ Nhược Phong thật chặt: "Ta, có một chuyện lừa nàng."

Cổ Nhược Phong nhíu mày, mình và hắn còn chưa nói được bao nhiêu câu mà? Sao lại còn có chuyện lừa mình?

Cực kỳ hứng thú hỏi: "Chuyện gì?"

Có chút run rẩy kéo tay trái của Cổ Nhược Phong đặt lên mặt nạ của mình: "Khuôn mặt này, không hề bị hủy."

Cổ Nhược Phong mỉm cười: "Ta đã biết rồi." Nhẹ nhàng chớp chớp mắt: "Chàng có thân thể bất tử, cánh tay lộ ra bên ngoài lại càng trơn mịm không giống bình thường, mặc dù bốn năm nay chàng sống cũng tạm ổn, nhưng mà, chỉ sợ rằng những vết thương trước đây cũng lưu lại không ít đúng không? Chàng có thể tự mình trị thương đúng không?"

"Ừ." Có chút buồn bã đáp lời, "Ngay từ đầu nàng đã biết rồi đúng không?"

"Đúng vậy." Cổ Nhược Phong đột nhiên cảm thấy trêu chọc Phong Huyết Lân là một trò đùa rất vui.

"Vậy nàng. . . . . ." Tại sao lúc đó còn tức giận như thế, tại sao dáng vẻ lại giống như muốn róc xương lóc thịt Mộ Dung Niệm Diệc vậy chứ?

Sao Cổ Nhược Phong có thể không nhìn ra hiện tại Phong Huyết Lân đang nghĩ cái gì cơ chứ, lướt nhẹ theo nửa khuôn mặt lộ ra ngoài của hắn, ánh mắt vốn tràn đầy ý cười đột nhiên trở nên âm u hung dữ: "Vết thương trên mặt hôm qua chàng cho ta xem, nhất định là đã từng tồn tại!" Nếu không, tại sao lại miêu tả chân thực như thế, mỗi một vết đao mỗi một nét khắc đều tỉ mỉ như được tái diễn! Khi đó phải đau đớn tới mức nào, ấn tượng khắc sâu trong lòng tới mức nào! Cho nên, Mộ Dung Niệm Diệc, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn!

"Phong Nhi. . . . . ." Nàng thế nhưng lại hiểu hắn như thế, giờ khắc này, hắn cảm thấy hắn càng ngày càng muốn gọi nàng là Phong Nhi, nàng là Phong Nhi chỉ thuộc về hắn! Có thể dùng một câu nói xoa dịu toàn bộ đau đớn tổn thương cả đời của hắn!

"Ừ, xưng hô này không tệ, ta thích." Chỉ trong chớp mắt, hơi thở âm u đáng sợ của Cổ Nhược Phong đã biến mất không còn bóng dáng, dí dỏm chớp chớp đôi mắt long lanh, ngoài miệng là nụ cười tà mị.

"Vậy về sau ta sẽ gọi nương tử là Phong Nhi." Phong Huyết Lân cũng nháy nháy mắt theo Cổ Nhược Phong.

"Làm nũng!" Cổ Nhược Phong hung hăng xì một tiếng, người này có thể nào đừng mang khuôn mặt tuyệt sắc tà mị đó đi làm động tác đáng yêu như vậy hay không!

Khóe miệng Phong Huyết Lân thoáng co quắp một chút, mặc dù không biết "Làm nũng" là có ý gì, nhưng dựa vào đầu óc thông minh tuyệt đỉnh của mình thì không cần đoán cũng biết tuyệt đối không phải là lời nói hay ho gì.

Trên mặt lại treo lên một nụ cười, cực kỳ đắc ý hỏi nàng: "Phong Nhi, nàng đoán thử coi trong Tam đại Sơn Trang ai là thế lực của ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net