Chương 58: Sao ta đành lòng (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong hoàng cung, Mộ Dung Tô luôn luôn cao cao tại thượng, xử lý chính sự không sợ hãi đang tức giận trừng mắt nhìn nam tử trung niên nửa người nửa tiên kia: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Tốt nhất là người đứng trước mặt có thể cho hắn một lời giải thích hợp lý! "Là ý trời!" Quốc sư Thiên Tâm giương mắt nhìn về phía đường chân trời, đám mây màu trắng tự do bay lượn... "Ý trời?" Trong mắt Mộ Dung Tô dĩ nhiên không còn tôn kính như ban đầu, thậm chí sâu trong đấy mắt còn mang theo một chút khinh thường, "Trước kia không phải ngươi đã nói Cổ Nhược Phong chính là khắc tinh của người nọ sao? Trẫm nghe lời ngươi, hạ chỉ tứ hôn cho bọn họ, chờ tới bây giờ, sao Cổ Nhược Phong còn chưa có khắc chết hắn!" Nghĩ đến ngày đại hôn, bộ dạng Cổ Nhược Phong hung hãn trước mắt hắn như vậy, không để ý đến thể diện của Hoàng đế như hắn, phất tay một cái liền giết chết Văn Thanh! Tuy nói Văn Thanh kia quá mức khoe khoang, coi như là lấy trứng chọi đá, kết cục thảm khốc tự mình nhận lấy , nhưng dù gì hắn cũng là tân khoa trạng nguyên của Mộ Dung vương triều! Là nhân tai chính tay hoàng đế chọn! Đây không phải là liên tiếp tát vào mặt Mộ Dung Tô hắn sao! Mộ Dung Tô hận đến nghiến răng nghiến lợi! Còn có mười thuyền ở Vân Hồ kia, được lắm, Cổ Nhược Phong lại lợi dụng lúc đại hôn hắn tạm thời dung túng, lấy thân phận sủng ái của hoàng đế mua được chiếc thuyền kia! Mười thuyền ở Vân Hồ này là do người của hắn quản, đương nhiên tin tức rất nhanh, biết buổi sáng hoàng đế đích thân tới Huyết vương phủ, đối với Huyết vương phi thêm vài phần "sủng ái", chuyện giết người đều có thể mở một mắt nhắm một mắt! Hiển nhiên là không dám không tuân theo ý của Cổ Nhược Phong, dựa vào địa vị và tài phú cuối cùng cũng bán chiếc thuyền đó đi! Còn có! Sửa sang lại Huyết vương phủ! Huyết vương phủ cuối cùng thành bộ dạng gì hắn cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy, chỉ nghe ám vệ hồi báo miêu tả lại! Đá gạch lót đường đều là thượng đẳng! Cũng không kém hơn hoàng cung là mấy! Ngay cả hoa cỏ vô danh cũng trồng từ trong đến ngoài, nhưng mà trong lúc đó trừ vỏ phòng ốc trong Huyết vương phủ sửa sang lại không khác hoàng cung này! Mà hiện giờ, còn xây thêm đình đài lầu các, lan can làm bằng ngọc thách! Hoàng cung cũng chưa xa xỉ như vậy! Hết thẩy tất cả mọi người đều đề cao địa vị của đứa con chẳng lành kia lên thành người tôn quý nhất Mộ Dung vương triều! Hắn làm hoàng đế mới là thiên tử tôn quý nhất, khi nào thì đến phiên người kia rồi! Hắn vẫn nhẫn nại, chờ một ngày nào đó đứa con ấy bị khác chết, không nghĩ rằng chờ đến hôm nay lại là tin tức này! Mọi người trong Huyết vương phủ đều biến mất không tìm thấy! Đây có nghĩa là gì! Hắn không tin người kia đã chết! Đêm đó thái tử cũng ở đấy, sau khi lâm triều hắn đã hỏi qua, Cổ Nhược Phong vốn đã sủng ái người kia đến trình độ vô pháp vô thiên! Lại không nói không rằng một chưởng giết chết tử tù mỗi tháng hắn ban cho, còn tự mình để cho người nọ hút máu! Đúng rồi, trước kia tại lễ hội Vân Hồ nàng đã đàn một khúc 《 Phượng Hoàng kiếp 》giành được Khinh Vũ cầm, chính là muốn đưa cho người kia! Hơn nữa, còn đặt tên hắn là Phong Huyết Lân! Cho dù mình không muốn gặp hắn, nhưng hắn cũng là con trai của mình! Nàng có tư cách gì đặt tên cho hắn! Còn lấy đuôi chữ làm họ, Huyết Lân Huyết Lân, huyết nguyệt sinh ra, chỗ hiểm của Cổ Nhược Phong! Tuyên bố khắp thiên hạ, Phong Huyết Lân là người mà cả đời nàng sẽ bảo vệ, người nào dám bắt nạt hắn thương tổn hắn, đó chính là kẻ địch của Cổ Nhược Phong nàng! Cái này có phải còn có ý là vì hắn mà nàng có thể đối địch với người trong khắp thiên hạ không! Những thứ này Mộ Dung Tô hắn đều nhịn!lqd Vì chờ ngày đó đến! Vốn tưởng rằng ngày đó là ngày đại hôn, không nghĩ tới ngày ấy lại không hề có động tĩnh gì, vì thế, hắn lại đợi đến ngày mười lăm, rốt cuộc cũng đến ngày trăng tròn, bầu trời đêm ửng đỏ, giống như ngày người kia sinh gia, khi đó cũng quỷ dị yêu diễm như vậy! Rốt cuộc hắn cũng đợi được rồi! Điều này cũng giống như lời quốc sư đã nói! Người kia nhất định sẽ chết! Nhưng mà, vì sao quốc sư Thiên Tâm lại nói người kia còn sống! Rõ ràng Thái tử đã nói Phong Huyết Lân không hút máu Cổ Nhược Phong, hơn nữa còn ngất đi! Đó là điều chưa bao giờ xảy ra! Nhưng, vì sao người kia lại chưa chết! Hơn nữa, lúc ấy Thái tử ở đấy cũng không biết đám người Cổ Nhược Phong rời đi như thế nào, khi bọn hắn kịp phản ứng, đình viện trước mặt trống trải chỉ chừa lại một ánh trăng tròn màu đỏ, không còn cái gì khác! "Ta phải đi." Lời nói nhẹ nhàng truyền đến, làm cho người ta không khỏi nhớ đến chủ nhân của giọng nói kia có phải là từ người bình thường đã khẽ mọc cánh thành tiên hay không? Nhưng mà, toàn thân Mộ Dung tô cảm thấy chấn động, nhìn hắn không dám ttin: "Quốc sư, vậy ngươi..." Tuy đối với chuyện người kia hắn có chút cáu giận, nhưng năng lực của quốc sư Thiên Tâm còn hữu dụng, năng lực đoán trước của hắn trợ giúp giải quyết rất nhiều vấn đề mà vương triều Mộ Dung gặp phải! Nhân tài như vậy, một người cầm quyền như hắn làm sao có thể dễ dàng buông tay? "Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, đã không cần thiết phải ở lại chỗ này nữa rồi." Theo giọng nói vang lên, trong đại điện, chỉ còn lại hơi thở nhạt nhẽo của hắn, người, đã không thấy bóng dáng. Mộ Dung Tô trố mắt nhìn đại điện trống rỗng, trong lòng dường như không tiếp nhận được kết quả thế này! Quốc sư Thiên Tâm nói nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành? Là người kia sẽ không còn gây hại đến vương triều Mộ Dung nữa sao? Nghĩ đến đây, trong lòng Mộ Dung Tô cảm thấy tốt hơn nhiều, nhưng trong đầu lại hiện lên dáng vẻ lạnh nhạt cao ngạo của Thiên Tâm, lại không nhịn được thầm nghĩ trong lòng một phen! Hắn chẳng qua chỉ là một người đi du lịch nho nhỏ, nếu không phải có cái năng lực đoán trước, một hoàng đế tôn quý như hắn liếc mắt nhìn hắn (Thiên Tâm) một cái cũng cảm thấy bẩn mắt mình! Cổ gia, thư phòng không ai được đến gần. Cổ Hạo Nhiên nhìn tờ thư hòa ly đang bay trên bàn kia, vết tích trên mặt dường như có thể rất nhanh bị người khác nhìn ra, trong đâì nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua. Mười mấy năm nay Cổ Uyển Ngưng chưa bao giờ ôn nhu nhiệt tình, từ sau khi Cổ Nhược Phong ra đời, mình chưa bao giờ từng thấy qua. Chuẩn bị một bàn thức ăn tinh sảo, tự mình rót rượu chia thức ăn, cuối cùng mình bị chuốc say đến mơ mơ màng màng, sau đó hình như Tam phu nhân tới... Chuyện tình sau đó, hắn không nhớ rõ, nhưng trong lúc hắn còn mơ hồ ấn dấu tay lên trên hai tờ giấy... Hắn đã nhìn chằm chằm tờ thư hòa ly này cả một buổi sáng, tình cảnh cũng được mô tả càng ngày càng rõ ràng trong đầu! Nghĩ đến thế mà mình lại đưa cho Cổ Uyển Ngưng một tờ thư hòa ly như vậy! Này! Điều nàng làm sao nàng chịu được? Tuy tính tình Uyển Ngưng ôn hòa, chưa bao giờ chưa bao giờ tranh giành bát nháo, nhưng chuyện như vậy xảy ra trên người bất kỳ một nữ tử nào, người đó đều khó có thể chấp nhận được! Suy nghĩ đến hai mươi mấy năm trước, dưới hoa lê kia, nữ tử dịu dàng yếu ớt không nói, chỉ liếc mắt một cái, hắn đã biết, người này, có thể là thê tử làm bạn cả đời của hắn! Chỉ là về sau, rất nhiều chuyện đều là bất đắc dĩ... Cổ Hạo Nhiên trong lúc đó dường như già nua đi rất nhiều... "Lão gia." Quản gia gõ cửa, từ buổi sáng sau khi tỉnh lại lão gia liền nhốt mình trong thư phòng, cũng không biết hắn đang xử lý chuyện gì, chỉ nhìn chằm chằm tờ giấy trên bàn, hiện giờ đã nhìn trọn vẹn ba canh giờ rồi! Ai, hôm qua dáng vẻ thê lương của Nhị phu nhân khi cầm thư hòa ly, mặc dù đã qua một đêm nhưng vẫn giống như ở trước mặt hắn như cũ! Lần này lão gia sai lầm lớn rồi! Từ trước đến nay Nhị phu nhân an phận thủ thường, ở trong tiểu viện của mình không tranh cãi không ầm ĩ, thật là tốt hơn nhiều so với Đại phu nhân và Tam phu nhân! Lão gia hắn nhất định sẽ hối hận! "Chuyện gì?" Giọng nói Cổ Hạo Nhiên có chút khàn khàn, đôi mắt cũng phiếm hồng, nhưng khi ngẩng đầu lên, lại khôi phục bộ dạng như cũ. "Ảnh vệ cầu kiến." Quản gia cúi đầu hồi báo, trong giọng nói mang theo một chút bất đắc dĩ. "Mau cho hắn tiến vào!" Giọng điệu của Cổ Hạo Nhiên mang theo một chút vội vàng. Một nam tử toàn thân mặc đồ đen đi đến, cúi người thi lễ với Cổ Hạo Nhiên: "Chủ tử." Cổ Hạo Nhiên bước nhanh đến, dừng lại ở trước mặt hắn: "Như thế nào? Tìm được chưa?" "Thuộc hạ vô năng!" Nam tử áy náy cúi đầu, một nữ tử tay chói gà không chặt cũng không tìm thấy, huấn luyện mấy năm nay của hắn đều luyện không rồi! "Tự mình xuống lãnh phạt!" Trong lòng Cổ Hạo Nhiên phiền muộn, phất phất tay với nam tử, vừa nhìn thấy hắn muốn bước ra khỏi cửa, liền mở miệng lần nữa: "Cho người tiếp tục tìm! Coi như có phải lật đổ cả kinh thành này cũng phải tìm được cho ta!" Cổ Uyển Ngưng là một nữ tử,lqd trong thời gian ngắn như vậy nhất định vẫn ở kinh thành, cho dù có rời khỏi kinh thành cũng không đi xa được! Dựa vào năng lực ảnh vệ Cổ gia, thêm chút thời gian nhất định có thể tìm được! Những người quyền lực cao nhất trong kinh thành Mộ Dung đều có tâm tư riêng, đều nghĩ đến mọi người trong Huyết vương phủ đột nhiên biến mất. Mà trong một sơn cốc cách kinh thành ngàn dặm, cây xanh thành rừng, hoa cỏ thơm ngát, bên cạnh một hồ nước trong veo có một cái nhà gỗ nhỏ đơn sơ mà kín đáo. Lúc này, tầm nhìn của mọi người trong nhà gỗ nhỏ này đều tập trung vào nhân vật ở giữa, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm người nằm trên giường bạch ngọc hoàn toàn không phù hợp với nhà gỗ nhỏ. Tối hôm qua khi Phong Huyết Lân hôn mê, đám người Cổ Nhược Phong do bầy quỷ mang theo đi ngàn dặm đường suốt đêm, đi tới nơi gần như là thế ngoại đào nguyên* trong sơn gốc này. *thế ngoại đào nguyên: thế giới thần tiên. Đoàn người bao gồm người của Huyết vương phủ cùng với Cổ Nhiễm Trần, Cổ Nhiễm Mặc và Cổ Uyển Ngưng. Chỉ trong ba canh giờ ngắn ngủi liền đến nơi này. Mấy chục thị vệ nhanh chóng dựng ngôi nhà gỗ nhỏ, trong nhẫn ngọc của Cổ Nhược Phong đã có sẵn giường bạch ngọc, trực tiếp mang ra dùng, chăn gấm làm bằng tàm ti, gối bông mềm, tóm lại, cái gì tốt nhất đều lấy ra ngoài. Bên ngoài nhà nhỏ, Cổ Nhiễn Mặc và Cổ Nhiễm Trầm song song ngồi ở bên bờ hồ, đến bây giờ mới phản ứng vậy mà bọn họ đã rời khỏi kinh thành! Nghĩ đến tốc độ phi hành (bay) tối hôm qua, trong lòng bọn hắn vẫn còn thấy sợ hãi! Mấy chục người kia rốt cục có lai lịch gì, thậm chí công lực lại thâm hậu như vậy! Không chỉ có khinh công vượt bậc, nội lực lại càng thâm hậu, phi hành lâu như vậy mà không hề hay biết, chẳng qua sắc mặt có chút trắng bệch mà thôi. "Phong nhi còn lợi hại hơn so với trong tưởng tượng." Luôn là ngươi hỏi một câu ta đáp một câu, Cổ Nhiễm Trần lại mở miệng nói trước. Xem ra, Cổ Nhược Phong cho hắn chấn động thật không phải là lớn bình thường! "Đúng! Nghĩ lại liền cảm thấy hổ thẹn!" Cổ Nhiễm Mặc ngửa đầu nằm trên thảm cỏ, đôi mắt lướt qua bầu trời cong một trăm tám mươi độ, nhìn về phía căn nhà gỗ nhỏ, lẩm bẩm nói: "Làm ca ca vốn phải bảo vệ nàng không phải sao..." Cổ Nhiễm Trần ngồi nghiêng người, đùi phải cong lên, tay phải tùy ý đặt lên trên, tay trái không nặng không nhẹ quạt cỏ nhỏ bên cạnh, ánh mắt cũng nhìn về phía nhà gỗ nhỏ, lo lắng sợ hãi gần như vô tình xuất hiện trong mắt, chỉ là chuyện này đối với hắn mà nói, rất hiếm thấy! Trong nhà gỗ nhỏ, Cổ Nhược Phong nhìn chằm chằm người nằm trên giường bạch ngọc kia, nhưng, lấy cái mặt nạ ra, người có khuôn mắt yêu mị tuyệt thế kia ngủ say mãi không tỉnh, lông mi thật dài đen bóng, khóe miệng cong lên giống như đang nghĩ đến chuyện gì đó vui vẻ, nhưng lông mày lại nhíu lại, giống như đang kiềm chế cái gì đó. Cổ Nhược Phong nắm chặt bàn tay trong tay áo rồi lại thả lỏng ra, tiếp đó lại nắm chặt, theo hô hấp phập phồng của người kia mà không ngừng lặp lại... Cuối cùng, hít sâu một hơi,xê dịch người trên giường vào bên trong, vén chăn lên, nghiêng người nằm bên cạnh hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net