Chương 62: Di chuyển + bị lừa (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngưng nhi đến? Không phải gần tối hôm nay mới có thể đến sao? Sao có thể đến sớm như vậy? Chẳng lẽ bọn họ đi suốt đêm? Hay là gặp phải chuyện gì phiền toái? Nghĩ đến đây, Hỏa Diễm nhanh chóng mặc quần áo, đến gần chậu nước đã sớm lạnh được đặt trong phòng từ đêm qua vóc nước rửa mặt, không để ý đến giờ đã là cuối thu đầu đông, trời đã bắt đầu lạnh! Tất cả hạ nhân trong phủ Thành Chủ đều bị chấn động, đây là Thành Chủ đại nhân dù trời có sập xuống, mặt cũng không đổi sắc không hoang mang của bọn họ sao? Hôm qua vừa bước vào cửa liền vội vã phân phó bọn hắn chuẩn bị hôn lễ, còn phải dùng những thứ tốt nhất, xa hoa lộng lẫy nhất! Lúc ấy đã làm bọn họ chấn kinh rồi. Được rồi, rốt cuộc Thành Chủ đại nhân cũng muốn thành hôn rồi, đây là chuyện vui! Nhưng chuyện hôm nay là sao? Đây cũng thay đổi quá lớn đi! Không phải chỉ là một chiếc xe ngựa thôi sao? Có cần thiết phải làm mất hình tượng thế không? "Ôi trời!" Quản gia Lưu Kỳ vỗ ót một cái! Kêu lên một tiếng, "Nhất định là phu nhân tới!" Hắn sao lại hồ đồ như vậy, điều gì mới có thể khiến cho Thành Chủ nhà hắn thay đổi, tất nhiên là nữ tử mà Thành Chủ muốn thành thân rồi! Chỉ qua một đêm, hạ nhân trong phủ Thành Chủ đã xem Cổ Uyển Ngưng là phu nhân rồi! Rốt cuộc phủ Thành Chủ cũng có người quản lý rồi! Cuộc sống sau này của bọn hắn cũng nên thay đổi thôi? Đại lão gia rửa rau nấu cơm bọn hắn không phản đối, nhưng giặt quần áo thì thật không làm nổi! Lúc Cổ Uyển Ngưng tỉnh lại, mở mắt ra thấy màn giường hoa văn Thải Điệp, phía dưới là giường êm ái, lại ngắm nhìn bốn phía, là một gian phòng ngủ được thiết kết hết sức tinh xảo tao nhã, mỗi chỗ bên trong đều được bày biện tỷ mỉ, từ đó có thể thấy được chủ nhân của gian phòng này là người dụng tâm cỡ nào! Đúng rồi, nàng không phải là đang ở trong xe ngựa sao? Sao lại ở chỗ này? Đang suy nghĩ, cửa được mở ra, ánh mắt trời chiếu vào phòng, càng làm cho căn phòng ấm áp này trở nên sáng hơn! Một đôi giày màu trắng không nhiễm bụi trần, lúc này vạt áo màu trắng rũ xuống đến lưng bàn chân, mặt trên được thêu trúc xanh tao nhã lịch sự, đi lên nữa, trên tay người kia bưng một cái mâm, mùi thơm nồng đậm từ trong đó bay thẳng vào mũi nàng, làm cho nàng cảm thấy đói bụng. Cổ Uyển Ngưng sờ sờ bụng có chút xẹp vì đói của mình, theo chén đĩa trên mân nhìn lên trên, liền thấy được diện mạo của người tới, không phải Hỏa Diễm thì còn là ai được chứ? Nhất thời, trên mặt chợt ửng đỏ lên, lập tức làm như nghĩ đến cái gì đó, tức giận nhìn chằm chằm cái chăn! Nàng dám khẳng định đây chính là phủ Thành Chủ ở thành Vô Hỏa! Mà mình sở dĩ ở đây nhất định là chuyện tốt mà nữ nhi bảo bối của nàng làm! Hỏa Diễm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận của Cổ Uyển Ngưng, liền nở nụ cười, nàng vẫn giống như xưa, tính tình vẫn không hề thay đổi. "Đói bụng không?" Nói xong liền đi đến chiếc bàn duy nhất trong phòng, cẩn thận để cái mâm trên tay xuống. Lúc này Cổ Uyển Ngưng mới kịp phản ứng, hắn, sao hắn lại đến đây! "Ngươi..." Cái này không hợp với lễ nghĩa cấp bậc! Hắn có thế thấy, nàng là một nữ tử bị hòa ly, hai người ở chung một chỗ, nếu truyền ra ngoài... "Nơi này không có nha hoàn, chẳng lẽ nàng muốn gã sai vặt đi đưa cơm sao?" Hỏa Diễm tốt bụng cười nói, có thể có được cái tiện nghi to lớn với nữ nhân, hơn nữa còn có sự trợ giúp to lớn của nữ nhi, xem ra, tương lai của hắn rất tốt đẹp! "Không có nha hoàn?" Cổ Uyển Ngưng vốn kinh ngạc, sau đó đôi mắt liền trở nên ảm đạm, nàng biết hắn trước kia là người sinh tình, nữ tử mà hắn yêu nhất định sẽ rất hạnh phúc, không nghĩ tới hắn vì thê tử mà ngay cả một nha hoàn cũng không lưu lại! Vậy nữ tử kia, nhất định là cực kỳ hạnh phúc... "Ngưng nhi, nàng làm sao vậy?" Hỏa Diễm nhìn thấy tâm tình của Cổ Uyển Ngưng đột nhiên giảm xuống, có chút khó hiểu, nàng làm sao vậy? Vì sao lại không vui rồi? Mình vì có nàng bên cạnh mà không lưu lại bất kỳ một nữ tử nào, hắn cho rằng nàng nghe thấy sẽ vui vẻ... "Không có gì." Cổ Uyển Ngưng lắc đầu một cái, bọn họ không có khả năng, ngươi thương tâm cái gì chứ... "Đúng rồi, bọn Phong nhi đâu?" "Bọn họ đi dạo phố rồi." Hỏa Diễm vừa nghĩ tới buổi sáng khi Cổ Nhược Phong đến trươc cửa phủ Thành Chủ liền trực tiếp bỏ rơi Cổ Uyển Ngưng đang ngủ say, lôi kéo Phong Huyết Lân nói "Đi xem phong cảnh của Hỏa Thành này một chút" trong chớp mắt liền biến mất trước mặt mình, hai huynh đệ Cổ Nhiễm Mặc và Cổ Nhiễm Trần cũng theo sát không rời, trực tiếp vứt Cổ Uyển Ngưng cho mình, hắn liền cảm thấy vô lực. Trước kia hắn đối với hành vi của bốn người này có chút khó hiểu, nhưng khi hắn vào trong xe ngựa ôm Ngưng nhi ra, nhìn thấy nàng bị điểm huyệt ngủ, hắn liền biết nguyên nhân! Những tên tiểu tử kia, làm cho cục diện trở nên rối rắm như vậy, vậy mà lại đem phiền toái này giao cho hắn xử lý! Chỉ là... hắn cam tâm tình nguyện. Quả nhiên, thấy Cổ Uyển Ngưng sắp bạo phát lửa giận, Hỏa Diễm bất đắc dĩ lắc đầu: "Ngưng nhi, nàng có muốn ăn chút gì trước không?" Bây giờ đã là giờ Tỵ, nàng không dùng đồ ăn sáng, hẳn là đói rồi? Lúc này Cổ Uyển Ngưng đã bị bốn người Cổ Nhược Phong làm cho tức giận đến choáng váng đầu óc rồi, nghĩ đến tối hôm qua lúc ở trong rừng cây nghỉ ngơi, nét mặt lông mày ảm đạm lo âu của Cổ Nhược Phong trong xe ngựa, nàng càng tức giận hơn! Cổ Nhược Phong, ngươi được lắm! Ngươi trưởng thành!diendddddannnnlequyydoonnn Lập gia đình rồi! Cánh cứng cáp rồi! Lại dám lừa nàng! Còn có Cổ Nhiễm Trần và Cổ Nhiễm Mặc! Thì ra nàng đã nuôi hai con bạch nhãn lang! Tân tân khổ khổ nuôi bọn hắn lớn lên! Giờ thì tốt rồi, lại dám thông đồng với Cổ Nhược Phong lừa gạt mình! Cái gi mà không có bạc? Cái gì mà làm sao có chí phí ăn cơm cho mười mấy người bây giờ? Ta nhổ vào! Ta là mắt bị mù, ta là đầu heo mông muội! Lại không nói, mang một con ngựa của những thị vệ kia đi bán cũng đểu tiền cho bọn họ ăn uống một bữa rồi! Trên xe ngựa còn có dạ minh châu, viên viên to bằng nắm đấm! Tùy tiện lấy một viên đem bán cũng có thể sống qua ba đến năm năm! Sao nàng lại thế ngốc thế! Bị vẻ mặt của Cổ Nhược Phong lừa gạt mà cũng không biết đông tây nam bắc gì nữa! Đêm đó dạ minh châu kia treo ở trên đỉnh đầu! Còn là lúc buổi tối! Nghĩ vậy, Cổ Uyển Ngưng kích động đến mức muốn nhảy lên! Nàng là kẻ ngủ, nàng là kẻ ngốc, nàng là kẻ lỗ mãng! Nàng cứ ngây ngốc can tâm tình nguyện bị lừa đến thành Vô Hỏa như vậy! Dọc đường đi còn nghĩ không biết làm sao để sống tiếp ở Cổ gia trong thành Vô Hỏa nữa, nghĩ làm sao để đối phó với một đám người nịnh hót nữa! Cổ Nhược Phong không che đậy ý nghĩ muốn gán ghép nàng với Hỏa Diễm! Mấy người này căn bản là muốn đẩy nàng vào trong hố lửa! Giữa nàng và Hỏa Diễm vốn không có khả năng! Mới vừa rồi Hỏa Diễm còn nói trong phủ Thành Chủ không có một người nha hoàn nào, có thể thấy được hắn sủng ái phu nhân của hắn đến mức nào! Sao lại thích nàng được? Hơn nữa, mình đưa đến cửa như thế, vậy Hỏa Diễm sẽ đánh giá nàng như thế nào đây!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net