Chương 61. Khách không mời mà đến (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không ngờ Huyết Vương và Huyết Vương phi mà cả Kinh thành xôn xao loan truyền biến mất cả đêm lại ở đây!" Tròng mắt hẹp dài của nam tử mặc áo trắng lưu chuyển, nói không hết phong lưu, ít hơn một phần khí phách so với Mộ Dung Niệm Hàn, nhưng ngang ngạnh lại nhiều hơn một phần, tên hắn chính là Ngọc Lưu Phong! Cổ Nhược Phong nheo mắt lại, không ngờ năng lực ẩn núp của người này lại tốt như vậy, ngay cả nội lực cũng không thua Hỏa Diễm, nếu không, lấy năng lực của Hỏa Diễm, nhất định có thể phát hiện ra sự tồn tại của hắn! Không trách được quan phủ truy nã hắn bao nhiêu lâu, nhưng ngay cả một vạt áo của hắn cũng không đụng được, vừa rồi nhìn bản lĩnh tung người nhảy xuống từ trên xà nhà, chỉ sợ ngay cả hắn bay qua trước mặt lqd đám quan binh kia, chưa chắc bọn họ đã nhận thấy, nhiều nhất chỉ cho là một làn gió thổi qua mà thôi! Phong Huyết Lân nhìn ánh mắt của Ngọc Lưu Phong rất có hứng thú tìm tòi nghiên cứu Cổ Nhược Phong, thần sắc con mắt màu máu tối sầm, lại tiến lên một bước ôm Cổ Nhược Phong như muốn tuyên thệ, nữ nhân của hắn, người khác có thể mơ tưởng hay sao?! Nhưng mà, suy nghĩ lúc này của Cổ Nhược Phong chính là, nhóm người mình rời khỏi kinh thành Mộ Dung mới trong thời gian ngắn ngủn nửa ngày, Ngọc Lưu Phong ở đây lại có thể biết được tin tức bên ngoài cách xa ngàn dặm, có thể thấy được năng lực của hắn không chỉ là "Hái hoa" mà thôi! Rốt cuộc diện mạo giấu dưới vẻ mặt phong lưu của hắn là gì, chỉ sợ không ai đoán được, nhưng, hắn nhất định tuyệt đối không đơn giản! Người như vậy, nàng nên chọc ít thì tốt! Nghĩ tới đây, nắm tay phải Phong Huyết Lân, mười ngón tay đan xen, xoay người rời đi, một câu cũng không lưu lại, giống như trong phòng không hề xuất hiện một người khác! Hứng thú trong mắt Ngọc Lưu Phong càng sâu, tay trái ôm ngực, chắp cánh tay phải đặt lên đầu, ngón cái cùng ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt cằm, tự nhủ: "Chẳng lẽ sức quyến rũ của bản công tử giảm xuống?" Bên kia, Cổ Nhược Phong cùng Phong Huyết Lân đi vào phòng bao, món ăn đã đưa lên đủ, đám người Cổ Uyển Ngưng đang ngồi trên bàn chờ bọn họ. Mà không thấy bóng dáng Hỏa Diễm. Cổ Nhược Phong nhìn ánh mắt Cổ Uyển Ngưng, dường như đang chuyển động nhỏ bé đến mức không thể nhận ra, quan sát bốn phía, có mong đợi, lại có cô đơn, sợ rằng đang đợi Hỏa Diễm... "Nương." Cổ Nhược Phong hô một tiếng, lúc này tất cả mọi người đã bắt đầu dùng bữa rồi, nhưng tay cầm đũa của Cổ Uyển Ngưng lại đặt ở đó, không hề cử động, ánh mắt ngẩn ra, không biết đang suy nghĩ gì. Một tiếng kêu này cũng lôi kéo sự chú ý của mọi người đến trên người Cổ Uyển Ngưng, nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của nàng, mọi người ở đây đều biết là xảy ra chuyện gì, rất ăn ý dùng ánh mắt mập mờ nhìn dieendaanleequuydonn Cổ Uyển Ngưng chằm chằm. Chuyện cười. Không thừa dịp cơ hội lúc này "chế nhạo" Cổ Uyển Ngưng thật tốt một chút, chờ sau này người ta có chỗ dựa vững chắc rồi, kiêu ngạo, làm gì còn cơ hội tốt như vậy?! Cổ Uyển Ngưng nhìn ánh mắt "ta hiểu" ý vị thâm sâu khó lường của bốn người, vừa thẹn vừa cáu, còn có chút nói không nên lời, nàng là trưởng bối, lại "Tư xuân" trước mặt nhi tử của mình, điều này khiến cho nàng về sau đối mặt với chúng như thế nào! Hơn nữa, trên đời này có kiểu nhi tử như thế này sao? Ánh mắt gì kia? Gào khóc, gào khóc, nàng muốn điên rồi! Cổ Nhược Phong nhìn âm tình bất động trên mặt Cổ Uyển Ngưng, bởi vì vẻ mặt có dấu hiệu bạo phát, trên mặt nghiêm trang, hé miệng không nói, có quỷ mới biết trong lòng nàng gần như kìm nén đến nội thương! Không, là bốn người hợp thành một! Thì ra nhìn mẫu thân luống cuống như thế giống như xem chuyện cười! Sau này xem ra phải bí mật trao đổi thêm tình cảm, đưa ra sáng kiến gì đó! Dùng xong cơm trưa, một đội nhân mã tiếp tục lên đường chạy tới thành Vô Hỏa, Cổ Uyển Ngưng đã đoán được mục đích của chuyến đi này, đứng bên cạnh xe ngựa không chịu tiến lên một bước. "Nương, sao vậy?" Vẻ mặt vô tội của Cổ Nhược Phong nhìn Cổ Uyển Ngưng, nhưng trong lòng lại nhớ tới Hỏa Diễm nhất định đã đi tra lại chuyện năm đó rồi, ai cũng nhìn ra tình cảm giữa mẫu thân và Hỏa Diễm, sợ rằng chuyện gả cho Cổ Hạo Nhiên năm đó cũng không đơn giản! Nếu Cổ Uyển Ngưng đã định Hỏa Diễm, Hỏa Diễm kia cũng có thể coi là nửa phụ thân của nàng, nàng giúp hắn một chút chắc không sai chứ? (Tứ Nguyệt: Ngươi vô sỉ, muốn sáu mươi tư món sính lễ cứ việc nói thẳng, lại còn tìm một lý do đường hoàng cho chính mình như vậy! Nha đầu ngươi có chút xấu hổ không?!) "Đây là định đi đâu?" Cổ Uyển Ngưng lqd chăm chú nhìn Cổ Nhược Phong, trong nội tâm vừa đang mong chờ đáp án kia, lại càng sợ đối mặt, ở đó, có quá nhiều hồi ức, những hồi ức về Trần Phong không thể chạm vào, bây giờ sau khi đụng phải Hỏa Diễm lại càng không thể vãn hồi, nàng không biết sau khi nàng đến nơi đó, còn có thể miễn cưỡng khống chế tâm tình bình tĩnh không, suy nghĩ bây giờ, đã rối loạn. "Thành Vô Hỏa." Cổ Nhược Phong trả lời rất nghiêm túc, đám đông mãnh liệt, người đến người đi, Cổ Uyển Ngưng không nhìn thấy người khác nữa, cũng không nghe được âm thành gì khác, những thứ này đều đã từ từ cách xa nàng mà đi, thế giới này chỉ còn lại một mình nàng... Dường như nàng thấy, ý xuân dạt dào tháng ba, mùa hoa đào bay tán loạn, nam nhân mặc áo trắng kia, ánh mắt lần đầu tiên nhìn thấy nàng, trong nháy mắt nơi đáy mắt lóe lên kinh ngạc, trong nháy mắt lại sững sờ, khóe miệng đã nhếch lên, dường như thời gian đã ngừng lại... Hắn chậm rãi đi về phía nàng, đứng lại trước mặt nàng. Chỉ có điều nàng chỉ đến eo hắn, ngửa cái đầu nho nhỏ lên, nhìn dưới ánh mặt trời, khuôn mặt nhu hòa như được trải lên một tầng ánh mặt trời, lông mi thật dài, từng cái từng cái... "Mẫu thân." Cổ Nhược Phong cắt đứt hồi ức của Cổ Uyển Ngưng, nhìn ánh mắt nàng từ từ trấn tĩnh, "Người thật sự muốn bỏ qua sao?" "Người thật sự muốn bỏ qua sao?" "Người thật sự muốn bỏ qua sao?" Một lần lại một lần đả kích lòng Cổ Uyển Ngưng, nàng hiểu, Cổ Nhược Phong nói điều gì, người nam tử đã chôn sâu nơi đáy lòng lqd suốt ba mươi năm, nàng thật sự muốn bỏ qua sao? Hiện tại nàng đã không còn bất cứ quan hệ gì với Cổ Hạo Nhiên, nhưng mà, một khoảng trống hai mươi mấy năm kia, đã từng là quá khứ không chịu nổi, nên che đậy bù đắp như thế nào? Hắn đã thành thân, một nữ nhân dịu dàng không thua nàng chút nào, hắn còn có hài tử, hiện giờ có lẽ đã lấy vợ sinh con... Bọn họ... thật sự vẫn còn có thể sao? Ánh mắt từ từ ảm đạm xuống, nàng không biết nên đối mặt như thế nào, khoảng cách xa cách như vậy. Có lẽ, cứ như vậy, không quấy rầy, là kết cục tốt nhất của bọn họ... Cổ Nhược Phong nhìn thần sắc không ngừng biến chuyển nơi đáy mắt của Cổ Uyển Ngưng, rốt cuộc mất hết kiên nhẫn, phất tay trực tiếp điểm huyệt ngủ của Cổ Uyển Ngưng! Coi như là nàng đã rõ, chờ Cổ Uyển Ngưng dũng cảm đưa hai chân ra bước tới trước, trinh nữ đã thành đàn bà rồi! Nàng mặc kệ cho tới cùng đã xảy ra chuyện gì rồi, rốt cuộc giữa Cổ Uyển Ngưng và Hỏa Diễm có hiểu lầm như thế nào, tóm lại, hai người này, hoàn toàn độc thân không hề có bất kỳ tình cảm ràng buộc nào phía sau, ai cũng đừng nghĩ ngăn trở Cổ Uyển Ngưng gả cho Hỏa Diễm! Về phần đã từng hiểu lầm kia, rốt cuộc là trùng hợp, hay là có người cố ý làm... Nàng nghĩ Hỏa Diễm nhất định sẽ xử lý thật tốt! Nếu không, Hỏa Diễm không có tư cách đứng bên cạnh Cổ Uyển Ngưng! Không thể bảo vệ nữ nhân mà mình yêu, chỉ có yêu thì không đủ! Dĩ nhiên, với tính cách của nàng, sau khi Cổ Uyển Ngưng và Hỏa Diễm xử lý xong những người đó, không ngại tốn chút Die nd da nl e q uu ydo n thời gian thảo luận "ý nghĩa nhân sinh" với những người đó! Mặc dù đã chết, nàng cũng có thể đào ba thước đất! Chọc người nàng muốn bảo vệ, sẽ phải chuẩn bị trả giá thật lớn cho những việc làm trước đó! Cổ Nhiễm Trần cùng Cổ Nhiễm Mặc nhìn đáy mắt âm u bất định của Cổ Nhược Phong, mơ hồ để lộ ra hung ác cực độ, trong lòng đoán chừng sợ rằng nàng lại muốn xử lý người... Tiếp theo nhớ đến nhóm người đi cùng Ôn Vận Lan, đã từng có lỗi với thân mẫu Phong Huyết Lân, bây giờ đã sớm bị hành hạ thành phế nhân rồi! Toàn thân tỏa ra một trận rùng mình, Cổ Nhược Phong, quá độc ác! Chỉ có điều, bọn họ ủng hộ! Đổi lại là bọn họ, nhất định sẽ không bỏ qua những người gây thương tổn cho thân nhân của bọn họ! Chỉ có điều, thủ đoạn trừng phạt của Phong nhi hơi tàn nhẫn chút! Cổ Nhược Phong ôm lấy Cổ Uyển Ngưng lên xe ngựa, Phong Huyết Lân theo sát mà lên, ngay sau đó Cổ Nhiễm Trần và Cổ Nhiễm Mặc cũng lên xe, một đội nhân mã tiếp tục đi về phía trước. Ra khỏi thành Nhân, đi thêm lộ trình gần mười mấy dặm, màn đêm từ từ phủ xuống. Lý Vũ dẫn người tìm một chỗ đất lqd bằng phẳng nghỉ ngơi, chung quanh là rừng cây, được gió thổi qua, ngược lại là một chỗ đất tốt để hạ trại. Xuống ngựa hạ trại, động tác của mấy chục người nhanh chóng, đống lửa bùng lên rất nhanh, người đi săn mồi cũng đã trở về. Không lâu lắm, mùi thơm nồng đậm truyền đến, tài nấu nướng này không hề kém ngự trù hoàng cung chút nào! Một nhóm người này, có thể nói là mỗi người đều mang tuyệt kỹ, trong đó có hai người có tài nấu nướng càng vượt trội!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net