Chương 58: Sao ta đành lòng(3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn khuôn mặt hoàn toàn không có một chút tỳ vết của Phong Huyết Lân, Cổ Nhược Phong không thể không cảm thán, người huyết tộc quả nhiên đều là yêu nghiệt! Tuy Phong Huyết Lân không phải là người huyết tộc, nhưng lại có thiên tính giống như bọn họ. Trách không được hắn có thể tùy ý sống dưới ánh mắt trời, thân thể lạnh hơn nhiều so với người bình thường. Vươn tay ra cầm lấy tay trái của Phong Huyết Lân, dùng nhiệt độ cơ thể mình truyền ấm áp cho hai người, nhắm mắt lại, không lâu sau tiếng hít thở liền trở nên nhẹ nhàng, hiển nhiên là đã ngủ. Mặt trời lặn sau núi, ánh nắng chiều đầy trời, sơn cốc này thật sự là một chỗ tốt khó tìm! Thật không hiểu vì sao bọn hắn lại tìm được. Nhưng bây giờ hai người Cổ Nhiễm Trần và Cổ Nhiễm Mặc lại không thoải mái như vậy, hai người liếc nhau, nhìn lão thái đang bước chậm về phía bọn hắn, nữ tử vẫn thướt tha thùy mị, khóe mắt lại liếc về phía cửa nhà gỗ nhỏ,lqd khóe miệng hiện ra một nụ cười khổ, xem ra là muốn bọn hắn giải thích chuyện này rồi. "Hai tên tiểu tử các ngươi!" Khóe miệng Cổ Uyển Ngưng mỉm cười, nhưng vẫn làm người khác cảm thấy được nguy hiểm! Lần đầu tiên Cổ Nhiễm Mặc nhìn thấy mẫu thân dịu dàng của mình cũng có mặt tà ác như vậy! Chỉ thấy Cổ Uyển Ngưng giơ tay trái lên cao ra sức níu chặt lỗ tai Cổ Nhiễm Mặc, chỉ hận là không thể dùng sức kéo lỗ tai xuống! "A! Đau... đau... đau... đau... đau... Nương người nhẹ một chút!" Cổ Nhiễm Mặc kêu đau! Vì sao lại kéo lỗ tai hắn, dựa vào cái gì mà Cổ Nhiễm Trần có thể tránh được một kiếp này chứ? Mắt ai oán nhìn về phía Cổ Uyển Ngưng, đang muốn lên án nàng không công bằng! Cổ Uyển Ngưng dường như hiểu được suy nghĩ của Cổ Nhiễm Mặc. Tay phải giơ lên "bốp" một chưởng đánh vào ót Cổ Nhiễm Trần. Vì thế, cân bằng với Cổ Nhiễm Mặc rồi... Khóe miệng Cổ Nhiễm Trần giật giật... Vì sao trước kia hắn không phát hiện Nhị nương lại dũng mãnh như vậy? "Nói, rốt cuộc là hai ngươi có cái chủ ý gì!" Cổ Uyển Ngưng hung dữ nhìn hai người cúi thấp đầu, đôi mắt sáng bừng. Hai tiểu tử này, đêm qua chạy tới nói Phong nhi muốn đưa bọn họ đi, hỏi nàng có rời khỏi Cổ gia cùng không, nàng trừ bỏ ba người này không còn gì đáng để nàng lưu luyến! Cho dù là Cổ Hạo Nhiên, tình nghĩa sau cùng đối với hắn cũng tại ngày lại mắt thứ ba của Phong nhi mà biến mất không còn một chút dấu vết! Nhưng mà, hai người này chuẩn bị một bàn thức ăn, còn phái người mời Cổ Hạo Nhiên đến, hơn nữa lại yêu cầu mình phải nhiệt tình, dịu dàng! Nhiệt tình? Dịu dàng? Nàng mười mấy năm không ở cùng một chỗ với Cổ Hạo Nhiên, nếu Cổ Uyển Ngưng không có phong phạm của tiểu thư khuê các, có lẽ đã tức giận gào ầm lên: Nhiệt tình em gái ngươi ấy! Đến nỗi về sau, cũng không biết hai người này hạ dược gì trong rượu và thức ăn, khiến cho Cổ Hạo Nhiên say thật, hơn nữa, còn không biết tại sao Thượng Quan Mạn Nhu kia lại đi đến, cuối cùng, hai tiểu gia hỏa lại tiện tay đưa ra hai tấm thư hòa ly, kêu nàng để cho Cổ Hạo Nhiên ấn dấu tay lên! Thư hòa ly? Thật mệt cho hai tiểu tử bọn hắn nghĩ ra được,lqd sau khi nàng hòa ly thì nàng và Cổ gia liền không hề có bất kỳ quan hệ nào nữa, đến lúc đó Cổ Hạo Nhiên cũng không thể làm gì mình! Vì thế, Cổ Uyển Ngưng cũng rất vui vẻ trực tiếp cầm lấy tay Cổ Hạo Nhiên ấn dấu tay lên thư hòa ly, tiếp theo cùng hai người Cổ Nhiễm Mặc và Cổ Nhiễm Trần phủi mông chạy lấy người. Không thể không nói, chuyện này thực TM thống khoái nha! Giải quyết được bực bội nàng đè nén mười mấy năm! Cho nên, nàng không chút suy nghĩ liền đồng ý! Nhưng, đồng ý là một chuyện, làm lại là một chuyện khác, nếu như hai tiểu tử này không giải thích rõ ràng, vậy bọn hắn cũng đừng mong sẽ được sống thoải mái, nếu không về sau mình bị bọn họ bán đi không chừng lại còn vui vẻ giúp bọn hắn kiếm tiền! (Mỗ Nguyệt: Ngưng tỷ, ngươi thật quá thần rồi! Chuyện sau này mà cũng có thể tiên đoán được! Nhưng bất quá, bán cho người của ngươi thôi... ha ha) Cổ Nhiễm Mặc và Cổ Nhiễm Trần nhìn nhau... Cổ Nhiễm Mặc: "Có muốn nói hay không?" CỔ Nhiễm Trần: "Phải nói thì ngươi nói." Bán đứng Cổ Nhược Phong, hắn ăn no rửng mỡ! Cổ Nhược Phong nàng chính là một ác ma! Cổ Nhiễm Mặc: "Vậy thì không nói?" Cổ Nhiễm Trần: "Vậy nói người nào?" Dù sao cũng phải có người chịu oan mới được chứ! Cổ Nhiễm Mặc: "Ngươi!" Vô điều kiện, tất nhiên là ngươi rồi! Khóe mắt Cổ Nhiễm Trần giật giật, có người đệ đệ nào bịp bợm như vậy sao? Ánh mắt lên án nhìn về phía Cổ Nhiễm Mặc: "Ngươi là huynh đệ không có nghĩa khí!" Cổ Nhiễm Mặc chột dạ trừng mắt nhìn,lqd liền nghĩ đến Cổ Uyển Ngưng sắp sửa bùng nổ, trong phút chốc ánh mắt trở nên kiên định: "Ngươi không vào địa ngục thì ai vào? Chết là đạo hữu, không chết là bần đạo." Hai mắt Cổ Nhiễm Trần tối sầm, quả nhiên nữ nhân như tay chân, huynh đệ là y phục! Ra tay trước thì chiếm được lợi thế, ca ca ta xin lỗi ngươi! "Nương!" "Nhị nương!" Hai người cùng đồng thời mở miệng, tức giận nhìn về phía người nào đó. Cổ Uyển Ngưng sớm đã thu ánh mắt của hai người vào trong đáy mắt, hai tiểu tử này đều một tay mình nuôi lớn, làm sao nàng lại không hiểu ý bọn hắn? Xem ra chuyện này không phải do bọn hắn làm, vậy có thể khiến cho hai người bọn họ làm chân chạy vặt, cũng chỉ có thể là Phong nhi. Chỉ là, vì sao Phong nhi lại thay đổi lớn như vậy? Hình như bắt đầu từ sau khi thắt cổ tự sát liền biến thành một người khác. Nhưng mà mỗi lần mình thăm dò con bé, con bé đều có thể đáp được, dù là những bí mật chỉ có nàng và Phong nhi biết, con bé cũng nói rất rõ ràng! Hơn nữa lòng bàn chân Phong nhi có một vết bớt màu đỏ, cực kỳ yêu mị, trừ nàng không có ai biết! Cho nên, nàng cũng không nghi ngờ Cổ Nhược Phong này là giả, nhưng cũng tò mò không biết vì sao con bé lại thay đổi lớn như vậy! Lại nhìn hai nam tử đang trừng mắt lẫn nhau,lqd Cổ Uyển Ngưng đột nhiên liền tiêu tan, nếu Phong nhi gây nên chuyện này, vậy nhất định là nàng (CNP) có lý do, nàng sẽ không hỏi nhiều. Huống hồ có hỏi hai người bọn hắn, chắc cũng không hỏi được gì. "Trần nhi, về sau ngươi cũng giống như Mặc nhi gọi ta là nương đi?" Nhìn tiên tử Cổ Uyển Ngưng trong phút chốc liền biến thành vẻ dịu dàng, khóe miệng hai người đều hung hăng co quắp một cái! Nàng biến sắc mặt thật là nhanh! Ngay sau đó nghe lời Cổ Uyển Ngưng nói, khóe mắt Cổ Nhiễm Mặc hiện lên ý cười, hắn và Cổ Nhiễm Trần có thể nói là cùng nhau lớn lên, tuy Phong nhi thay đổi, nhưng trong tâm của hắn sớm đã xem là đại ca, bây giờ cho dù Cổ Nhiễm Trần không phải là người Cổ gia, cùng hắn không có quan hệ huyết thống, nhưng khi Cổ Uyển Ngưng nói ra lời đề nghị này, Cổ Nhiễm Mặc cực kỳ vui vẻ! Hai mắt Cổ Nhiễm Trần sáng lên,lqd trong lòng có chút lo lắng, lúc đầu khi nhận thức Cổ Uyển Ngưng, trước là phòng bị, sau là "lợi dụng lẫn nhau", đến cuối cùng là thừa nhận, hắn cũng đã sớm đối đãi với nàng như mẫu thân, nhưng hôm nay Cổ Uyển Ngưng nói ra như vậy, hắn cảm thấy vui sướng đến không biết nên diễn tả như thế nào! Ngây ngốc gật đầu một cái, ngay cả chuyện đáp lại cũng quên! Cổ Nhiễm Mặc chưa từng thấy qua Cổ Nhiễm Trần luôn có vẻ bề ngoài phóng khoáng lại gian trá giảo hoạt như vậy, không khỏi cười lớn tiếng: "Đại ca..." Cổ Nhiễm Trần bị câu này gọi tỉnh, mới thấy vừa rồi mình kích động thành như vậy, vội vàng ho một tiếng, rất nghiêm túc gọi một tiếng: "Nương!" Thế nhưng giọng nói run rẫy vẫn bán đứng hắn! Cổ Uyển Ngưng cười gật đầu: "Đã đến lúc dùng bữa tối, sao không thấy Phong nhi?" Khi đoàn người bọn họ đến núi này là buổi sáng, nàng chưa bao giờ đi xa nhà, dĩ nhiên là không chịu nổi con đường ngàn dặm của họ, khi bọn họ dựng lều ngủ một giấc, tỉnh lại liền đã đến nơi này rồi! Nhìn theo ánh mắt của Cổ Nhiễm Trần, một cái nhà gỗ nhỏ đập vào mắt, cửa số đóng chặt ám chỉ chủ nhân chắc còn đang nghỉ ngơi ở bên trong. Khóe miệng hiện lên một ý cười giảo hoạt, Cổ Uyển Ngưng kéo hai người Cổ Nhiễm Trần và Cổ Nhiễm Mặc đi về hướng có khói bếp bay lên: "Chúng ta đi dùng bữa trước thôi." Không cần quấy rầy vợ chồng son bọn họ! Cái nhìn của Cổ Nhiễm Mặc đối với Cổ Uyển Ngưng đã hoàn toàn thay đổi! Mẫu thân của hắn, tuyệt đối không phải một con cừu nhỏ!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net