Chương 3. Thành Cố Bắc (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người theo lời Cổ Nhược Phong nhìn lại, thấy một nữ tử áo trắng đang đứng trước gió, tóc đen khẽ bay, mặt mang mạng che mặt hơi mờ, thấp thoáng có thể thấy tuyệt sắc tao nhã ở phía dưới, cao ngạo lạnh nhạt không thể bám lấy, giống như Lãnh Nguyệt tiên tử, chỉ có thể đứng từ xa nhìn mà không thể khinh nhờn!

Chỉ có điều, nhìn nữ tử đơn độc này rất có phong cách, nhưng so sánh với Huyết Vương phi, khí thế khiếp người của Cổ Nhược Phong khiến người ta không dám nhìn thẳng quan sát, nhưng mặc dù lướt qua liếc mắt một cái, cũng giật nảy mình! Cho nên, có thể nói nữ tử áo trắng kia chỉ có thể là thủ hạ mà thôi!

Tuyết Cơ nhìn sáng tỏ trong mắt mọi người, tương đối trần trụi, khó nhịn tức giận trong lòng, nhưng lại chỉ có thể nhịn mà đè nén! Nàng thay đổi chủ ý, nàng nhất định phải cào nát bộ mặt mê hoặc của Cổ Nhược Phong, kéo nàng ta trên đường cái như nô lệ! Để cho bọn họ xem xem rốt cuộc ai mới là người đứng bên cạnh Phong Huyết Lân, ai mới có thể trở thành người của chủ tử!

Dư Thạch sửng sốt, hắn không nghĩ tới Huyết Vương phi lại nói vậy, không phải đêm qua nữ tử áo trắng kia kêu bọn họ là chủ tử sao? Hắn vẫn nhớ rõ ràng đấy!

Mặc dù Dư Thạch không nghĩ ra, nhưng Dư gia có thể đi đến nước này, hắn cũng coi như là người thông minh lanh lợi, nhìn trong mắt nữ tử áo trắng lóe lên khói mù, dường như có… với Huyết Vương gia. Chẳng lẽ bởi vì chuyện đêm qua, Huyết Vương phi ghen tỵ? Suy nghĩ trong giây lát, như vậy là bình thường, mấy nữ nhân nhà mình không phải đấu đi đấu lại cả ngày sao, nhìn dáng vẻ Huyết Vương gia lộ ra ngoài lớp mặt nạ, dung nhan tuyệt thế, nếu không phải có cặp mắt màu máu cùng hút máu người kỳ quái, cõi đời này chỉ cần là nữ tử cũng sẽ yêu hắn?!

Vì vậy, Dư Thạch mang ánh mắt mong đợi nhìn Phong Huyết Lân: “Huyết Vương gia người xem?” Thói đời này, vẫn là nam tử làm chủ, mặc dù Huyết Vương phi lợi hại, nhưng trong xương không phải cũng giống những nữ tử kia, cũng tranh giành tình nhân như vậy!

Phong Huyết Lân nhìn đáy mắt Dư Thạch có khinh thường khó nắm bắt với Cổ Nhược Phong, cặp mắt màu máu u ám nửa phần, người này chán sống sao?!

“Vương phi nói không sai, cứu mấy người các ngươi tối hôm qua là Tuyết Cơ.” Dứt lời, nắm tay Cổ Nhược Phong như định đi, bọn họ muốn chạy tới thành Lĩnh Nam trước khi trời tối, nếu không sợ rằng phải ngủ trên xe ngựa ngoài trời.

“Chuyện này…” Hiện giờ Dư Thạch hoàn toàn kinh hãi, hắn không ngờ Huyết Vương gia nghe theo lời Huyết Vương phi nói! Nhưng đêm qua rõ ràng hắn thấy công lực thâm sâu khó lường của Huyết Vương gia! Người có thể ôm một nữ tử thoải mái đứng trên ngọn cây như vậy, hắn còn chưa từng thấy!

Khi Dư Thạch còn chưa kịp phản ứng, xe ngựa đã đến, nhưng, đám người Cổ Nhược Phong lại bị ngăn cản đường đi, người này, vừa đúng là Bắc Ưng thành chủ thành Cố Bắc!

Bắc Ưng, cao một trượng mặt chữ quốc tiêu chuẩn, tuổi cũng xấp xỉ Dư Thạch, trên người tản ra hơi thở thuộc về quân đội, khí chất này giống như tên của hắn, giống một con chim ưng hùng mạnh bay lượn!

“Bắc Ưng khấu kiến Huyết Vương gia Huyết Vương phi!” Trước mắt mọi người, Bắc Ưng cứ quỳ thẳng tắp như vậy! Dù gì Bắc Ưng cũng là thành chủ một thành, mặc dù thấy Vương gia cũng không phải hành đại lễ mức này!

Mơ hồ trong chốc lát, mọi người mới tỉnh ngộ, theo Bắc Ưng đồng loạt quỳ xuống “Thảo dân khấu kiến Huyết Vương gia Huyết Vương phi” âm thanh vang dội tận trời! Sao bọn họ lại quên, khoảng thời gian trước tân đế đã ban thánh chỉ “Thấy Huyết Vương gia như thấy trẫm”! Nhưng trong đầu bọn họ vẫn không hiểu, thường ngày thành chủ đại nhân của bọn họ dầu muối không vào, sổ sách không mua * sao lại cung nghênh Huyết Vương gia như vậy?

(*) dầu muối không vào, sổ sách không mua: ý chỉ người cứng đầu, ai nói cũng không nghe.

Lời này còn phải nhắc lại sau khi Cổ Nhược Phong xử tử đám người Mộ Dung Tô, Cổ Nhược Phong giàu đến chảy mỡ nhưng keo kiệt đến chết lại phá lệ bỏ ra một ngàn vạn bạc trắng. Số tiền này đương nhiên không dùng để chúc mừng Mộ Dung Niệm Hàn đăng cơ, đây là dùng để cấp cho tướng sĩ biên thành! Kiếp trước Cổ Nhược Phong thấy được nhiều tham quan ô lại, khiến cho no ấm của binh lính thủ vệ quốc gia cũng là vấn đề! Giữa mùa đông mặc một áo bông mỏng ra ngoài trực gác đêm, những quan cao cấp kia lại áo lông cáo ấm áp với mỹ nữ! Cho nên, lần này, Cổ Nhược Phong chỉ có một điều kiện, số tiền kia, không có phần của quan viên, nếu ai tham ô dù chỉ một lượng, liền chặt đầu ngón tay, chặt hết mười ngón tay thì chặt đến ngón chân, đã chặt hết rồi thì cứ một lượng bạc một lạng thịt, người Huyết Nguyệt sơn trang tùy thời kiểm tra thí điểm, người nào không muốn sống thì cứ tham ô đi!

Tên Huyết Nguyệt sơn trang vừa ra, ai dám làm loạn nữa, đó không phải là tìm chết sao! Cho nên số tiền kia xưa nay chưa từng thấy ngay cả một lượng bạc cũng không thiếu được chuyển đến biên cảnh. Bắc Ưng không chỉ là một thành chủ, lại còn là một tướng lĩnh, đối với binh lính thủ hạ như huynh đệ, thế nhưng quan viên triều đình kia bao che cho nhau, mỗi lần bổng lộc ngân lượng đến tay hắn đã sớm bị lột mất một lớp da rồi, lại thêm núi cao hoàng đế ở xa, cửa cung sâu như biển, gặp Mộ Dung Tô vốn không phải chỉ liên lụy một mạng là có thể giải quyết được vấn đề! Cho nên, ở đây vừa gặp ngày đông, thời kỳ binh lính khó chịu đựng nhất, khoản bạc của Cổ Nhược Phong đến, quả thật chính là cứu tinh! Cho dù Bắc Ưng là nam nhân cứng như thép dầu muối không ngấm vào đậu cũng hoàn toàn phục tùng theo Phong Huyết Lân cùng Cổ Nhược Phong, nói vậy đã là gì!

Thi lễ xong, Bắc Ưng liền đứng một bên, hắn có thể làm đến vị trí thành chủ này, đầu óc cũng không đơn giản! Chỉ có điều hắn không tâm địa gian xảo như người khác, thích trực lai trực vãng * thôi.

(*) trực lai trực vãng: ngay thẳng, chính trực, không nham hiểm thủ đoạn.

Nhìn xe ngựa cùng tình thế đoàn người Cổ Nhược Phong, cẩn thận hỏi một câu: “Có phải Vương gia Vương phi muốn ra ngoài vương triều Mộ Dung?” Người tới thành Cố Bắc chỉ có hai mục đích, một là thăm dò tin tức làm ăn ở thành Cố Bắc, hai là rời khỏi thành Cố Bắc tới vương triều Hiên Viên!

Lúc này Cổ Nhược Phong mới ngước mắt nhìn Bắc Ưng vào mắt, người này cho nàng ấn tượng coi như không tệ.

Nhìn ánh mắt Cổ Nhược Phong, Bắc Ưng không đợi bọn họ nói liền lập tức bật ra: “Hiện giờ đang là ngày đông, đường đến gần vương triều Hiên Viên đã có tuyết đọng, cho dù là xe ngựa như vậy, giờ ra khỏi thành sợ rằng cũng không thể tới thành Lĩnh Nam trước lúc cửa thành đóng.”Nói xong ánh mắt nhìn sang xe ngựa, ánh mặt tập trung ở hai người đánh xe ngựa quý, ý tứ chính là, cho dù bây giờ các ngươi chạy ra khỏi thành, sẽ phải ăn ngủ ngoài đồng rồi.

Bắc Ưng là tướng lãnh khu vực này, đối với vài trăm dặm chung quanh thành Cố Bắc, không ai quen thuộc hơn hắn! Cho nên, Cổ Nhược Phong không hề hoài nghi lời hắn nói. Trên người Bắc Ưng có khí chất kiên cường mà phải trải qua máu thịt chiến tranh mới có, thẳng thắn vĩ đại hơn mấy quan viên chỉ hiểu lý luận suông, khoa chân múa tay, ngay cả đánh giặc như thế nào cũng không biết. Loại người như vậy, tâm tính của hắn cứng cỏi cùng vô tư hơn cái gọi là người thiện lương!

Phong Huyết Lân nhìn ánh mắt thưởng thức của Cổ Nhược Phong, trong lòng có chút không vui, nắm chặt tay Cổ Nhược Phong, nàng thế mà lại dùng ánh mắt như thế nhìn nam tử khác! (Tứ Nguyệt: Đây là đại thúc trung niên đơn thuần! Mỗ Lân, trừng mắt màu máu: đại thúc tuổi trung niên cũng không được! Chỉ cần là giống đực cũng không được! Không đúng, ngoại trừ ta ra đều không được!)

Mặc dù Phong Huyết Lân không vui, nhưng trong lòng biết Cổ Nhược Phong chỉ thưởng thức Bắc Ưng mà thôi, Bắc Ưng là người như vậy, ngay cả hắn cũng có một phần thưởng thức (Tứ Nguyệt: Phong Huyết Lân, ta vô cùng khinh bỉ ngươi! Mỗ Lân: Lộ ra răng nanh  nhỏ. Tứ Nguyệt: bỏ chạy…)

“Vậy ngày mai đi cũng được, Phong nhi cảm thấy thế nào?” Hắn cũng không có ý kiến gì, đối với hắn mà nói, ban đêm hay không ban đêm vốn không khác biệt, nhưng dù sao Phong nhi là người thường, mấy ngày nay liên tiếp lên đường, mặc dù không tính là nhanh, nhưng cũng rất mệt mỏi.

“Được, liền ngủ ở phủ thành chủ đi.”

“Phong nhi thích là tốt rồi.” Phong Huyết Lân gật gật đầu, chỉ có hai người tự hiểu cảm xúc lưu chuyển trong ánh mắt khhi hắn nhìn Cổ Nhược Phong.

Vì vậy đoàn người gồm dân chúng cùng tùy tùng chậm rãi đi về phía phủ thành chủ, bao gồm cả Trình Thính Phong cùng Dư Thạch luôn miệng kêu la muốn Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong đến làm khách trong phủ của hắn.

Tuyết Cơ nắm thật chặt bội kiếm trong tay, độc chiếm Cổ Nhược Phong của Phong Huyết Lân cùng ánh mắt chứa đầy tình cảm lần lượt đan xen của hai người vừa rồi, khiến cho nàng đố kỵ đến nổi điên! Phong Huyết Lân là của nàng! Nàng đi theo hắn đã mười năm! Vì sao Cổ Nhược Phong vừa tới liền lấy đi ánh mắt của hắn, ngay cả khóe mắt cũng keo kiệt cho nàng! Nàng không cam tâm!

Phủ thành chủ thành Cố Bắc, không giả dạng phủ đệ trang nhã như Hỏa Diễm thành Vô Hỏa, lại không phải kiểu phủ đệ hoa lệ đắt tiền như Ngọc Tây Âu ở thành Ngọc. Nơi này, không có hoa quý cỏ lạ, không có bậc thang bằng đá ngọc, ở trong sảnh chính trên tường chỉ treo duy nhất một bức tranh chữ! Kiểu chữ cương nghị mạnh mẽ, vừa nhìn liền biết xuất ra từ tay ai.

Phủ đệ như vậy, nói dễ nghe thì vô cùng đơn giản, khó nghe thì chính là nhà nghèo rách nát chỉ có bốn bức tường. Ngay cả trong nhà người bình thường sợ rằng cũng bày biện một hai món trang trí, đây hoàn toàn sạch sẽ sạch trơn, ngoài bốn bức tường, trừ bộ bàn ghế, cũng chỉ có người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net