Chương 73: Tiêu diệt Bách Hoa Sơn Trang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái bàn tứ phương đặt gần cửa sổ trên lầu hai của quán trà, mỗi người ngồi một phương, lúc này trên đường cái người đến người đi, rất là náo nhiệt.

Cái bàn tứ phương đặt gần cửa sổ trên lầu hai của quán trà, một bầu Quân Sơn Ngân thượng hạng đặt ở giữa, còn có vài đĩa điểm tâm tinh xảo, tản ra mùi thơm mê người.

(tứ phương: Đông Tây Nam Bắc)

Vẻ mặt Cổ Nhiễm Mặc rối rắm nhìn Cổ Nhược Phong, do dự hồi lâu cuối cùng mở miệng hỏi: "Phong nhi, chúng ta đối với nương như vậy, nếu như sau này nàng biết . . . . ." Nhất định nàng sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu!

Khóe miệng Cổ Nhiễm Trần co giật, chẳng lẽ hắn không biết nhất định nương sẽ biết sao? Chẳng qua là vấn đề thời gian!

Cổ Nhược Phong chân thật nhìn Cổ Nhiễm Mặc, nhíu mày: "Không phải Hỏa Diễm là phụ thân của chúng ta sao?” Ý ở ngoài lời, chúng ta chính là giúp đỡ Hỏa Diễm, đến lúc đó hắn có thể thấy chết mà không cứu sao?

Cổ Nhiễm Mặc suy nghĩ một chút, điều này cũng đúng, nói thế nào chúng ta đều đứng về phe Hỏa Diễm, để cho hắn được ôm ấp kiều thê!

Nhưng mà, Cổ Nhược Phong hết chỗ chê là: nàng đã yêu cầu Hỏa Diễm nâng tám tám sáu tư sính lễ làm điều kiện giúp hắn……Hơn nữa, giám hộ chứng từ của Hỏa Diễm như vậy, tuyệt đối chính là một người không có nhân tính!

Mắt thấy mặt trời chếch ở bên trong, đoán chừng Cổ Uyển Ngưng đã tỉnh rồi, nghĩ tới bộ dáng dịu dàng như nước thẹn quá thành giận của mẫu thân, Cổ Nhược Phong liền không nhịn được muốn bật cười. Như vậy không phải rất tốt sao? Cổ Uyển Ngưng vốn nên là người như vậy, huống chi, không có ma sát thì tia lửa ở đâu ra?

Vừa muốn đứng dậy trở về, Si liền xuất hiện : "Chủ tử." Vẻ mặt nghiêm túc, hình như trên trán còn có thể thấy được một chút mồ hôi hột. . . . . . Lại nói, quỷ có mồ hôi sao?

"Như thế nào?" Trong lòng Cổ Nhược Phong đã đoán được có tin tức của người ở phía sau giật dây việc ám sát tối qua rồi.

"Là Bách Hoa Sơn Trang!" Si hiểu được bản thân mình đã là quỷ, nhưng vẫn có thể cảm thấy lạnh buốt! Không dám ngẩng đầu nhìn về phía Cổ Nhược Phong, hơi thở kia của chủ tử thực sự quá khát máu!

Cổ Nhiễm Trần và Cổ Nhiễm Mặc cũng cảm thấy một trận hít thở không thông! Cổ Nhược Phong chỉ híp tròng mắt lại mà thôi, nhưng lại làm cho cả người bọn họ có một loại cảm giác không thể nhúc nhích!

Phong Huyết Lân đứng lên, từ phía sau vòng chắc thân thể Cổ Nhược Phong, lòng hắn đau! Sao hắn có thể không biết bộ dáng Cổ Nhược Phong như vậy chỉ vì nghĩ đến những người thương tổn tới mình, còn mưu toan muốn thương tổn Cổ Uyển Ngưng!

"Rất tốt. . . . . ." Âm thanh Cổ Nhược Phong nhẹ nhàng truyền đến, ở nơi này dưới ánh mặt trời, lại có một loại rợn cả tóc gáy!

Bách Hoa Sơn Trang! Nàng ta thật sự cho rằng người của nàng dễ khi dễ như vậy sao?! Lúc trước phái người đến Huyết Vương phủ ám sát mình, kết quả Phong Huyết Lân bị thương nặng! Hôm nay, lại muốn ức hiếp mẫu thân! Lúc trước nàng đã nói tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Bách Hoa Sơn Trang! Chỉ là, lần này trên đường đi Thiên Thánh sơn vừa lúc có thể đi qua Bách Hoa Sơn Trang, Phong Huyết Lân bị thương, cho tới bây giờ đều là nàng tự mình bắt tay xử lý. Chỉ có nửa tháng, để cho nàng chơi đùa loại yêu thiêu thân này! Bách Hoa Sơn Trang? Rất đáng gờm sao? Hôm nay nàng sẽ để cho nó biến thành Tàn Hoa Sơn trang!

"Người nào chỉ điểm?" Nàng không tin chỉ bằng Hoa Huyễn Trúc khoa chân múa tay, ngực lớn nhưng không có đầu óc, có thể sai khiến hơn hai trăm người cao thủ!

"Trang chủ Bách Hoa Sơn Trang, Hoa Linh." Lúc Si nói ra cái tên này, thầm than trong lòng, không ngờ Trang chủ Bách Hoa Sơn Trang được người đời đồn đãi dịu dàng thiện lương cũng có một mặt u ám như vậy!

"Nguyên nhân?" Cổ Nhược Phong nhíu mày, nàng vẫn cực kỳ muốn biết, vì sao Hoa Linh này phải phái ra nhiều người như vậy tới ức hiếp một người tay trói gà không chặt! Hay là, nàng ta đã sớm biết Cổ Uyển Ngưng ở bên cạnh mình, muốn nhất cử tiêu diệt đoàn người của mình?!

"Thuộc hạ không biết." Si có chút xấu hổ, thậm chí ngay cả chút tin tức này hắn cũng dò xét không tới! Nhớ tới thời điểm kia mỗi người đều vô cùng cẩn thận, không tiết lộ một câu nói quan trọng nào!

"Ngươi đi xuống đi." Cổ Nhược Phong khoát tay áo, Si làm việc vốn là vô cùng toàn diện, hắn đã nói không biết, đây nhất định là Hoa Linh này làm việc một giọt nước không lọt! Nữ tử có tâm cơ như vậy, hiền lành cái gì?!

Nhìn thoáng qua ánh mặt trời ảo mộng dưới vòng ngón tay trắng nõn, bọn họ, thật lâu không có nhuốm máu rồi. . . . . . Nàng tuyệt không để cho bọn họ vẽ loạn lên nhan sắc tươi đẹp!

"Phong nhi. . . . . ." Phong Huyết Lân đưa tay cầm tay Cổ Nhược Phong, tựa đầu đặt trên vai của nàng, "Hiện tại có muốn đi qua hay không?” Bây giờ Bách Hoa Sơn Trang đã ở gần thành Vô Hỏa, nếu không, những hắc y nhân đó cũng không tìm đến rừng cây kia nhanh như vậy!

"Tốt!" Cổ Nhược Phong gật đầu, quả nhiên hắn hiểu nàng nhất!

Liền chuyển sang Cổ Nhiễm Trần và Cổ Nhiễm Mặc: "Đại ca nhị ca, buổi tối chúng ta liền trở lại."

"Bách Hoa Sơn Trang cách chỗ này cũng ròng rã nửa ngày lộ trình!” Cổ Nhiễm Mặc kinh ngạc trợn to hai mắt, lúc này bọn họ tính toán đi làm cái gì?

"Yên tâm, ta chỉ đi xem một chút." Cổ Nhược Phong cho một ánh mắt yên tâm

Cổ Nhiễm Mặc nghĩ đến tứ quỷ Si Mị Võng Lượng, công phu có thể so với ma quỷ, còn có Phong Huyết Lân nội lực bí hiểm, vì vậy liền yên lòng, trận thế như vậy, cho dù tung hoành Bách Hoa Sơn Trang cũng không có vấn đề!

Mang theo Cổ Nhược Phong, điểm xuống mặt đất, rút trượng dựng lên, không có đạp phong đi, trong chớp mắt biến mất ở trước mặt Cổ Nhiễm Trần và Cổ Nhiễm Mặc, hai người cả kinh trợn to hai mắt, tốc độ này! Phong Huyết lân quả nhiên là thâm tang bất lộ!

Bách Hoa Sơn Trang, Hoa Linh đang quăng ném thứ gì đó trên bàn sách, giấy ám văn thượng hạng bay bổng rơi xuống đất, nước mực mài xong vẩy trên mặt đất, tùy ý tạo thành một bức tranh vẩy mực! Mà lúc này bên trong phòng, mảnh sứ vỡ đầy đất, bộ sách rải rác, đã không còn có thứ gì có thể cho nàng quăng ném! Nhưng mà, dù vậy, cũng không thể tản đi lửa giận trong lòng của nàng!

Hai trăm ba mươi cao thủ! Không người nào không phải là tinh anh của Bách Hoa Sơn Trang! Lại trong một đêm mất mạng trong tay hắn! Chuyện này đối với nàng mà nói thật sự là một đả kích không thể trầm trọng hơn nữa!

Lúc sáng sớm nhận được hồi báo, nàng đã quá tức giận, hôm nay, thám tử trong thành Vô Hỏa lại dùng bồ câu đưa tin nói tiện nhân kia lại tiến vào Thành Chủ Phủ! Đó là địa phương mà một khí phụ như nàng có thể đi vào sao?!

Nghĩ đến nam tử bà đạo lạnh nhạt kia, Hoa Linh liền bực mình một trận! Tại sao! Tại sao! Rõ ràng mình đã cùng hắn thân mật như vậy, thậm chí mang thai cốt nhục của hắn, không để ý ánh mắt thế tục hạ sinh! Thế nhưng hắn lại chưa bao giờ cho nàng một cái nhìn vừa mắt!

Rốt cuộc con tiện nhân kia có cái gì tốt? ! Hơn nữa bây giờ đã là tàn hoa bại liễu! Tại sao hắn còn có thể muốn cưới nàng ta làm vợ!

Dùng vật phẩm tốt nhất đám cưới! Muốn đám cưới hoa lệ nhất! Những thứ này, những thứ này vốn phải thuộc về Hoa Linh nàng đây! Con tiện nhân kia có tư cách gì!

Hoa Linh đã lâm vào trong điên cuồng, nhưng mấy chục năm qua đã thành thói quen không cho phép nàng la to! Bởi vì như vậy quá dễ dàng bại lộ bí mật của nàng! Nàng, không thua nổi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net