Chương 3. Thành Cố Bắc (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bắc Ưng ngượng ngùng sờ đầu: “Đây, chuyện này…” Thứ gì đó trong phủ thành chủ hắn đã cầm đi bán làm quân lương cho binh lính từ sớm rồi, dù sao hắn cũng không thưởng thức nổi đồ sứ đồ cổ gì đó, về phần hoa quý cỏ lạ, hắn không biết quý lạ ở đâu, không khác gì hoa dại trên núi, thật không biết vì sao nhiều người cướp mua như vậy, dù thế nào đi nữa hắn chỉ cần bán được tiền là tốt, hai năm trước thành Cố Bắc càng lạnh thêm, về điểm này quân lương khiến hắn gấp đến bạc đầu!

“Rốt cuộc Vương gia có thể viết tấu chương rồi, chủ thành Cố Bắc thanh liêm đáng ngợi khen không phải sao?” Cổ Nhược Phong liếc mắt lướt qua căn nhà này, thấy Bắc Ưng quả nhiên là tướng yêu binh, cái khác có thể gạt được người, nhưng một đống cỏ dại đình viện này không lừa được ai, cỏ cao không biết bao nhiêu, bùn đất không có dấu hiệu lật chuyển, tuyệt đối không phải cố ý làm nên. Còn có mạng nhện ở góc nhà, tuy chỉ có một ít, nhưng thật sự khó có thể tìm thấy trong sảnh chính phủ thành chủ, sợ rằng nhà này đã lâu chưa tổng vệ sinh rồi. Một đường đi tới đây, đi qua đi lại đều là binh lính, thủ vệ sâm nghiêm hơn nơi khác, nhưng nha hoàn người dưới lại không thấy mấy.

“Phong nhi nói rất đúng.” Phủ thành chủ này không hề kém phủ Huyết Vương năm đó bao nhiêu! Có thể biến phủ thành chủ thành như vậy, hắn không thể không nói Bắc Ưng rất có năng lực! Sợ rằng Mộ Dung Tô cũng không ngờ, hắn luôn luôn cường điệu việc tăng mạnh quản lý biên cương, quân lương phát xuống hoàn toàn bị tham ô thành như vậy, nếu không Bắc Ưng cũng không cần phải thiếu chút nữa thì bán cả phủ thành chủ! Xem ra, quan viên kia thật sự đủ để khiến cho Mộ Dung Niệm Hàn đau đầu một trận.

Lúc này Mộ Dung Niệm Hàn đã dùng xong bữa trưa đang phê duyệt tấu chương ở ngự thư phòng hắt hơi một cái, lắc đầu tiếp tục xem tấu chương trong tay, trong lòng thầm vui vì có Huyết Nguyệt sơn trang làm chỗ dựa, lời vừa phát ra, những quan viên tham ô hoàn toàn không có ai dám táy máy tay chân vào quân lương, ngay cả thuế thu nộp lên cũng không dám chậm trễ chút nào. Vuốt ve bút lông trong tay, trầm tư hồi lâu, nói với người dưới ngoài cửa: “Người đâu, mời Ngũ Vương gia Mộ Dung Niệm Chân tới!”

Lại nói bên này, Bắc Ưng nghe Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân nói, xua tay lia lịa: “Không được không được, Vương gia Vương phi ngài vẫn tha cho ta đi, nếu hoàng thượng biết ta biến phủ thành chủ thành như vậy, người còn không lột da của ta!” Mấy thứ gì đó trong phủ thành chủ cũng đáng giá hơn vài chục vạn lượng bạc, bây giờ để cho hắn đi đâu tìm số bạc đó!

Lúc Trình Thính Phong đi theo phía sau Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân từng bước vào cửa phủ thành chủ liền bắt đầu run rẩy khóe mắt, bây giờ càng thêm im lặng tuyệt đối, mặc dù hắn cũng hiểu biết một chút về những quan viên tham ô kia, cũng ở thành Cố Bắc nghe nói qua chuyện của Bắc Ưng, nhưng không ngờ có thể tham ô đến mức để cho tướng quân biến phủ thành chủ thành ra như vậy, toàn bộ quả thực sạch sẽ còn hơn bị giặc cướp!

Dư Thạch sinh trưởng ở thành Cố Bắc mấy chục năm, đương nhiên hiểu rõ tình huống phủ thành chủ, nên không có quá nhiều kinh ngạc, chỉ có điều nghĩ thân phận Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân cao quý, thấy nhà như vậy chắc sẽ thay đổi chủ ý đến phủ đệ của hắn nghỉ ngơi chứ?

Âm thầm quan sát sắc mặt hai người, tính toán khi Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân cau mày thì xông tới mời hai vị đại thần đến nhà mình thết đãi ăn ngon uống say trước, dù sao nếu không có bọn họ ra tay cứu giúp, bây giờ hắn đã thành khối tử thi rồi!

Nhìn Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân ngồi đó thật lâu mà không có người dâng trà, Dư Thạch không kiềm chế được phân phó với người bên cạnh: “Nhanh về phủ pha trà ngân châm Quân Sơn * cao cấp bưng lại!”

(*) Quân Sơn ngân châm trà: Trà ngân châm của vùng Quân Sơn, tỉnh Hồ Nam.
Điển tích: Có vị vua Minh Tông sau thời Ngũ Đại, một hôm thiết triều, thái giám dâng chén trà. Khi đổ nước pha trà, thấy bóng hạc trắng soi đáy cốc, ngước nhìn lên không trung, thấy một con hạc trắng quay đầu về phía vua, gật ba cái rồi bay đi. Chén trà đột nhiên dâng lên làn hương cùng bọt nhỏ từ dưới đáy, lăn tăn bóng nước, và chầm chầm lan tỏa không dứt, nhác trông giống bông hoa tuyết. Lại hợp với lời tâu thái giám, loại trà này pha bằng chiếc lông hạc (Ngân châm). Vua cảm động và sung sướng, hạc trắng cúi đầu chào ba lần, ý như cung chúc vua vạn tuổi. Vua Minh Tông sau đặt tên là trà Quân Sơn Ngân Châm. Loại trà này xưa chỉ để tiến vua... (Nguồn sieuthitra)

Tuy giọng Dư Thạch nhẹ, nhưng lại không biết cao thủ ở đây nghe rõ ràng trong tai. Mặt Bắc Ưng đỏ lên nhanh chóng, băn khoăn lo lắng đứng ở một bên, dáng vẻ không biết làm sao của một hán tử cao lớn như vậy trông thật buồn cười. Nhưng, quả thật trong lòng Cổ Nhược Phong khẽ nhúc nhích, không để lại dấu vết liếc nhìn Dư Thạch, lại nhìn Bắc Ưng, miệng phân phó với Mị: “Mị, mua về tất cả những thứ gì đó trong phủ thành chủ bán ra. Nhớ mang theo lão quản gia phủ thành chủ.” Dĩ nhiên không phải nói mua là mua, chỉ là tìm thứ giống như đúc thôi.

Mị vốn chân chó bây giờ lại nghiêm trang: “Dạ, chủ tử.” Ngân lượng trong tay mỗi người Si Mị Võng Lượng không dưới trăm vạn, từ trước tới giờ Cổ Nhược Phong không hề keo kiệt vấn đề tiền bạc với người mình, dùng lời Cổ Nhược Phong nói, ngươi dùng xong, có thể chi trả. Mặc dù không biết chi trả có ý gì, nhưng đại khái vẫn có thể hiểu được: tiêu tiền của chủ tử. Hơn nữa, mạng vì chủ tử, còn có gì không phải là của chủ tử?

Thời gian qua hành động của Mị luôn nhanh chóng, chỉ có điều, bây giờ muốn sắm lại đồ cho phủ đệ phủ thành chủ, một người cũng cần rất lâu, Si nhìn bóng dáng Mị sắp ra khỏi cửa, cung kính nói với Cổ Nhược Phong: “Chủ tử, ta đi giúp một tay.”

Cổ Nhược Phong nhìn dáng vẻ Si muốn lập tức chạy lấy người mà không thể không xin phép ý mình, cùng với sợ mình không đồng ý mà tay run nhè nhẹ, lúc Si cho rằng Cổ Nhược Phong sẽ không đồng ý, rốt cuộc gật đầu một cái: “Đi đi, thuận tiện dẫn theo mấy người, để giúp lão quản gia chỉ huy khuân vác này nọ, tránh cho lão quản gia ảnh hưởng tới… tốc độ của ngươi và Mị.” Cửa cách đó không xa, truyền đến tiếng vật nặng ngã xuống đất, rõ ràng như ở bên tai.

Si giựt giựt khóe miệng: “Dạ, chủ tử.” Xoay người, có thể thấy lưng thẳng tắp hơi cứng ngắc…

“Vương phi vậy không được!” Bắc Ưng xấu hổ lúc trước chuyển thành nói dứt khoát, nhưng lại sử dụng giọng điệu quân đội nói với Cổ Nhược Phong, đợi khi phản ứng kịp, chỉ thấy vẻ mặt Cổ Nhược Phong cười như không cười, dáng vẻ quỷ dị khiến cho hắn chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

Nhưng mà, tuy Bắc Ưng biết giọng điệu này có phần không thỏa đáng, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, hơn nữa, Huyết Vương phi làm vậy quả thật không ổn, giá tiền mua lại thứ gì phủ thành chủ bán ra ít nhất bị đề giá cao gấp đôi! Vốn là vài chục vạn lượng bạc, giờ không có năm mươi vạn lượng không thể làm thỏa đáng! Năm mươi vạn lượng, đó không phải là số lượng nhỏ! Huyết Vương gia cùng Huyết Vương phi đã quyên tặng một ngàn vạn để giải quyết tình hình khẩn cấp cho chiến sĩ biên cương, Bắc Ưng hắn sao có thể để Huyết Vương phi xuất tiền mua sắm cho phủ thành chủ!

Người ở chỗ này ai cũng cho rằng Cổ Nhược Phong muốn nổi đóa rồi, dù sao, nàng là một Vương phi, còn là một Vương phi có địa vị tôn quý, càng là một Vương phi có thực lực lợi hại! Bị một chủ thành nho nhỏ có thể “hô to gọi nhỏ” đối đãi như vậy, giống như bị mất thể diện.

Vậy mà… chuyện luôn có ngoài ý muốn.

“Bổn Vương phi và Vương gia đã tới đây như vậy, sao không thấy phu nhân thành chủ ra nghênh tiếp?” Một câu nói khiến hán tử kiên cường như sắt thép đỏ mặt trong thoáng chốc, thẳng qua bên tai còn thề không bỏ qua lan tràn xuống tận dưới cổ!

“Cái này…cái này… Hạ quan không có phu nhân thành chủ…” Nói hoàn toàn như tiếng muỗi kêu, nhưng Cổ Nhược Phong có nhĩ lực kinh người nghe rất rõ ràng!

“Cái gì? Phu nhân ngươi tên gọi Vân Lan? Tên này tốt!”

“Ầm”! Mặt Bắc Ưng ngay tức khắc như bị lửa đốt, khí thế cháy hừng hực không thể đỡ!

“Vương, Vương phi ngài…” Chỉ có điều phía sau ‘ngài’ không nói ra được nữa…

Nhìn khóe miệng Cổ Nhược Phong nhếch lên tỏ ý đùa giỡn, Phong Huyết Lân không nhịn được đưa tay nhẹ nhàng kéo kéo khuôn mặt của nàng: “Nghịch ngợm!”

Lúc trước hai người đã rõ ràng cách làm người của Bắc Ưng, mà bằng vào thế lực của Phong Huyết Lân, đương nhiên biết hôm nay chắc chắn không ra khỏi thành được, nếu Bắc Ưng không đi “Minh Nguyệt hiên”, bọn họ cũng sẽ đến phủ thành chủ một chuyến, còn Vân Lan…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net