Chương 64: Mười dặm hồng trang (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghĩ thông suốt, Cổ Kỳ cảm thấy yên lòng, bước chân cũng dần chậm lại, nhìn trời sắp tối, trong lòng không khỏi mắng chửi Cổ Nhược Phong. Đường xa như vậy cũng không biết phái người đưa bọn họ về! Hắn đường đường là gia chủ của một nhà khi nào thì chịu qua nỗi nhục như vậy! "Lão gia, lão gia, ngài chờ thiếp với!" Vu Tình chạy chậm ở phía sau, thở hồng hộc, từ trước đến giờ nàng đều sống trong nhung lụa, chưa bao giờ phải đi nhiều như vậy!diendddddddanleeequydon n Trước kia Cổ Kỳ cực kỳ bất mãn với nàng, nàng đều thấy được, nhưng bây giờ là đêm tối, nhìn thế nào cũng không thấy bóng người, nàng vẫn có thể theo sát bước chân hắn đã là tốt lắm rồi! Trong lòng Cổ Kỳ thầm mắng Bách Hoa sơn trang mấy lần, khi không lại đi xây dựng sơn trang ở nơi hẻo lánh thế này làm gì! Bây giờ thì tốt rồi, ngay cả một người đi qua đường cũng không có, nếu không bằng thế lực của hắn ở thành Vô Hỏa, tùy tiện kêu một chút, sẽ có người chạy đi tìm cỗ kiệu cho hắn rồi! Cuối cùng Vu Tình cũng đuổi kịp Cổ Kỳ, nhìn ánh trăng sáng, bây giờ là cuối tháng mười, trăng này vốn không đủ để chiếu sáng mắt đường! Một bước lại một bước hai người gian nan đi về phía trước! Gió lạnh thổi đến, làm cho khuôn mặt trở nên lạnh lẽo, càng làm cho người ta có cảm giác giống như ai đó đang dùng đôi tay lạnh lẽo sờ soạn lên mặt... "A!" Cuối cùng Vu Tình cũng không chịu nổi cảm giác quỷ dị này nữa liền kêu lên một tiếng! Nàng cảm thấy bên cạnh mình có những người khác. Khi cảm thấy trên mặt dường như có gì đó chạm vào, Cổ Kỳ áp chế sợ hãi trong lòng, quát lên một tiếng: "Người nào, đừng giả thần giả quỷ nữa!" Trong rừng cây vọng lại tiếng của Cổ Kỳ, nhưng, trừ lần đó ra, hình như không có những gì khác nữa... ngay cả tiếng chim vốn phải bị hù dọa cũng không có! Này... càng thêm quỷ dị! Rừng cây rậm rạp, bóng cây loang lổ,dien dan leeeeeqdonnn Cổ Kỳ giữ vững tinh thần đi về phía trước, tay cũng không cự tuyệt nắm lấy tay Vu Tình! Hai người dù sao cũng hơn một người! "Hu hu hu..." Mơ hồ giống như có tiếng khóc, lại cứ cho rằng đó là tưởng tượng của mình thôi, dần dần tiếng khóc này càng trở nên rõ ràng, tay Cổ Kỳ bắt đầu run rẩy! Vu Tình đứng sát vào người Cổ Kỳ một chút: "Lão gia... Người, người có nghe thấy tiếng khóc của nữ nhân hay không?" "Nói bậy! Làm gì có tiếng khóc nào!" Cổ Kỳ khẽ bịt hai tai, coi như không nghe thấy gì! "Nhưng... Nhưng..." Giọng nói run rẩy của Vu Tình trong đêm càng khiến cho người ta rợn tóc gáy! Cổ Kỳ hung hăng trợn mắt nhìn Vu Tình một cái: "Nói không có là không có! Đoạn đường núi này cực kỳ khó đi, rốt cuộc, khi Vu Tình té ngã lần thứ ba, nàng nhịn không được nữa liền khóc lên: "A! Lão gia! Thật sự có người bắt chân ta!" Càng nắm chặt tay Cổ Kỳ! Nếu như nói lần đầu tiên có thể là do nàng đi đường không cẩn thận bị trượt chân ngã, lần thứ hai là do nàng ảo giác, nhưng liên tiếp ba lần, trong lòng của nàng đã không chịu nổi nữa rồi! Rõ ràng nàng cảm thấy có ai đó nắm cổ chân nàng, âm trầm lạnh lẽo! Lúc Cổ Kỳ và Vu Tình đi đến cửa thành Vô Hỏa trời đã tờ mờ sáng, toàn thân đầy tro bụi, xiêm y cao quý bây giờ lại càng tàn tạ đến không chịu nổi, cỏ vụn lá cây dính đầy đầu, hiện giờ lại càng không có sức lực bước đi nữa, tê liệt ngã xuống mặt đất, hai người sống sờ sờ giờ như kẻ ăn mày! Trở lại Cổ gia, hai người cùng đổ bệnh nặng một trận, trọn vẹn năm ngày! Ngày thứ sáng, cũng là ngày đại hôn thứ bảy của Cổ Uyển Ngưng, yến tiệc vẫn như cũ không có chỗ ngồi! Hỏa Diễm ai đến cũng không cự tuyệt, cho dù ngươi là dân chúng của thành Vô Hỏa, hay là người qua đường cũng được, là người có thân phận cao quý, hay là ăn mày bên đường, chỉ cần ngươi không phải đến gây rối, chỉ cần đưa đến một câu chúc phúc, tùy ngươi muốn ăn ít hay nhiều. Có mười dặm hồng trang kia làm chỗ dựa, cho dù ăn một năm cũng hoàn toàn không thành vấn đề! Ngày này, cuối cùng Cổ Kỳ cũng đi xuống khỏi giường bệnh, nghe nói trang chủ và trang chủ phu nhân của Huyết Nguyệt sơn trang hiện giờ đang bề bộn rất nhiều việc, vị hồng y trang chủ kia cũng không cùng Cổ Nhược Phong tiếp tục ở lại thành Vô Hỏa rồi! Vừa định kêu Vu Tình đi tìm Cổ Uyển Ngưng, tính toán sổ sách! Nữ nhi bất hiếu đó! Còn chưa có ra cửa, liền thấy Cổ Hạo Nhiên đang bước từng bước vào cửa lớn! Cổ Kỳ vội vàng nghênh đón, tiêu dùng hàng năm của hắn ở thành Vô Hỏa còn phải xem Cổ Hạo Nhiên cho ít hay nhiều: "Gia chủ, sao người lại tới đây?" Sắc mặt Cổ Hạo Nhiên u ám, nhìn chằm chằm Cổ Kỳ nửa ngày: "Ngươi làm hư chuyện, còn không biết xấu hổ lại hỏi ta vì sao đến đây?" Nếu hắn không vô dụng, Ngưng nhi có thể gả cho Hỏa Diễm sao! Còn có nghịch nữ Cổ Nhược Phong kia! Nếu không phải nàng, hôm nay Cổ gia hắn sẽ phải hợp tác với lão hồ ly Mộ Dung Tô sao?! Cổ Hạo Nhiên vốn cực kỳ tin tưởng vợ chồng Cổ Kỳ, tin tưởng hai người bọn hắn ra tay, đám cưới của Cổ Uyển Ngưng nhất định sẽ không tiến hành được nữa! Bởi vì năm đó, Cổ Uyển Ngưng tôn trọng cùng phục tùng hai người bọn hắn như vậy! Nhưng không nghĩ, thế mà lại làm hỏng việc! Lúc đó hắn vốn định chờ đám cưới qua rồi đến, liền tạm thời xử lý chuyện ở kinh thành trước, từ đầu đến cuối cũng không quá mấy ngày, nhưng không nghĩ tới chuyện Cổ Uyển Ngưng gả cho Hỏa Diễm lại xong trước. Lòng nóng như lửa đốt chuẩn bị chạy tới thành Vô Hỏa, lại bị một đạo thánh chỉ của Mộ Dung Tô triệu vào cung! Lão hồ ly Mộ Dung Tô kia! Nói đi nói lại vẫn là vì nghịch nữ Cổ Nhược Phong! Trước mang Phong Huyết Lân biến mất không nói, bây giờ lại cùng hai người đại ca nhị ca của nàng cho Cổ Uyển Ngưng nhiều đồ cưới như vậy! Dẫn tới sự nghi ngờ của Mộ Dung Tô! Cổ gia vốn là thế lực thâm hậu, trước đã khiến cho Mộ Dung Tô đề phòng, nay lại xuất ra chín trăm chín mươi chín món đồ cưới! Mộ Dung Tô không gấp mới là lạ! Cổ Nhược Phong, đây không thể trách phụ thân được rồi! Ngươi và ta vốn không có tình cảm phụ nữ (cha và con gái), trước kia dễ dàng tha thứ cho ngươi là vì ngươi điên, cho nên mới thu thập cục diện rối rắm cho ngươi, đó là vì dù sao ngươi cũng là nữ nhi của ta. Mà ngươi trái lại cho ta không ít chuyện phiền toán! Khuỷu tay rẽ ra ngoài, lại càng cùng ta tranh giành đối lập! Như vậy, hắn cũng không gặp vấn đề trong chuyện tình cảm này nữa rồi! Mộ Dung Tô muốn mạng của Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân, hắn muốn Cổ Uyển Ngưng, tuy hợp tác với Mộ Dung Tô khác nào bảo hổ lột da! Nhưng Cổ Hạo Nhiên hắn cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt! Sóng to gió lớn gì mà hắn chưa từng gặp qua, một Mộ Dung Tô còn chưa đến mức có thể hù dọa được hắn! Phủ thành chủ, trong lúc Hỏa Diễm dắt tay Cổ Uyển Ngưng đi hết một vòng quanh tân khách, trên mặt tràn đầy vẻ hạnh phúc thỏa mãn không khỏi làm hắn nhớ đến chuyện đêm qua thật sự là... tốt. Cổ Uyển Ngưng nhìn ánh mắt ai muội của mọi người, cuối cùng xấu hổ cúi thấp mặt xuống, oán trách véo nhẹ một cái vào cánh tay Hỏa Diễm, lên án hành vi của hắn! Hỏa Diễm cười ha ha, tâm tình cực kỳ sung sướng. Đúng lúc này, quản gia Lưu Kỳ đi đến gần Hỏa Diễm, lấy giọng nói cực kỳ nhỏ thì thầm vào tai hắn một câu, sắc mặt Hỏa Diễm liền trở nên âm u, tâm tình vốn tràn đầy vui vẻ biến mất không còn dấu vết! "Làm sao vậy?" Cổ Uyển Ngưng hỏi, bộ dạng này của Hỏa Diễm khiến trong lòng nàng cảm thấy lo lắng, Cổ Kỳ tới nói với hắn cái gì sao? Hỏa Diễm do dự một chút, vẫn là ngẩng đầu nhìn Cổ Uyển Ngưng nói: "Cổ Hạo Nhiên đến, hơn nữa... Cha nương nàng cũng tới." Chuyện này vốn liên quan đến Ngưng nhi, hắn không nghĩ sẽ giấu diễm cái gì, nàng có quyền được biết. Gặp hay không gặp đều do nàng định đoạt. Cuối cùng Cổ Uyển Ngưng cũng không để cho hắn thất vọng, lông mày xinh đẹp lúc này lại lộ ra một chút khí khái anh hùng, khóe miệng mang theo chút tà khí: "Nếu đã đến, vậy chúng ta liền đi gặp mặt thôi." Cha nương? Đó là cách gọi người đã lâu rồi? Hỏa Diễm gật đầu: "Được." Ngưng nhi của hắn quả nhiên là không giống với nữ tử bình thường. Chính sảnh, không náo nhiệt như tiền viện, ba người Cổ Hạo Nhiên và Cổ Kỳ Vu Tình ngồi ở phòng khác. Cổ Kỳ và Vu Tình bắt đầu thưởng thứ Đại hồng bào trong tay, trên mặt có chút hâm mộ cùng đố kỵ, phủ thành chủ này cũng có trà ngon như vậy! Mà sắc mặt của Cổ Hạo Nhiên vốn đã u ám giờ lại càng trở nên đáng sợ! Đại hồng bào này! Rõ ràng là hắn cho Cổ Nhược Phong mang về vào ngày thứ ba lại mặt! Toàn bộ nửa cân! Lúc ấy tim phổi hắn đều cảm thấy đau! Đại hồng bào này ngoài trừ hoàng thất và mấy quốc gia có thế lực lớn, ngoại nhân căn bản không có cơ hội nhìn thấy! Hỏa Diễm chỉ là một thành chủ của thành Vô Hỏa, ở đâu ra loại trà cực phẩm này! Nhìn trà trong tay, hối hậm tím cả ruột! Rõ ràng biết nghịch nữ này không phải là thứ gì tốt, vậy mà mình còn ngu xuẩn đến mức ngoan ngoãng dâng lá trà lên! "Thì ra là Cổ gia chủ, Hỏa Diễm không thể nghênh tiếp từ xa, thật thất lễ." Cổ Hạo Nhiên nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy hai người đứng ở cửa, trên người đều mặc y phục màu đỏ, mặc dù không lộng lẫy, nhưng cũng là loại tốt nhất! Nam tử cao quý lạnh nhạt, nữ tử dịu dàng động lòng người, mười ngón tay đan xen vào nhau làm mắt hắn cảm thấy đau nhói! Nàng chưa từng như thế với mình, trên mặt chưa bao giờ có nụ cười chân thật hạnh phúc như vậy! Tất cả tốt đẹp như thế nhưng hắn lại muốn hung hăng xé rách toàn bộ! Hắn căm ghét vẻ mặt hạnh phúc này! Cái này vốn nên thuộc về hắn! Ngây người trong chốc lát, Cổ Hạo Nhiên lập tức phản ứng lại, trên mặt cũng nở nụ cười giả dối, hắn chưa bao giờ thua khí thế trước mặt người khác: "Phu nhân Cổ mỗ ra ngoài giải khuây, đúng không, Ngưng nhi?" Ánh mắt cười như không cười nhìn Cổ Uyển Ngưng, khóe mắt hướng về phía Cổ Kỳ, hàm ý trong đó không cần nói cũng biết!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net