Chương 7. Quyết định đại hôn (hơn vạn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một nửa gia sản? Đừng nói là Vân Lan, ngay cả Trình Thính Phong đang ngồi nhàn nhã uống trà xem trò vui bên cạnh cũng phải trố mắt ngớ ra! Với Tam đại thế gia mà nói Vân gia không tính là gì, nhưng dù sao ở thành Cố Bắc cũng là nhà có quyền có của! Có gia sản là đệ nhất thế gia của thành... Một nửa gia sản... Mọi người chỉ cảm thấy tất cả trước mắt đều là màu vàng màu bạc tỏa sáng lấp lánh, sáng chói tâm hồn người. Vẻ mặt Vân Ngạo Thiên nghiêm túc, dù hắn đa mưu túc trí, bây giờ cũng không đoán được ý tưởng chân chính của Cổ Nhược Phong! Nhìn bên ngoài thì rõ ràng Cổ Nhược Phong đã bài trí phủ thành chủ thành kiểu đại hôn, vậy bây giờ như thế nào? Một nửa gia sản cũng không phải là một dạng gây khó dễ! Huống chi, theo tình hình Vân gia hiện nay, nếu mình thật sự giao ra một nửa gia sản, gia chủ này cũng đừng làm rồi! Đối với Vân gia mà nói, quan hệ lợi ích lqd rõ ràng liếc mắt là có thể nhìn thấy, Vân Lan vốn thông minh, biết rõ phức tạp trong đó! Một nửa gia sản này không thể giao ra! Nhưng... Mất cơ hội bây giờ, rốt cuộc chuyện giữa nàng và Bắc Ưng phải chờ đến lúc nào! Vân Lan rối rắm rồi. Mặc dù Bắc Ưng không có kinh nghiệm gì với buôn bán, nhưng mang binh đi đánh giặc nhiều năm như vậy, đương nhiên là hắn biết khái niệm một nửa gia sản, huống chi, hắn cũng biết một ít chuyện nội bộ Vân gia! Nếu Vân Ngạo Thiên thực sự giao một nửa gia sản ra, sợ rằng Vân gia xong rồi! Đang cao hứng quá mức nhất ở đây là Dư Thạch, Vân gia mất một nửa gia sản, vậy địa vị đệ nhất thế gia lung lay sắp đổ có thể thật sự thuộc về Dư gia rồi! Hơn nữa... Dư Thạch hơi liếc đôi mắt nhỏ về phía hai người Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân, hai đại tôn thần này chắc sẽ không nán lại thành Cố Bắc lâu, Vân gia không có địa vị đệ nhất thế gia, thực lực giảm mạnh, kể cả Vân Lan tạm thời gả cho Bắc Ưng thì thế nào, đến lúc đó... "Không được!" Khi không khí trong nhà đang đè nén đến cực điểm, Bắc Ưng rống to một tiếng, kiên định như vậy! Việc này nói rõ sẽ gây bất lợi cho Vân gia, mặc dù không biết Huyết Vương phi có ý đồ gì, nhưng đối với việc gây tổn hại cho Vân gia như vậy, mặc dù hắn và Vân Lan thành thân cũng sẽ không thể vui vẻ! Cổ Nhược Phong không bị tiếng rống của Bắc Ưng gây ảnh hưởng, vẫn thưởng thức ly trà trong tay như trước, mắt nhìn Vân Lan chằm chằm: "Cơ hội chỉ có một lần, ngươi và Bắc Ưng ai cũng không chờ nổi, ngươi, phải suy xét kỹ." Ánh mắt Vân Lan hơi hoảng hốt, khi nàng mười bảy tuổi đã ái mộ Bắc Ưng, vì Vân gia chia rẽ đã đợi ròng rã ba năm, nếu mất đi cơ hội lần này, nàng thật sự không biết nên như thế nào! Mặc dù phụ thân thuận theo nàng không gả cho người khác, nhưng những lão bất tử đó chắc chắn sẽ không để nàng chết già trong khuê phòng! Ba năm nay diễn không ít tiết mục thân cận! Bảo đảm không quá hai ngày thật sự muốn gả cho những người đó! Nhưng... Cái giá này... Cuối cùng Vân Ngạo Thiên cũng hồi phục lại từ trong sững sờ, cũng không quan tâm tới thân phận hay không thân phận, mắt chăm chú nhìn Cổ Nhược Phong, trực giác đoán việc này tuyệt đối có kỳ quái! Nhưng hắn lại không có gì để chứng minh! Nhắm mắt lại, Vân Ngạo thiên quyết bất chấp, hắn liền đánh cuộc một lần! Bây giờ Vân gia đã là như vậy, những người kia càng ngày càng phách lối, tiện nghi cho bọn họ còn không bằng cho Vân Lan một cơ hội! "Ta đồng ý!" Ba chữ từ miệng Vân Ngạo Thiên ra ngoài thật sự không dễ! Vân Lan trợn to mắt, vẻ mặt không thể tin: "Phụ thân?" Nàng không nghe lầm chứ? Phụ thân thế mà lại đồng ý?! Dường như bởi vì đạt thành giao dịch này nên Cổ Nhược Phong rất vui vẻ, thân thể càng lười biếng dựa vào phía sau: "Nếu Vân gia chủ đã đồng ý, bổn vương phi có thể định ra hôn sự này! Nhưng mà..." Vừa nghe đến hai chữ "Nhưng mà", Puck.d/đ,l/q,đ lòng Vân Ngạo Thiên, Vân Lan cùng Bắc Ưng đều xoắn lại, chẳng lẽ một nửa gia sản này còn không đủ sao? Huyết Vương phi thật đúng là... Đợi đến khi treo đủ khẩu vị mấy người, Cổ Nhược Phong mới từ từ ném ra mấy lời sau: "Nhưng mà, nửa gia sản này do ta lựa chọn." Vân Ngạo Thiên suy nghĩ một chút, liền gật gật đầu: "Không có vấn đề." Cho dù chọn lựa như thế nào đều giống nhau, vì mấy chữ một nửa gia sản Vân gia sẽ không thay đổi! Mà đối với tổn thất lớn này, Vân Ngạo Thiên hắn tự nguyện! "Vân gia chủ!" Bắc Ưng không để ý tới lễ nghi hay không lễ nghi, đứng lên, cặp mắt trong suốt tài trí nhìn Vân Ngạo Thiên chằm chằm, bên trong tràn đầy không tán thành! Một nửa gia sản, với Vân gia mà nói, đã là đả kích khổng lồ, nếu để cho Huyết Vương phi tự chọn, tổn thất kia sẽ lớn hơn! Sản nghiệp Vân gia, có lời có lỗ, Huyết Vương phi này cũng không phải là người dễ trêu chọc, trong cặp mắt lười nhác đều không đếm hết được tính toán! Nếu để cho nàng ta lựa chọn cửa hàng có lời, cơ bản toàn bộ Vân gia xong rồi! Mà lúc này Vân Ngạo Thiên quả thật ngoài dự kiến của mọi người, đi tới vỗ vỗ vai Bắc Ưng: "Sao còn gọi ta Vân gia chủ xa lạ như vậy?" Không thể không nói, gừng càng già càng cay! Khi một đám người vẫn còn không giải thích được thái độ thay đổi của Vân Ngạo Thiên thì Cổ Nhược Phong đã nhếch miệng, Vân Ngạo Thiên này, không hổ là gia chủ đệ nhất thế gia! "Chủ tử, giờ Tuất hôm nay (7-9 giờ tối) là giờ lành." Tính thời gian thật đúng! Si thầm than trong lòng. "Như vậy, Vân tiểu thư liền về nhà đợi gả. Vân gia chủ, chúng ta có nên đi xem một nửa gia sản một chút?" Từ giờ đến giờ Tuất còn một canh giờ, đủ thời gian! Vân Ngạo Thiên gật gật đầu: "Huyết Vương gia, Huyết Vương phi, mời!" Mặc dù từ đầu tới cuối Phong Huyết Lân không nói câu nào, nhưng Vân Ngạo Thiên cũng không dám không nhìn tới đại nhân vật số một này! Ai không biết trong vương triều Mộ Dung, tôn quý nhất không phải hoàng thượng cao cao tại thượng, cũng không phải đại thế lực của tam đại thế gia, mà chính là Huyết Vương gia Phong Huyết Lân vô năng! Bây giờ câu "Thà rằng bắt nạt Diêm Vương, đừng nên chọc Huyết Vương" đã truyền xôn xao khắp vương triều Mộ Dung rồi! Bách Hoa sơn trang ngay cả cặn bã cũng không chừa chính là ví dụ tốt nhất! Vân Lan tiểu thư duy nhất của Vân gia phải xuất giá rồi! Đệ nhất mỹ nhân thành Cố Bắc kia! Có thể nói là "gái ế lớn tuổi" Vân Lan! Nàng, phải xuất giá rồi! Cô gia là thành chủ Bắc Ưng! Chính là Bắc Ưng đã biến phủ thành chủ thành ổ khất cái! Chính là Bắc Ưng ba năm trước cầu hôn đã bị Vân gia chủ Vân Ngạo Thiên chặn ngoài cửa! Thành Cố Bắc sôi trào! Si Mị Võng Lượng truyền tin tức thật thần tốc! Chỉ trong một khắc thời gian, từ trên xuống dưới thành Cố Bắc, từ đại thế gia đến kẻ ăn xin ven đường thành Cố Bắc, không ai không biết, không người không hiểu: Giờ Tuất hôm nay, Thành chủ Bắc Ưng cưới vợ là Vân Lan tiểu thư Vân gia! Hơn nữa chủ yếu chính là - tiệc cưới ròng rã ba ngày! Ở thành Cố Bắc không người nào không biết Thành chủ có thân phận "Khất cái", tuy rằng không xin không đòi, nhưng nghèo kiết xác có khi còn không bằng kẻ ăn xin! Tận mắt thấy hai người Si Mị mua đồ này nọ thì người ta biết, đây sợ rằng là do Huyết Vương phi trong truyền thuyết ra tiền rồi! Nhất thời, Huyết Vương phi trong mắt dân chúng thành Cố Bắc dĩ nhiên là tài thần! Nhắc tới tiệc cưới ba ngày, chắc tốn không ít tiền! Như Huyết Vương phi nói, phủ thành chủ bày đầy hết bàn, thức ăn do mười mấy tiệm cơm tốt nhất thành Cố Bắc cung cấp, thịt cá trong đó càng đếm không xuể, chỉ cần ngươi có thể ăn bao nhiêu, liền cho bấy nhiêu! Ngày hôm đó, cách giờ Tuất còn hơn nửa canh giờ, phủ thành chủ đã đầy ắp người! Lúc này, hai người Phong Huyết Lân cùng Cổ Nhược Phong đang theo Vân Ngạo Thiên đến Vân gia!

Đại đường Vân gia. Phong Huyết Lân cùng Cổ Nhược Phong vẫn không khách khí chiếm cứ vị trí chủ tọa tôn quý nhất như trước! Vân Ngạo Thiên đứng bên cạnh, hai bên ngồi đầy quản sự có thân phận địa vị trưởng lão của Vân gia! Cặp mắt màu máu của Phong Huyết Lân khép hờ, khiến cho người ta nhìn không rõ thần sắc bên trong, mặt nạ màu bạc để lộ nửa gương mặt ra ngoài đủ để kinh ngạc toàn trường! Vậy mà, không có ai dám chăm chú nhìn! Tất cả mọi người đều nơm nớp run sợ ở trên ghế ngồi, trong lòng thấp thỏm không dám lỗ mãng! Vì sao? Tạm thời không nói đến chuyện Bách Hoa sơn trang, bây giờ khí chất trên người Cổ Nhược Phong đã khiến bọn họ sợ hãi rồi! Nói không ra cảm giác, chỉ biết sức ép của người bề trên trên người nàng đã khiến người ta không thở nổi! Rõ ràng trên gương mặt tuyệt mỹ mang theo ý cười, nhưng lại khiến cho cả người bọn họ phát rét! Dựa vào thế lực của bọn họ đương nhiên đã sớm biết đòi hỏi của Cổ Nhược Phong rồi! Trên đường tới mọi người đã trách mắng Vân Ngạo Thiên một trận! Một nửa gia sản Vân gia có thể nói chơi sao?! Dễ dàng đưa ra ngoài như vậy! Hắn còn muốn làm gia chủ này không! Mặc kệ! Coi như liều cái mạng già này của mình cũng phải kéo một nửa gia sản này về! Chỉ có điều, khi bọn họ bước vào đại đường, một bụng oán hận đều nghẹn chết trong đầu cổ họng, lên không được xuống không xong, rõ ràng là thiếu chút nữa thì để cho bản thân mình tức chết! Người ta nói giận mà không dám nói gì, bọn họ đã sống được vài thập niên, tuổi nhiều hơn gấp đôi người đang ngồi trên ghế Cổ Nhược Phong nhưng ngay cả giận cũng không dám giận! Đùa sao! Huyết Vương phi là người phương nào? Người trong vương triều Mộ Dung chỉ cần có thể nghe hiểu tiếng người đều biết! Trong một đêm tiêu diệt Bách Hoa sơn trang một trong ba sơn trang lớn của đại lục Thiên Phượng! Bọn họ chỉ là Vân gia nho nhỏ của thành Cố Bắc có thể chọc vào thế lực đó sao?! Rất tốt! Cổ Nhược Phong thỏa mãn gật đầu, coi như bọn họ có chút nhãn lực, không đến nỗi tự mình đưa tới cửa tìm chết! Vừa nghĩ như vậy, liền có một người tìm chết đưa tới cửa... Chỉ thấy một nam nhân trung niên có dáng dấp mặc dù không tính là bỉ ổi, nhưng cũng không kém bao nhiêu, Puck.die,enndaanle.equuydonn rất có khí thế đứng lên, phất ống tay áo, rất cao ngạo đối diện với... tranh chữ sau lưng Cổ Nhược Phong! Khụ khụ, hắn còn không dám nhìn ánh mắt của Cổ Nhược Phong... Được rồi, thật ra hắn có liếc qua... Mặc dù sợ hãi, nhưng so với một nửa gia sản mà nói, hắn ngồi không vững, đây là người muốn tiền tài không muốn sống trong truyền thuyết... "Khụ khụ... Huyết Vương gia Huyết Vương phi, không biết hai vị đại giá quang lâm có chuyện gì?" Mặc dù trong lòng rõ ràng, nhưng lúc này coi như không biết! Một nửa gia sản Vân gia đó! Dù chia thế nào, Vân Cần hắn chỉ cần lấy được một phần là có thể phát tài rồi! Huống hồ, nếu hắn có thể muốn lấy về, vậy cũng không chỉ một phần! Thế nào cũng phải có năm phần chứ? Đến lúc đó vị trí gia chủ Vân gia... Cổ Nhược Phong nhìn xem sắc trời, cách giờ Tuất còn hơn nửa canh giờ, nàng đã biết sản nghiệp Vân gia từ Vân Ngạo Thiên rồi, chẳng qua nhàn rỗi vớ vẩn, lại đây đuổi những lão già kia mà thôi... "Ngươi là quản sự Vân gia?" Vân gia có một gia chủ, bốn trưởng lão, bảy quản sự, đương nhiên gia chủ có địa vị lớn nhất, tiếp theo đó là chính là bốn đại trưởng lão, có thể hạn chế chút quyền lợi nhất định của gia chủ, cuối cùng mới tới bảy quản sự. Vân Cần giựt giựt khóe miệng, quản sự? Rõ ràng hắn là một trong bốn đại trưởng lão có được hay không! Mặc dù xếp hạng cuối cùng, nhưng địa vị còn không biết cao hơn bảy người quản sự bao nhiêu! "Ta chính là một trong bốn đại trưởng lão!" Vân Cần hơi tức giận, cũng có chút kiêu ngạo, trưởng lão Vân gia, không phải ai cũng có thể làm! "Vương gia, thành Cố Bắc này rời khỏi vương triều Mộ Dung từ khi nào rồi hả?" Cổ Nhược Phong nhíu mày, tò mò chuyển sang Phong Huyết Lân. Phong Huyết Lân cười thầm trong lòng, xem ra Vân Cần đá trúng tấm sắt rồi, nếu Phong nhi có hào hứng muốn chơi, hắn tuyệt đối không để ý mà phối hợp, đôi môi mỏng nâng lên một độ cong quyến rũ mờ ám: "Bổn vương không nghe nói tới chuyện này. Thành Cố Bắc chính là thành quan trọng của vương triều Mộ Dung, sao rời khỏi vương triều Mộ Dung đây? Không phải Vương phi hồ đồ chứ?" Ánh mắt của Cổ Nhược Phong càng thêm hoang mang: "Mấy ngày trước không phải Hoàng thượng đã hạ chiếu thư nói 'thấy Huyết Vương như nhìn thấy trẫm' sao? Vậy vì sao hắn thấy chúng ta lại tự xưng 'Ta'? Đây..." Cổ Nhược Phong không nói câu kế tiếp, nhưng người thông minh vừa nghe liền biết hàm ý bên trong! Vân Cần này, phạm vào tội đại bất kính rồi! Vân Cần có thể ngồi vững vàng ở vị trí trưởng lão, không chỉ bởi xuất thân của hắn, mặc dù người hơi bỉ ổi, nhưng đầu óc vẫn còn tốt! Nghe Cổ Nhược Phong nói vậy, chuyện này có thể lớn mà cũng có thể nhỏ! "Bộp" một tiếng, Vân Cần quỳ xuống, sao hắn lại quên Huyết Vương phi này đâu có phải là người dễ trêu chọc chứ? Xem ra vừa rồi hắn nhất thời tham tiền mà hồ đồ! Cho dù Cổ Nhược Phong có lợi hại thế nào cũng chỉ là nữ tử mười mấy tuổi mà thôi, so tâm kế, hắn không tin có thể hơn mình đã mấy chục tuổi. "Vương gia Vương phi, bởi vì thảo dân vừa nhìn đến các ngài nhất thời xúc động nên mới... nên mới quên..." Sau lưng Vân Cần ướt mồ hôi lạnh, hắn là người tham tiền, nhưng hắn biết trên đời này mà không còn tính mệnh, thì cũng không còn gì nữa! Tròng mắt đại trưởng lão Vân Đạo cùng nhị trưởng lão Vân Thù đều âm trầm hạ xuống, Cổ Nhược Phong này đúng là có chút năng lực! Tam trưởng lão Vân Ngạo Kỳ cùng Vân Ngạo Thiên liếc nhìn nhau, trong lòng thở dài, có lẽ đây là bước chuyển biến của Vân gia! Đại trưởng lão, tam trưởng lão cùng tứ trưởng lão là một phe cánh, còn tam trưởng lão Vân Ngạo Kỳ cùng gia chủ Vân Ngạo Thiên chính là huynh đệ ruột, đương nhiên là cùng một phe cánh! Quan hệ trong Vân gia nói phức tạp thật ra không phức tạp, cũng chỉ vì chút gia sản này mà cãi nhau! Mà hôm nay tứ trưởng lão Vân Cần đứng ra cũng bởi vì đại trưởng lão cùng nhị trưởng lão sai sử! Trong lúc này từng ánh mắt đều bị hai người Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong thu vào đáy mắt, quan hệ Vân gia sáng tỏ trong nháy mắt! "Thôi, bổn Vương phi không so đo với ngươi, lần này coi như xong." Cổ Nhược Phong rất hào phóng phất tay áo, tha cho Vân Cần một mạng! Chuyện này không muốn truy cứu nữa, cho Vân gia một tội danh mạo phạm người trên cũng không phải không thể! Nơi đây trừ hai người Phong Huyết Lân cùng Cổ Nhược Phong, cộng thêm một Vân Ngạo Thiên, mấy người khác đều đổ mồ hôi đầy đầu, tim gan run sợ! Huyết Vương phi này tuổi còn nhỏ nhưng biết cách bắt tâm tư người ta! Vân Đạo hơi hạ mi mắt xuống, ẩn dấu tất cả cảm xúc đi, không lộ ra chút dao động nào! Là đối thủ, trong lòng Cổ Nhược Phong có một định nghĩa, nhưng, hắn vẫn kém mình một chút! Không phải Cổ Nhược Phong nàng tự đại, mà kiếp trước đã lăn lộn nhiều năm, nàng trải qua nhiều chuyện hơn Vân Đạo! Mà nhược điểm con người, nàng nhìn rõ ràng hơn! Được Cổ Nhược Phong thứ tội, Vân Cần vốn định "chất vấn" Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân về chuyện một nửa gia sản nhưng hắn không dám mở miệng! Vân Thù âm thầm trợn mắt liếc nhìn Vân Cần, đồ vô dụng! Vân Cần uất ức chép miẹng, hắn nào biết tiểu oa nhi mười mấy tuổi này lại lợi hại như vậy, câu đầu tiên đã chặn mình rồi! Nói thế nào thì bản thân mình cũng là một trong bốn trưởng lão đứng đầu thành Cố Bắc! Đây là thành Cố Bắc, là địa bàn của Vân gia bọn họ, ngày trước ai mà chẳng gọi bọn họ đại gia đại gia! Muốn hắn cung kính với hai tiểu bất điểm này bảo hắn sao dằn nổi cơn giận! Vân Thù thấy ánh mắt Vân Cần cũng biết trong lòng tứ trưởng lão không phục! Ánh mắt càng thêm trầm xuống, hắn có thể chọc hai người Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân sao?! Thật không biết trời cao đất rộng! Đừng nói là Vân gia, ngay cả thành Cố Bắc, chọc hai đại tôn thần này đừng nghĩ tới việc có chỗ tốt! Nagy cả Bách Hoa sơn trang có thế lực ngang với vài tòa thành! Cũng có thể để cho Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân tiêu diệt, còn là tiêu diệt trong một đêm! Vân gia, chỉ sợ bọn hắn thổi một hơi thì chết không thể chết lại rồi! Vân Thù thấy rõ thực lực của Cổ Nhược Phong! Đương nhiên biết đây là người mà bọn họ không thể chọc! Nhưng mà thật sự để Vân gia bọn họ giao ra một nửa gia sản một cách vô ích, hắn cũng không nuốt trôi cơn tức này! Nếu không cũng sẽ không giật dây Vân Cần làm như vậy! Chỉ có điều đồ vô dụng Vân Cần này không chiếm được dù một chút chỗ tốt, mất tiên cơ! Vân Cần nhận được ánh mắt của Vân Thù, lui trở về vị trí của mình, cũng tốt, hắn vừa đứng liền cảm thấy hai chân như nhũn ra, nếu không phải có cây gậy bằng bạc trắng chống đỡ, đoán chừng đã sớm co quắp trên mặt đất rồi! Vân Thù đứng lên, dáng vẻ thư sinh nhu nhược, nhìn càng có vẻ thiên về tú tài nghèo kiết xác! Nhưng trên người hắn mặc bộ y phục bằng tơ lụa cao cấp, thân phận địa vị không tầm thường! Hoặc nói là, hắn càng giống "quân sư" trong tiểu đội. Khóe miệng Cổ Nhược Phong nhếch lên, Vân gia này thật đúng là thú vị, đại trưởng lão Vân Đạo có được tính là "tướng quân" không? Có ba người này ở đây, xem ra cuộc sống của Vân Ngạo Thiên rất khổ sở! Vân Thù thi lễ với Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong: "Thảo dân Vân Thù nhị trưởng lão Vân gia, xin hỏi Vương gia Vương phi một vấn đề, không biết Vương gia Vương phi có thể giải đáp cho thảo dân không?"

Phong Huyết Lân liếc nhìn Cổ Nhược Phong, Cổ Nhược Phong đã làm ổ trên ghế dáng vẻ không hề chuẩn bị nói chuyện nữa, xem ra sợ là muốn hắn giải quyết "quân sư" này rồi. "Hả? Không biết ngươi có vấn đề gì?" Phong Huyết Lân hỏi rất thân thiết, thật sự thân thiết, nụ cười nơi khóe miệng là độ cong hoàn mỹ nhất trên đời, có thể mê hoặc mọi người, chỉ có điều xem ra Vân Thù lại cứng rắn rùng mình một cái! Huyết Vương gia, sợ rằng không dễ đối phó hơn Huyết Vương phi! Ổn định tinh thần, Vân Thù lại cung kính thi lễ, hắn không muốn bị nắm tóc ở điểm này! "Thảo dân nghe gia chủ Vân gia nói chuẩn bị tặng người một nửa gia sản?" Vân Thù là người thông minh, đương nhiên biết đạo lý lời nào không thể nói, có mấy lời, chỉ có thể nói nhiêu vậy, để cho người ta nghe hiểu là được, nhiều hơn nữa, đó chính là hoàn toàn ngược lại còn không bằng nói nhảm rồi! Hai con mắt đỏ màu máu của Phong Huyết Lân vẫn khép hờ như trước, không tỏ vẻ vui mừng hay quá nhiều cảm xúc bởi vì lời của Vân Thù! Qua một lát, đợi đến lúc Vân Thù cho rằng Phong Huyết Lân không biết nên trả lời như thế nào, Phong Huyết Lân mới ung dung phun ra một câu: "Chuyện của Vân gia dĩ nhiên do gia chủ Vân gia làm chủ, Bổn vương... chỉ nhận kết quả." Khóe miệng Vân Thù giật giật, Huyết Vương gia vốn là sư phụ của một cái bẫy giết người không đền mạng! Bây giờ người nào không biết gia chủ Vân gia Vân Ngạo Thiên đã giao một nửa gia sản cho Huyết Vương phi! Không sai, đã cho! Lúc trước Vân Ngạo Thiên cùng Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân lựa chọn gia sản đã nhất định xong rồi! Một tờ giấy hiệp nghị cũng đã ký! Cuối cùng chỉ chờ giao giấy tờ đất, khế ước mua bán nhà cho Cổ Nhược Phong là xong việc! Mà bây giờ một câu nói của Phong Huyết Lân -- hắn, chỉ nhận kết quả! Cho dù Vân gia có thể tự giải quyết vấn đề nội bộ! Không trách được lên đầu Phong Huyết Lân cùng Cổ Nhược Phong! Vân Thù chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa trời đất mù mịt! Thủ hạ đưa tin tức tới, Cổ Nhược Phong chọn cửa hàng mặt tiền kiếm được lợi nhuận nhiều nhất của Vân gia đó! Tuy nói chọn một nửa gia sản, nhưng trên thực tế đã móc rỗng ba phần tư Vân gia! Để lại cho Vân gia bọn họ mấy cửa hàng lỗ vốn cùng cửa tiệm ra sức chống đỡ vốn không thu được vào, ngay cả cửa hàng mặt tiền thu được vào cũng không được mấy tiệm! Vậy Vân gia bọn họ làm sao sống! "Soạt!" một tiếng, Cổ Nhược Phong rút tờ khế ước hiệp nghị ra, phía trên chính là chữ ký của gia chủ Vân Ngạo Thiên! Danh sách tên cửa tiệm khiến đại trưởng lão Vân Đạo đang ngồi thâm trầm không thể bình tĩnh được nữa! Còn không đợi người ta kịp phản ứng, Cổ Nhược Phong đứng lên: "Bổn Vương phi còn bận rộn đi tham gia đại hôn thành chủ, các vị giao hết thiếu nợ gì đó trước đi, phải biết rằng xưa nay bổn Vương phi ... rất, không, kiên nhẫn, được..." Gằn từng chữ, từng chữ một đánh vào tận đáy lòng người ta, khủng hoảng lan khắp toàn thân! Trong đầu nhớ tới thế gian loan truyền chuyện ồn ào huyên náo về Bách Hoa sơn trang bị quét sạch! Nghe nói, Bách Hoa sơn trang bị diệt vì thiếu trang chủ Hoa Huyễn Trúc chọc giận Huyết Vương phi! Nghe nói, sở dĩ Bách Hoa sơn trang bị diệt nhanh chóng là bởi vì khẩu khí của trang chủ Hoa Linh không tốt, chọc giận Huyết Vương phi không thể kiên nhẫn được! Cặp mắt độc ác của Vân Đạo hung ác nhìn chằm chằm Vân Ngạo Thiên, hắn là gia chủ lại làm chuyện tổn hại tới lợi ích của gia tộc, hắn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net