Chương 61 (tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Cổ Uyển Ngưng tỉnh lại liền thấy trong tay Cổ Nhược Phong cầm một miếng thịt nướng đã được cắt gọn, vén rèm xe lên chui vào xe ngựa. Mê man một hồi, ngay sau đó nghĩ đến tình cảnh buổi trưa, chợt ngồi dậy: "Đây là đâu?!" "Ngoại ô thành Nhân." Nét mặt Cổ Nhược Phong lạnh nhạt, khiến cho Cổ Uyển Ngưng có chút không giải thích được, Phong nhi làm sao vậy? "Phong nhi, con..." Thận trọng nhìn về phía Cổ Nhược Phong, dường như tâm tình của nữ nhi không được tốt, chẳng lẽ gặp phải khó khăn gì rồi hả? Nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi lo lắng, lại ném chuyện tình vẫn canh cánh nhớ đến trong lòng ra sau ót. "Gặp phải chuyện gì khó khăn rồi sao?" Trong mắt Cổ Uyển Ngưng tràn đầy lo lắng, từ sau lần tỉnh lại, dường như lqd bất kỳ chuyện gì cũng không thể làm khó được Phong nhi, trên mặt chưa hề kém như hôm nay. "Không có, nương ăn một chút trước đi." Cổ Nhược Phong nói sơ qua, đưa cái mâm tới trước mặt Cổ Uyển Ngưng, nhưng ngay cả lạnh lùng cũng không cách nào che giấu vẻ mặt ưu sầu lo âu! Rõ ràng đụng phải chuyện tương đối khó giải quyết! Cuối cùng Cổ Uyển Ngưng không đành lòng nhìn dáng vẻ Cổ Nhược Phong như vậy, từ nhỏ nữ nhi của nàng đã chịu nhiều khổ, hiện giờ không dễ dàng được tốt đẹp, mà lại gặp phải chuyện phiền lòng như vậy, nàng làm mẫu thân dĩ nhiên muốn xem xem có thể giúp được cái gì không, mặc dù tình cảnh hiện giờ của nàng cũng không tốt: "Phong nhi, nói cho nương biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Cổ Uyển Ngưng cầm lấy cái mâm trong tay Cổ Nhược Phong, đặt trên bàn nhỏ, kéo Cổ Nhược Phong lên giường ngồi bên cạnh nàng. "Không có..." Cổ Nhược Phong vừa định nói không có việc gì liền bị Cổ Uyển Ngưng cắt đứt: "Có hay không chẳng lẽ nương còn nhìn không ra? Nói đi, xem nương có thể giúp con ra một chút chủ ý không?" "Haizzz..." Cổ Nhược Phong thở dài một hơi, cau mày, nhìn về phía Cổ Uyển Ngưng, "Thật không dám giấu diếm, khuya ngày hôm trước chúng ta đi quá vội vàng, mãi đến hôm nay khi đến khách điếm dùng bữa mới phát hiện, trên người không mang nhiều ngân lượng, bạc hiện giờ, sợ rằng không đủ cho chúng ta kiên trì trong hai bữa ăn rồi!" Dứt lời, cúi thấp đầu, làm như nghĩ đến phải xử lý chuyện này như thế nào. Cổ Uyển Ngưng nghe xong cũng ngây ngẩn cả người, không có bạc? Đây đúng là một chuyện phiền phức rồi, mấy chục người như vậy, mặc dùng ăn uống cũng phải bạc, không có bạc, liền nửa bước khó đi! Nhưng mà, nàng là một nữ tử, không có bất kỳ kinh nghiệm gì với buôn bán, ba mươi sáu năm qua vẫn dùng bạc do quý phủ cấp, vốn không cần nàng lo lắng những chuyện này, cũng không biết bạc này tới như thế nào! Lúc này Cổ Nhược Phong cúi thấp đầu, trong ánh sáng mờ nhạt của viên dạ minh châu miệng nhếch lên nhẹ đến mức không thể nhìn thấy, trong lòng âm thầm may mắn hôm qua lúc ở sơn cốc Cổ Uyển Ngưng Die nd da nl e q uu ydo n không vào chỗ nhà nhỏ nàng và Phong Huyết Lân ở, cũng không thấy giường bạch ngọc. Mà nay Cổ Uyển Ngưng đang vì chuyện bạc mà lo âu, càng không suy nghĩ xem bữa tối trong sơn cốc ngày hôm qua làm như thế nào, nồi chén muôi chậu từ đâu tới. Cổ Uyển Ngưng hao hết suy nghĩ, nghĩ tất cả các biện pháp, cuối cùng cảm thấy, dường như họ chỉ có thể trở lại thành Vô Hỏa, dù sao trong thành Vô Hỏa còn có nhà nương nàng, coi như không chào đón nàng, vẫn sẽ cho nàng ăn cơm no, trong khoảng thời gian đó, Trần nhi cùng Mặc nhi chắc chắn thành người, đến lúc đó cũng không cần ăn nhờ ở đậu. Đại trượng phu có thể co có thể duỗi, Cổ Uyển Ngưng nàng cũng có thể làm được vậy! "Chúng ta đi thành Vô Hỏa." Rốt cuộc, Cổ Uyển Ngưng giống như hạ quyết tâm nói ra những lời này, sau đó nhắm mắt lại, nghĩ tới thời gian đến nhà nương lục đục với nhau, đầu dường như hơi đau, cho nên, nàng không nhìn thấy Cổ Nhược Phong đang cười thành công. "Vậy mẫu thân nghỉ ngơi cho tốt, con đi xuống xem một chút." "Ừ, con đi đi." Cổ Uyển Ngưng phất phất tay, nàng hơi mệt. Bên cạnh xe ngựa, ba người Phong Huyết Lân cùng Cổ Nhiễm Trần Cổ Nhiễm Mặc đang đứng, bọn họ nghe rất rõ ràng đối thoại trong xe ngựa vừa lqd rồi! Bả vai hơi run rẩy, thầm than trong lòng, Phong nhi này quả thực giết người không đền mạng, ngay cả mẫu thân cũng dám trêu đùa! Thật sự không biết sau này mẫu thân biết sự thật sẽ làm ra vẻ mặt cùng phản ứng gì?! "Thế nào, đều không có việc gì có thể làm rồi hả?" Cổ Nhược Phong nhíu mày, diễn trò cũng không phải để xem như vậy, nếu không phải vì để có thể đảm bảo trăm phần trăm thành công, mình sẽ không đích thân ra trận! Tính tình Cổ Nhiễm Trần cùng Cổ Nhiễm Mặc, Cổ Uyển Ngưng đã rõ nhất thanh nhị sở, lấy bản tính của hai người bọn hắn, dù chết đói cũng không nói vấn đề bạc với Cổ Uyển Ngưng, còn Phong Huyết Lân, phương diện này càng không tốt để nói chuyện với Cổ Uyển Ngưng! Nghĩ đến về sau khi Cổ Uyển Ngưng biết sự thật, sợ rằng coi như mình là nữ nhi của nàng, cũng sẽ không bỏ qua rồi? Dù sao nhóm người mình lừa gạt nàng như vậy! Hơi nhức đầu, thôi, ngược lại thì cùng lắm cuốn gói đi, Phong Huyết Lân đi núi Thiên Thánh sớm một chút cũng tốt. Về phần Cổ Uyển Ngưng có thể chuyển lửa giận lên người Cổ Nhiễm Trần hay Cổ Nhiễm Mặc không, đó không phải là chuyện nàng phải suy tính! Cổ Nhiễm Trần cùng Cổ Nhiễm Mặc đang hả hê đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh đi, giống như sau lưng có người tính toán bọn họ! Rốt cuộc là ai?! "Chủ tử." Si đột nhiên xuất hiện. Cổ Nhược Phong kinh ngạc nhíu mày, đám người Si Mị Võng Lượng du đãng ở bốn phía, thuận tiện giám thị tình huống chung quanh, không có chuyện gì quan trọng tuyệt đối sẽ không xuất hiện, theo như lqd nàng đoán, mấy ngày nay chắc không có ai tìm đến đoàn người bọn họ! Mà nơi rừng núi bọn họ nghỉ ngơi, nàng đã sớm phái "Người" đi dò xét, không có sơn tặc linh tinh. Bây giờ Si xuất hiện ở đây, vậy có ý nghĩa gì? "Đường lớn bên kia có hai trăm người áo đen, tất cả võ nghệ không tầm thường!" Tuy trong mắt Si không có sợ hãi, nhưng nặng nề khác thường! Dù sao, mười mấy thị vệ nha hoàn phủ Huyết Vương ưu tú hơn nhiều so với thị vệ bình thường, lấy một địch mười, nhưng võ nghệ mấy người áo đen kia cao hơn bọn họ nhiều! Si hiện hình xuất hiện, những lời này, Cổ Nhiễm Trần cùng Cổ Nhiễm Mặc cũng có thể nghe thấy, trong mắt hiện lên lo âu cùng nghiêm trọng, bọn họ biết võ nghệ của Si, biết Si là người thận trọng, những người đang tới kia nhất định không đơn giản! Cổ Nhược Phong lại không lo lắng, chỉ có điều, nàng nghi ngờ rốt cuộc những người đó do ai phái tới? Nếu Si báo lại, nhất định là người đi theo hướng của bọn họ đến! Nàng tự hỏi chuyện này làm cẩn thận, người của Mộ Dung Tô không thể đến nhanh như vậy, còn Cổ Hạo Nhiên thì không thể nào! Khi nàng đến thế giới này mặc dù phách lối, nhưng cũng không kết thù hận lớn như vậy với người nào, nếu thật sự có, cũng chỉ có Hoa Huyễn Trúc. Chỉ có điều bằng vào phế vật như Hoa Huyễn Trúc, Bách Hoa sơn trang còn không có năng lực có thể lần theo dấu vết tung tích của bọn họ! "Đại ca nhị ca, hai huynh bảo vệ mẫu thân." Lỗ tai nhẹ nhàng nhúc nhích, những người đó sắp đến. "Nhưng mà, còn Phong nhi thì sao?!" Cổ Nhiễm Mặc vội vã hỏi, coi như công phu của Phong nhi lợi hại, nhưng cũng không nên một mình đi mạo hiểm! "Muội? Không phải còn có huynh ấy sao?" Cổ Nhược Phong cười khẽ nhìn Phong Huyết Lân, vậy mà, cùng Phong Huyết Lân đan xen tay chặt lại một chút. Hiện giờ công lực bị phong tỏa ngoài mười bước còn chưa có giải trừ, tối nay, nàng sẽ không cách hắn nửa bước! Trước đó Cổ Nhiễm Trần cùng dieendaanleequuydonn Cổ Nhiễm Mặc đã từng thấy Phong Huyết Lân ôm Cổ Nhược Phong lên xe ngựa, (PS: chính là hình dung động tác khoe khoang, lại nói, thật ra Tứ Nguyệt muốn dùng hai chữ táo bạo (>﹏<)) phần công lực kia, tuyệt đối không thấp hơn bọn hắn, liền yên lòng gật đầu. Bọn họ sẽ bảo vệ tốt cho nương! Rất nhanh, những người áo đen đó đã đến, rất ăn ý bao vây đám người Cổ Nhược Phong vào giữa, ánh mắt ác độc khát máu, vẻ mặt khinh thường, những động tác hiện ra đó không khỏi thể hiện bọn họ là người trong giang hồ! Thị vệ nha hoàn phủ Huyết Vương đã xếp xe ngựa thành một vòng, bảo vệ chủ tử trong vòng vây, gương mặt nặng nề nhưng không khiếp đảm! Mà lũ quỷ chỉ có Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân nhìn thấy thì đang lay động trong không trung, tùy thời chuẩn bị chờ Cổ Nhược Phong ra lệnh tiến công những vị khách không mời mà đến! Cổ Nhược Phong hơi híp mắt, nhìn qua đống lửa đang cháy hừng hực, quan sát nhóm người áo đen, hô hấp kéo dài chứng tỏ công lực bọn chúng thâm hậu, hành động nhất trí có tổ chức! Những người này, không phải thế lực bình thường có thể có! "Các vị đây là có ý gì?" Giọng nói réo rắt của Cổ Nhược Phong trong ban đêm yên tĩnh ở nơi đây có vẻ càng rõ ràng! "Giao Cổ Uyển Ngưng ra, tha cho các ngươi một mạng!" Ánh mắt của một người giống như là thủ lĩnh áo đen nhìn Cổ Nhược Phong lqd chăm chú, cũng thỉnh thoảng lướt qua nàng nhìn chỗ xe ngựa, cái miệng dưới khăn đen nhếch lên, mặc dù các ngươi giao ra đây, cũng chỉ có chết! "Thật xin lỗi, mạng của ta, chưa bao giờ cần người khác tha cho!" Cổ Nhược Phong cười giễu cợt, chuyện cười, chuyện hoang đường lừa gạt người này chỉ sợ là đứa trẻ ba tuổi bây giờ cũng sẽ không tin! "Vậy thì đừng trách chúng ta không khách khí! Lên!" Ra lệnh một tiếng, hơn hai trăm người như sóng triều phóng tới xe ngựa!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net