Chương 7. Quyết định đại hôn (hơn vạn) 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một nửa gia sản?

Đừng nói là Vân Lan, ngay cả Trình Thính Phong đang ngồi nhàn nhã uống trà xem trò vui bên cạnh cũng phải trố mắt ngớ ra!

Với Tam đại thế gia mà nói Vân gia không tính là gì, nhưng dù sao ở thành Cố Bắc cũng là nhà có quyền có của! Có gia sản là đệ nhất thế gia của thành…

Một nửa gia sản… Mọi người chỉ cảm thấy tất cả trước mắt đều là màu vàng màu bạc tỏa sáng lấp lánh, sáng chói tâm hồn người.

Vẻ mặt Vân Ngạo Thiên nghiêm túc, dù hắn đa mưu túc trí, bây giờ cũng không đoán được ý tưởng chân chính của Cổ Nhược Phong! Nhìn bên ngoài thì rõ ràng Cổ Nhược Phong đã bài trí phủ thành chủ thành kiểu đại hôn, vậy bây giờ như thế nào? Một nửa gia sản cũng không phải là một dạng gây khó dễ! Huống chi, theo tình hình Vân gia hiện nay, nếu mình thật sự giao ra một nửa gia sản, gia chủ này cũng đừng làm rồi!

Đối với Vân gia mà nói, quan hệ lợi ích rõ ràng liếc mắt là có thể nhìn thấy, Vân Lan vốn thông minh, biết rõ phức tạp trong đó! Một nửa gia sản này không thể giao ra!

Nhưng… Mất cơ hội bây giờ, rốt cuộc chuyện giữa nàng và Bắc Ưng phải chờ đến lúc nào!

Vân Lan rối rắm rồi.

Mặc dù Bắc Ưng không có kinh nghiệm gì với buôn bán, nhưng mang binh đi đánh giặc nhiều năm như vậy, đương nhiên là hắn biết khái niệm một nửa gia sản, huống chi, hắn cũng biết một ít chuyện nội bộ Vân gia! Nếu Vân Ngạo Thiên thực sự giao một nửa gia sản ra, sợ rằng Vân gia xong rồi!

Đang cao hứng quá mức nhất ở đây là Dư Thạch, Vân gia mất một nửa gia sản, vậy địa vị đệ nhất thế gia lung lay sắp đổ có thể thật sự thuộc về Dư gia rồi! Hơn nữa… Dư Thạch hơi liếc đôi mắt nhỏ về phía hai người Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân, hai đại tôn thần này chắc sẽ không nán lại thành Cố Bắc lâu, Vân gia không có địa vị đệ nhất thế gia, thực lực giảm mạnh, kể cả Vân Lan tạm thời gả cho Bắc Ưng thì thế nào, đến lúc đó…

“Không được!” Khi không khí trong nhà đang đè nén đến cực điểm, Bắc Ưng rống to một tiếng, kiên định như vậy! Việc này nói rõ sẽ gây bất lợi cho Vân gia, mặc dù không biết Huyết Vương phi có ý đồ gì, nhưng đối với việc gây tổn hại cho Vân gia như vậy, mặc dù hắn và Vân Lan thành thân cũng sẽ không thể vui vẻ!

Cổ Nhược Phong không bị tiếng rống của Bắc Ưng gây ảnh hưởng, vẫn thưởng thức ly trà trong tay như trước, mắt nhìn Vân Lan chằm chằm: “Cơ hội chỉ có một lần, ngươi và Bắc Ưng ai cũng không chờ nổi, ngươi, phải suy xét kỹ.”

Ánh mắt Vân Lan hơi hoảng hốt, khi nàng mười bảy tuổi đã ái mộ Bắc Ưng, vì Vân gia chia rẽ đã đợi ròng rã ba năm, nếu mất đi cơ hội lần này, nàng thật sự không biết nên như thế nào! Mặc dù phụ thân thuận theo nàng không gả cho người khác, nhưng những lão bất tử đó chắc chắn sẽ không để nàng chết già trong khuê phòng! Ba năm nay diễn không ít tiết mục thân cận! Bảo đảm không quá hai ngày thật sự muốn gả cho những người đó! Nhưng… Cái giá này…

Cuối cùng Vân Ngạo Thiên cũng hồi phục lại từ trong sững sờ, cũng không quan tâm tới thân phận hay không thân phận, mắt chăm chú nhìn Cổ Nhược Phong, trực giác đoán việc này tuyệt đối có kỳ quái! Nhưng hắn lại không có gì để chứng minh!

Nhắm mắt lại, Vân Ngạo thiên quyết bất chấp, hắn liền đánh cuộc một lần! Bây giờ Vân gia đã là như vậy, những người kia càng ngày càng phách lối, tiện nghi cho bọn họ còn không bằng cho Vân Lan một cơ hội!

“Ta đồng ý!” Ba chữ từ miệng Vân Ngạo Thiên ra ngoài thật sự không dễ!

Vân Lan trợn to mắt, vẻ mặt không thể tin: “Phụ thân?” Nàng không nghe lầm chứ? Phụ thân thế mà lại đồng ý?!

Dường như bởi vì đạt thành giao dịch này nên Cổ Nhược Phong rất vui vẻ, thân thể càng lười biếng dựa vào  phía sau: “Nếu Vân gia chủ đã đồng ý, bổn vương phi có thể định ra hôn sự này! Nhưng mà…”

Vừa  nghe đến hai chữ “Nhưng mà”, lòng Vân Ngạo Thiên, Vân Lan cùng Bắc Ưng đều xoắn lại, chẳng lẽ một nửa gia sản này còn không đủ sao? Huyết Vương phi thật đúng là…

Đợi đến khi treo đủ khẩu vị mấy người, Cổ Nhược Phong mới từ từ ném ra mấy lời sau: “Nhưng mà, nửa gia sản này do ta lựa chọn.”

Vân Ngạo Thiên suy nghĩ một chút, liền gật gật đầu: “Không có vấn đề.” Cho dù chọn lựa như thế nào đều giống nhau, vì mấy chữ một nửa gia sản Vân gia sẽ không thay đổi! Mà đối với tổn thất lớn này, Vân Ngạo Thiên hắn tự nguyện!

“Vân gia chủ!” Bắc Ưng không để ý tới lễ nghi hay không lễ nghi, đứng lên, cặp mắt trong suốt tài trí nhìn Vân Ngạo Thiên chằm chằm, bên trong tràn đầy không tán thành! Một nửa gia sản, với Vân gia mà nói, đã là đả kích khổng lồ, nếu để cho Huyết  Vương phi tự chọn, tổn thất kia sẽ lớn hơn! Sản nghiệp Vân gia, có lời có lỗ, Huyết Vương phi này cũng không phải là người dễ trêu chọc, trong cặp mắt lười nhác đều không đếm hết được tính toán! Nếu để cho nàng ta lựa chọn cửa hàng có lời, cơ bản toàn bộ Vân gia xong rồi!

Mà lúc này Vân Ngạo Thiên quả thật ngoài dự kiến của mọi người, đi tới vỗ vỗ vai Bắc Ưng: “Sao còn gọi ta Vân gia chủ xa lạ như vậy?” Không thể không nói, gừng càng già càng cay!

Khi một đám người vẫn còn không giải thích được thái độ thay đổi của Vân Ngạo Thiên thì Cổ Nhược Phong đã nhếch miệng, Vân Ngạo Thiên này, không hổ là gia chủ đệ nhất thế gia!

“Chủ tử, giờ Tuất hôm nay (7—9 giờ tối) là giờ lành.” Tính thời gian thật đúng! Si thầm than trong lòng.

“Như vậy, Vân tiểu thư liền về nhà đợi gả. Vân gia chủ, chúng ta có nên đi xem một nửa gia sản một chút?” Từ giờ đến giờ Tuất còn một canh giờ, đủ thời gian!

Vân Ngạo Thiên gật gật đầu: “Huyết Vương gia, Huyết Vương phi, mời!” Mặc dù từ đầu tới cuối Phong Huyết Lân không nói câu nào, nhưng Vân Ngạo Thiên cũng không dám không nhìn tới đại nhân vật số một này! Ai không biết trong vương triều Mộ Dung, tôn quý nhất không phải hoàng thượng cao cao tại thượng, cũng không phải đại thế lực của tam đại thế gia, mà chính là Huyết Vương gia Phong Huyết Lân vô năng! Bây giờ câu “Thà rằng bắt nạt Diêm Vương, đừng nên chọc Huyết Vương” đã truyền xôn xao khắp vương triều Mộ Dung rồi! Bách Hoa sơn trang ngay cả cặn bã cũng không chừa chính là ví dụ tốt nhất!

Vân Lan tiểu thư duy nhất của Vân gia phải xuất giá rồi!

Đệ nhất mỹ nhân thành Cố Bắc kia!

Có thể nói là “gái ế lớn tuổi” Vân Lan!

Nàng, phải xuất giá rồi!

Cô gia là thành chủ Bắc Ưng!

Chính là Bắc Ưng đã biến phủ thành chủ thành ổ khất cái!

Chính là Bắc Ưng ba năm trước cầu hôn đã bị Vân gia chủ Vân Ngạo Thiên chặn ngoài cửa!

Thành Cố Bắc sôi trào!

Si Mị Võng Lượng truyền tin tức thật thần tốc!

Chỉ trong một khắc thời gian, từ trên xuống dưới thành Cố Bắc, từ đại thế gia đến kẻ ăn xin ven đường thành Cố Bắc, không ai không biết, không người không hiểu: Giờ Tuất hôm nay, Thành chủ Bắc Ưng cưới vợ là Vân Lan tiểu thư Vân gia! Hơn nữa chủ yếu chính là – tiệc cưới ròng rã ba ngày!

Ở thành Cố Bắc không người nào không biết Thành chủ có thân phận “Khất cái”, tuy rằng không xin không đòi, nhưng nghèo kiết xác có khi còn không bằng kẻ ăn xin!

Tận mắt thấy hai người Si Mị mua đồ này nọ thì người ta biết, đây sợ rằng là do Huyết Vương phi trong truyền thuyết ra tiền rồi! Nhất thời, Huyết Vương phi trong mắt dân chúng thành Cố Bắc dĩ nhiên là tài thần! Nhắc tới tiệc cưới ba ngày, chắc tốn không ít tiền! Như Huyết Vương phi nói, phủ thành chủ bày đầy hết bàn, thức ăn do mười mấy tiệm cơm tốt nhất thành Cố Bắc cung cấp, thịt cá trong đó càng đếm không xuể, chỉ cần ngươi có thể ăn bao nhiêu, liền cho bấy nhiêu!

Ngày hôm đó, cách giờ Tuất còn hơn nửa canh giờ, phủ thành chủ đã đầy ắp người!

Lúc này, hai người Phong Huyết Lân cùng Cổ Nhược Phong đang theo Vân Ngạo Thiên đến Vân gia!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net