Chương 64. Mười dặm hồng trang (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân trở lại phủ thành chủ đã nói chuyện thật lâu với Hỏa Diễm, lúc từ trong thư phong đi ra đụng phải Cổ Uyển Ngưng tới tìm mình. Cổ Uyển Ngưng thấy Cổ Nhược Phong cùng Phong Huyết Lân đi qua, trong mắt có vẻ trách cứ, còn có chút lo lắng mơ hồ: "Phong nhi, Lân nhi, các con đi đâu? Sao trễ như vậy mới về?" Thì ra một chuyến đi tới Bách Hoa sơn trang cộng thêm trò chuyện cùng đám người mặc đồ đen, dĩ nhiên đã khuya, sau khi trở về vừa đúng lúc gặp được Hỏa Diễm lại nói chuyện với hắn một lát, nhìn sắc trời bây giờ, không ngờ trăng đã lên rồi! Khó trách Cổ Uyển Ngưng sẽ lo lắng! Chuyện ám sát đêm qua khiến cho đến bây giờ trong lòng Cổ Uyển Ngưng vẫn còn sợ hãi, mặc dù biết được hai người Cổ Nhược Phong lqd và Phong Huyết Lân có đám thủ hạ rất lợi hại, nhưng trễ vậy mà chưa trở về, nàng vẫn lo lắng. "Nương... con..." Đột nhiên Cổ Nhược Phong cảm thấy mình không tìm được lý do gì để giải thích... Nàng không đến nỗi nói mình ở bên ngoài ngắm phong cảnh nên về trễ chứ? Hay là nói đi ra ngoài du ngoạn hơi xa? Hoặc là nói trực tiếp bị lạc đường? Nàng đâu phải là đứa trẻ lên ba tuổi! Chuyện hoang đường như vậy Cổ Uyển Ngưng liếc mắt là nhận ra có được không! Vẻ mặt Cổ Nhược Phong như vậy rơi vào trong mắt Cổ Uyển Ngưng, liền là... Ôi, đứa nhỏ này chắc sợ mình trách con bé lừa mình, cho nên núp ở bên ngoài không dám trở về... Cổ Nhược Phong nhìn vẻ mặt Cổ Uyển Ngưng là biết nàng đang suy nghĩ gì, năm đó nàng học qua tâm lý học, mặc dù chưa đạt tới đỉnh cao, nhưng cũng coi như có thành tựu nhỏ... Điểm chắc chắn vẫn có... Cổ Nhược Phong nàng có phải "tránh" đến mức đó không? Không nói gì... Nhìn trời... Bóng đêm tối nay thật đẹp... Hết sức bỏ qua nét mặt của Cổ Uyển Ngưng... "Khụ khụ..." Hỏa Diễm là người thông minh, mặc dù chưa học qua cái gọi là tâm lý học, nhưng đối với Cổ Uyển Ngưng dieendaanleequuydonn hoàn toàn hiểu rõ như lòng bàn tay, huống chi là nét mặt này của nàng? Vốn ở trong thư phòng suy nghĩ về bữa tiệc mà Cổ Nhược Phong nói tới lại nhìn thấy sắc mặt kích động của Cổ Uyển Ngưng, trái tim gần như đã bắt đầu có chuyển biến... Hết sức kìm nén kích động muốn bật cười, sắc mặt chỉnh tề: "Thời gian không còn sớm, mọi người về nghỉ ngơi sớm đi." Cổ Nhược Phong cho Hỏa Diễm một ánh mắt ý tứ sâu xa, cuối cùng vì một câu nói của Hỏa Diễm là liếc nhìn vẻ mặt Cổ Uyển Ngưng, thầm nghĩ trong lòng, tương lai đại ca nhị ca còn thành gia lập nghiệp, nếu không chắc sẽ bị vẻ mặt của mẫu thân làm cho chán ngán... Phong Huyết Lân nhìn Cổ Nhược Phong làm chuyện mờ ám, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, Phong nhi của hắn thật nghịch ngợm, ngay cả mẫu thân của mình cũng dám rủa thầm *. (*) Nguyên gốc: Phúc phì (腹腓): giữ ở trong lòng, không nói ra miệng | rủa thầm Khóe mắt Cổ Nhược Phong liếc thấy ánh mắt chế nhạo của Phong Huyết Lân, tức giận trừng mắt hắn một cái: "Chàng còn không giống vậy!" Hắn dám nói hắn không nghĩ như vậy? Hỏa Diễm nhìn sự tương tác giữa hai người, lại nhìn Cổ Uyển Ngưng một chút, khi nào thì hắn và Ngưng nhi có thể như vậy? Chỉ có điều... ngày này không còn xa... Gần đây Cổ Uyển Ngưng rất phiền não. Bởi vì... Mỗi sáng Hỏa Diễm sẽ xuất hiện trước lqd cửa phòng ngủ của nàng! Trước khi nàng rời giường... Vả lại, cho dù nàng dậy sớm hơn, thì hắn vẫn sớm hơn nàng một bước! Hỏa Diễm luôn bưng đồ ăn sáng đến tìm nàng cùng nhau dùng bữa! Khi nàng vừa mới rử mặt xong, sửa lại dung nhan... Mà cho dù nàng chậm cỡ nào, hắn vẫn có thể kiên nhẫn chờ! Mỗi ngày Hỏa Diễm đều mời nàng ra ngoài du ngoạn! Khi nàng nuốt xuống miếng đồ ăn sáng cuối cùng, lau xong khóe miệng... Cho dù nàng cự tuyệt như thê nào, hôm sau hắn lại nhắc lại! Sau mỗi lần nàng cự tuyệt lời mời của hắn Hỏa Diễm lại để lại cho nàng vài tờ giấy, phía trên là vài chuyện xưa mà nàng chưa bao giờ thấy qua... Vả lại, mỗi khi tới chỗ đặc sắc lại không có đoạn sau! Đến ngày thứ năm sau khi Cổ Uyển Ngưng thấy tờ giấy chính là đang lúc hưng phấn kích động muốn lấy cho bằng được, sau đó câu chuyện bị mắc kẹt ở đoạn bi thống thì rõ ràng như bị hắt một chậu nước lạnh, cuối cùng nổi giận! Có để cho người ta sống nữa không! Nghĩ đến hôm nay nàng có thể tưởng tượng tới tình tiết phát triển tiếp theo trong câu chuyện nhưng phải chờ đến tờ giấy ngày mai, loại tâm tình rối rắm giống như bị trụng dầu bị đun nước bị lửa nấu.nàng không nhịn được liền thăm hỏi tổ tông mười tám đời nhà Hỏa Diễm một lần! (Tứ Nguyệt: Ngưng tỷ, về sau tổ tông mười tám đời nhà Hỏa Diễm cũng sẽ là của nàng, nàng đây đang hỏi tổ tông về sau của chính mình! (>﹏<)) Rốt cuộc, sau khi ở trong phòng lưỡng lự đủ chín chín tám mươi mốt vòng, Cổ Uyển Ngưng hít sâu một hơi, đẩy tấm mành che cửa phòng, sải bước ra ngoài! Bằng bất cứ giá nào! Nàng nhất định phải tìm Hỏa Diễm yêu cầu phần sau của câu chuyện! Bên trong thư phòng, Cổ Nhiễm Mặc lqd đặt hai chân dưới bàn sách, không chút hình tượng nào ngồi nghiêng trên ghế, gào lên: "Ta không thể! Đại ca cứu mạng!" Cổ Nhiễm Trần liếc mắt nhìn Cổ Nhiễm Mặc: "Không thấy ta và ngươi giống nhau sao?" Tiếp theo cúi đầu múa bút thành văn! "Oa!" Thê lương gào khóc một tiếng, Cổ Nhiễm Mặc áp xuống kích thích muốn bóp chết Cổ Nhược Phong! Vì sao chứ! Dựa vào cái gì! Nàng và Phong Huyết Lân hai người tiêu sái đi dạo phố, còn hắn và đại ca hai người ở trong thư phòng rách nát phê sổ con! Được rồi, nguyên nhân gây ra sự tình chỉ đơn thuần như vậy... Lại nói năm ngày trước... Sau khi ăn sáng, bốn người Cổ Nhược Phong Die nd da nl e q uu ydo n rất hài hòa ngồi chung một chỗ thảo luận chuyện lớn cả đời của mẫu thân bọn họ. Ánh mắt Cổ Nhiễm Mặc hài lòng: "Nhìn cũng biết mẫu thân thích Hỏa Diễm! Hỏa Diễm cũng thích mẫu thân, vậy thì ở cùng thôi!" Chuyện như vậy hắn nhìn một cái là thấu! Còn cần thảo luận sao! Cổ Nhiễm Trần cũng rất ăn ý gật gật đầu: "Ừ, Hỏa Diễm không tệ." Nhất thời mắt Cổ Nhiễm Phong tỏa ra sắc vàng! Hiện tại Cổ Nhiễm Mặc cùng Cổ Nhiễm Trần nghĩ đến lại thấy buồn nôn! Đó chính là tính toán trần trụi! Ngay cả che giấu cũng không có! Thật vô sỉ! "Các huynh đều đã đồng ý! Vậy bỏ ra chút sức lực chứ?" Đó không phải là đề nghị, cũng không phải nghi vấn, đó chính là câu khẳng định! Vốn không để cho người ta đường sống mà phản kháng! "Mấy ngày nay Hỏa Diễm muốn phụng bồi mẫu thân, các huynh nên ở trong thư phòng giúp hắn xử lý công vụ cho tốt. Còn nữa, kế tiếp chính là đại hôn, bọn họ kết hôn khẳng định phải lưu lại cho bọn họ chút thời gian, các huynh xử lý hết sự tình trong vòng ba tháng kế tiếp đi." Nói xong câu đó, Cổ Nhược Phong cực kỳ tiêu sái cùng Phong Huyết Lân biến mất trong viện, trong không trung còn câu nói "Chúng ta đi chuẩn bị thủ tục đại hôn" nhẹ nhàng rơi xuống... Và rõ ràng đã đi xa còn ... truyền âm ngàn dặm... có thể rõ ràng vang lên bên tai "Hỏa Diễm là phụ thân tương lại, cần phải lấy lòng"... Muốn cợt nhả như vậy không! (Muốn dùng từ này từ lâu rồi (>﹏<)) Bọn hắn có thể phản đối sao? Nhưng... câu nói sau lqd cùng rất có sức hút! Đối với những việc hai người làm hoặc tự nguyện hoặc bị bức hiếp cho mẫu thân trước kia, nhớ lại được Cổ Uyển Ngưng dịu dàng dạy dỗ... Suy nghĩ một chút... vẫn là lấy lòng phụ thân tương lai trước đi! Đảm bảo về sau còn có thể thay bọn họ nói vài câu! Vì vậy, hai người liền bắt đầu khổ cực mỗi ngày đẩy tăng tốc độ công việc! Bởi vì về sau Cổ Nhược Phong lại vô lương hạ xuống một kỳ hạn: "Mười ngày sau đại hôn! Các huynh chỉ có thời gian mười ngày." Gào khóc gào khóc oa! Sao nàng lại tàn nhẫn như vậy! Dù thế nào thì bọn họ cũng là ca ca ruột! Đó là ca ca ruột! Lại nối, lúc này Cổ Uyển Ngưng với khí thế vội vàng phóng tới thư phòng Hỏa Diễm ! Bây giờ phủ thành chủ này nàng đã quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn! Dĩ nhiên, trong lòng nàng cũng biết phủ thành chủ không có phu nhân thành chủ! Cái gì mà nha hoàn thị thiếp chính là cách biệt với phủ thành chủ. Trong lòng cũng mơ hồ hiểu vài phần tâm ý của Hỏa Diễm. Chỉ có điều... thực sự là nàng đã từng gả cho Cổ Hạo Nhiên khiến cho nàng khó có thể mở rộng cánh cửa lòng cho Hỏa Diễm, nàng như vậy, vẫn xứng với hắn sao? Chỉ có điều, bây giờ Cổ Uyển Ngưng lqd không nghĩ nhiều như thế! Nàng chỉ biêt, hôm nay nàng nhất định phải lấy được đoạn sau của chuyện xưa! Nếu không, ăn ngủ không yên suốt bốn ngày! Thêm nữa chắc nàng thật sự muốn điên rồi! "Phu nhân, thành chủ không có ở thư phòng." Quản gia xuất hiện bên người nàng trước một khắc khi Cổ Uyển Ngưng đang định gõ cửa thư phòng, rất cung kính nhắc nhở. Đối với phu nhân tương lai này, hắn vốn có tương đối ý kiến, một nữ tử hòa ly, sao lại có thể xứng đôi với thành chủ đại nhân! Hơn nữa, cũng bởi vì nữ tử này, hai mươi năm trước tinh thần thành chủ đại nhân nhà hắn đã bị thương thật lâ, hơn nữa đến nay chưa lập gia đình! Chỉ có điều, theo quan sát mấy ngày nay của hắn, nàng vẫn có nhiều chỗ thích hợp, là tiểu thư khuê các có tu dưỡng, nhưng lại không có tính khí cao cao tại thượng vênh mặt hất hàm sai khiến, bình thường đối đãi với người ngoài cực kỳ lễ phép hòa ái, quan trọng hơn cả, thành chủ đại nhân nhà hắn xác định nàng! Hắn cũng không có biện pháp! Huống chi, nhìn mấy nhi tử của nàng, mỗi người đều là nhân trung long phượng, có thể dạy dỗ nhi tử như vậy, sợ là năng lực bản thân không hề đơn giản! Nữ tử như vậy, xứng đáng với thành chủ đại nhân nhà hắn, dường như không tệ lắm... Vì thế, quản gia đại nhân rối rắm, cuối cùng ngoan độc nhẫn tâm! Được, hắn tiếp nhận! Thành chủ liền nhận định nữ tử này rồi, nếu hắn không phục, chẳng phải bản thân mình gây khó dễ? Lại nói, hắn cũng không có không phục! Vì vậy, quản gia đại nhân thật sự từ trong đáy lòng coi Cổ Uyển Ngưng là phu nhân thành chủ... Trong lòng còn thầm nghĩ, nếu thành chủ cưới nữ nhân này, mấy đứa bé có phải cũng đi theo gọi thành chủ là phụ thân? Vậy có phải hắn đã có thiếu gia tiểu thư? Đây chính là điều hắn mong đợi trong suốt hơn ba mươi năm đó! Chính vì lẽ đó, quản gia đại nhân bắt đầu mong đợi thành chủ đại nhân sớm cưới Cổ Uyển Ngưng vào phủ! Cho nên, hắn mới kịp thời xuất hiện bên người Cổ Uyển Ngưng, hơn nữa... "Thành chủ ở trong tiểu hoa viên." Được rồi, trong lòng quản gia đại nhân yên lặng cầu nguyện: Thành chủ à, lão đây cũng chỉ muốn tốt cho ngài, cũng không xem như ta bán đứng ngài, ta chỉ nhắc nhở phu nhân một chút mà thôi... Cổ Uyển Ngưng nói một tiếng "Cám ơn", xoay người đi tới vườn hoa nhỏ, cũng không thấy được ánh mắt "Gian trá" của quản gia! Tiểu hoa viên, Hỏa Diễm đang cầm bút khổ sở suy tư điều gì đó, trên bàn đá bày hỗn độn trang giấy tràn ngập chữ viết chi chít... "Hỏa Diễm!" Cổ Uyển Ngưng lqd đứng trên bậc thang dưới đình kêu một tiếng, trong mắt còn mang theo chút dứt khoát! Nàng, bằng bất cứ giá nào! Hỏa Diễm đang như đi vào cõi thần tiên, bị tiếng kêu của Cổ Uyển ngưng, chợt phục hồi tinh thần, tay cầm bút lông đang chống cằm run lên, một đường đen dài vạch lên một bên gương mặt tuấn tú trắng nõn! Quay đầu, liền thấy Cổ Uyển Ngưng, nàng mặc một bộ váy màu xanh biếc, tóc vấn thành búi tóc đơn giản, dường như đi hơi gấp, trâm bạc hình bươm bướm hơi nghiêng, sắp gần giờ ngọ ánh mặt trời hơi chói mắt, nhưng tất cả hoàn toàn bé nhỏ không đáng kể khi so với nàng! Trong mắt Hỏa Diễm chỉ có dáng người đẹp mắt kia của Cổ Uyển Ngưng, vẻ mặt có chút giận dữ... Ngay cả trên mặt mình có vết mực không cẩn thận quẹt lên cũng quên mất... Cổ Uyển Ngưng chăm chú nhìn Hỏa Diễm, đương nhiên lúc Hỏa Diễm quay đầu trong nháy mắt liền nhìn thấy vết mực rất khôi hài trên mặt hắn. "Ha ha ha..." Cuối cùng không nhịn được mà bật cười, không dè dặt như đại gia khuê tú, cũng không bởi vì cười to mà thành trò cười, có một kiểu đáng yêu khác. Hỏa Diễm nhìn Cổ Uyển Ngưng lqd cười càng trố mắt không chớp mắt, ngay sau đó nhớ tớ trước đó không cẩn thận vạnh lên một vết mực, bây giờ có thể cảm nhận được cảm giác mực nước có chút lành lạnh. Bất đắc dĩ lắc đầu "Có gì buồn cười sao?" Không để ý bản thân bày trò cười trước mặt Cổ Uyển Ngưng, vẫy vẫy tay với nàng, ý bảo nàng bước lên bậc thang, dù sao ánh mặt trời buổi trưa vẫn có chút phơi nắng. Cổ Uyển Ngưng cười, cũng tạm thời quên đi mục đích tới đây, nàng vừa nhìn thấy vết mực kia liền không nhịn được muốn bật cười, cũng không quản trước kia mình có cảm giác lúng túng khi đi chung với Hỏa Diễm, đi lên bậc thang, đúng lúc nhìn thấy vài tờ giấy bị xóa và sửa thảm đến mức không nỡ nhìn, tò mò hỏi: "Đây là cái gì?" Vừa vươn tay định cầm lên nhìn kỹ một chút. Vốn đang lau vết mực đen trên mặt Hỏa Diễm đột nhiên đứng thẳng lên, lấy tốc độ thật nhanh thu tất cả tờ giấy trên bàn vào, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện ra vẻ lúng túng. "Đó là cái gì?" Điều này dĩ nhiên đã gợi lên lòng hiếu kỳ cực lớn của Cổ Uyển Ngưng rồi, tờ giấy sửa chữa bôi quét đến mức không thể nhìn vào mắt, nét chữ trên giấy dường như rất quen thuộc... nhìn thấy ở đâu... Trong đầu hiện ra vầng sáng, đây không phải là kiểu chữ nàng nhìn thấy mỗi ngày trong câu chuyện xưa trên giấy sao?! Chẳng lẽ hắn đang chép chuyện xưa cho nàng? Nhưng vẽ loạn sửa chữa là như thế nào? "Khụ khụ..." Hỏa Diễm bị ánh mắt nhìn chằm chằm của Cổ Uyển Ngưng mà xấu hổ, đành phải nghiêng đầu, tầm mắt dời về bụi hoa phía sau lưng Cổ Uyển Ngưng: "Nàng tới đây có chuyện gì?" Mấy ngày nay nàng luôn tránh hắn không kịp, hôm nay nghĩ sao lại đi tìm hắn rồi chứ? Chỉ có điều, dường như trong lòng mơ hồ đoán được chút nguyên nhân, nhếch miệng nở một nụ cười. Câu hỏi của Hỏa Diễm khiến Cổ Uyển Ngưng lqd thu lại suy nghĩ, nghĩ tới cuộc sống mấy ngày nay bị câu chuyện xưa hành hạ đến cơm nuốt không trôi, nhất thời trừng mắt: "Đưa hết phần chuyện xưa còn lại cho ta!" Hắn cố ý! Hắn tuyệt đối cố ý! Cũng không biết hắn tìm chuyện xưa từ nơi nào, tuy nàng đọc sách rất nhiều, nhưng chưa bao giờ thấy chuyện xưa đặc sắc như vậy, cũng để cho người ra ngoài tìm xem có bộ sách truyện xưa này bán không, lại hoàn toàn không có bản trong tay nàng đã đọc! Hỏa Diễm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn như muốn phóng hỏa của nàng, cuối cùng không nhịn được cười: "Trên tay ta không có toàn bộ chuyện xưa." Chẳng lẽ nàng không biết nàng lấy giọng nói này nói chuyện với một nam nhân chính là làm nũng sao? Chỉ có điều, hắn sẽ không nhắc nhở nàng!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net